Tam Thốn nhân Gian

Chương 494

Chương 494Chương 494
YẾU TỚI VẬY ư? •
Những lời Đoan Mộc Tước nói ra vang vọng khắp nơi, ai nấy đều tập trung lắng nghe, Vương Bảo Nhạc cũng vểnh tai lên nghe thật kỹ, hắn biết nếu mình nhớ kỹ những tin tức này thì sẽ giúp ích rất nhiêu cho ngày tháng sau này của mình trên cổ kiếm đồng xanh.
Thấy các bách tử Liên bang đều nghiêm túc lắng nghe, Đoan Mộc Tước giới thiệu về kết cấu của cổ kiếm đồng xanh xong thì trầm ngâm một lúc rồi nhìn về phía Lý Hành Văn.
Lý Hành Ván gật đầu, thay Đoan Mộc Tước giới thiệu về tông môn trên cổ kiếm đồng xanh.
“Trên cổ kiếm đồng xanh có một tông môn của nền văn minh có trình độ hơn hẳn Liên bang, tông môn này tên là Thương Mang Đạo Cung!”
“Bên trong Thương Mang Đạo Cung có ba vị lão tổ, tu vi của ba vị lão tổ này là Thông Thần cảnh vượt xa Nguyên Anh, đồng thời lại có hơn mười vị tu sĩ Nguyên Anh, số lượng Kết Đan lại nhiêu không đếm xuể!”
Lý Hành Ván vừa nói xong thì Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đều giật mình kinh ngạc. Lý Di và những bách tử Liên bang còn lại cũng trợn mắt há mồm, trong lòng dậy sóng. Việc nghe tới Thông Thần cảnh giúp họ biết tên của cảnh giới trên Nguyên Anh, mặt khác cũng bị số lượng Nguyên Anh của Thương Mang Đạo Cung này làm cho hoảng sợ.
Đối với họ mà nói, thực lực của Thương Mang Đạo Cung này thật sự quá mạnh mẽ, có thể dễ dàng đè bẹp Liên bang của Trái Đất. Đồng thời, đây cũng là nơi mà họ sắp sửa tới, điều này khiến tâm thần ai nấy đều chấn động không thôi.
Duy chỉ có Vương Bảo Nhạc là chớp mắt vài cái rồi chép miệng, trong lòng cũng khá kinh ngạc, không phải vì cảm thấy Thương Mang Đạo Cung mạnh mẽ gì cho cam, hắn thậm chí còn cảm thấy sao Thương Mang Đạo Cung này lại yếu tới vậy cơ chứ.
“Chỉ có ba Thông Thần thôi á? Trình độ cỡ này thì chỉ là rác rưởi thôi, nhưng nếu vậy thì sao họ lại có được chí bảo như cổ kiếm này, còn dẫn dát hệ Mặt Trời đi vào kỷ Linh Nguyên chứ?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy chuyện này rất khó tin, nhịn không được mà thầm hỏi chị đẹp của mình.
“Chị đẹp, Thương Mang Đạo Cung của chị chỉ chừng ấy thôi á?”
Kể từ sau khi quay về từ Minh Khí thì chị đẹp chưa bao giờ đáp lại hắn, nay rốt cuộc cũng có động tĩnh, thanh âm đày vẻ nghi hoặc và khó hiểu của hắn vang vọng trong đầu Vương Bảo Nhạc.
“Chuyện này cứ sai sai thế nào ấy, ta nhớ Thương Mang Đạo Cung có đạo chủ Tinh Vực cảnh tồn tại, đồng thời cũng có rất nhiêu Hằng Tinh cảnh và Hành Tinh cảnh. Chỉ khi nào trở thành Linh Tiên cảnh mới có thể trở thành đệ tử hạch tâm của Thương Mang Đạo Cung!”
“Theo ta nhớ thì Thông Thần chỉ là đệ tử nội môn bình thường mà thôi!”
Chị đẹp lấy làm khó hiểu, sau khi trầm ngâm một lúc thì mới nói tiếp.
“Ta phải tự mình lên đó cảm nhận thử thì mới biết tình huống cụ thể được.”
Nghe chị đẹp nói vậy, tâm thần của Vương Bảo Nhạc cũng chấn động. Lúc trước, hán thật sự cảm thấy Thương Mang Đạo Cung này quá yếu, nhưng nghe chị đẹp nói vậy thì không khỏi hít sâu một hơi. Sau khi trải qua Minh Mộng, Vương Bảo Nhạc cũng đã có hiểu biết toàn diện hơn về hệ thống tu hành, hắn biết rõ đạo chủ Tinh Vực cảnh mạnh mẽ tới cỡ nào.
Dựa theo những gì ghi lại trong Minh Tông, cường giả cỡ này đủ sức hủy diệt cả một tinh vực, mà trong tinh vực mênh mông ẩn chứa vô số tinh hệ, từ đó có thể thấy được sự khủng bố của đạo chủ Tinh Vực cảnh.
Trong khi, trên cổ kiếm đồng xanh lại có một vị đạo chủ như thế, càng không cần phải nói tới vô số Hằng Tinh cảnh và Hành Tinh cảnh. Bấy nhiêu khiến cho tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động hồi lâu, đồng thời cũng thêm kính sợ cổ kiếm đồng xanh này hơn.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc tâm thần chấn động thì thanh âm của Lý Hành Văn vẫn vang lên đều đều, nói hết những tin tức mà Liên bang biết cho mọi người.
“Vị trí của Thương Mang Đạo Cung đúng là khu vực đầu tiên của đại kiếm, cũng chính là phần ở gần chuôi kiếm. Dựa theo những gì chúng ta biết thì ba vị lão tổ của Thương Mang Đạo Cung theo thứ tự là Phùng Thu Nhiên tiền bối, Diệt Liệt Tử tiền bối và Du Nhiên tiên bối. Trong đó, Phùng Thu Nhiên tiên bối chủ trương cùng phát triển với Liên bang ta, dung hợp để tiến lên!”
“Diệt Liệt Tử tiên bối thì có ý phủ định, Du Nhiên tiên bối một lòng cầu đạo, không màng thế sự.”
Lời Lý Hành Ván nói ra khá thẳng, dù Mặc Cao Tử đứng bên cạnh thì ông vẫn nói huỵch toẹt như thể. Bản thân Mặc Cao Tử cũng không tỏ vẻ dị nghị gì với những lời này.
Ông nói tới đây thì ánh mắt của bách tử Liên bang lại lóe lên, cả đám như có điều suy nghĩ. Trước khi tới đây thì họ ít nhiều gì cũng biết về tình hình của cổ kiếm đồng xanh, nay kết hợp với lời của Lý Hành Ván thì trong lòng lập tức có suy đoán cụ thể.
Vương Bảo Nhạc cũng vậy, hắn lập tức ý thức được vị Phùng Thu Nhiên kia nhất định là người thuộc phái Quang Minh. Mặc Cao Tử bên cạnh Đoan Mộc Tước là do Phùng Thu Nhiên phái tới, còn Diệt Liệt Tử thì rõ ràng là chủ trương san bằng và nô dịch Liên bang.
“Nói vậy, lần truyền tống này chính là lần thử hợp tác đầu tiên với phái Quang Minh rồi.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt suy tư, Đoan Mộc Tước ho nhẹ một tiếng, nói tiếp lời thay Lý Hành Văn.
“Điêu cần biết thì các ngươi cũng biết rồi! Cụ thể hơn nữa thì các ngươi cứ tự mình thám dò và tìm hiểu sau khi vào Thương Mang Đạo Cung. Nói đơn giản thì các ngươi chính là người do Liên bang đưa vào Thương Mang Đạo Cung để tiến tu. Mong rằng các ngươi đều sẽ có tiên đồ cao hơn ở nơi đó!”
Nói tới đây thì Đoan Mộc Tước dừng lại, vẻ mặt nghiêm nghị hơn trước, giọng nói cũng tràm xuống.
“Nhưng cũng đừng quên nhiệm vụ của các ngươi, dù Mặc Cao Tử tiên bối ở đây, nhưng bản tọa vẫn phải nói, các ngươi có hai nhiệm vụ!”
“Một là phải nghe theo sự sắp xếp của Phùng Thu Nhiên tiên bối sau khi vào Thương Mang Đạo Cung, dốc sức giúp đỡ Phùng Thu Nhiên tiên bối. Hai là có thể tiếp xúc với nhiêu công pháp hơn, sau đó truyền tống những công pháp đó về đây!”
Nói xong, Đoan Mộc Tước lại ôm quyền cúi đàu với Mặc Cao Tử ở bên cạnh một cái.
Mặc Cao Tử trước đó vẫn không lộ ra vẻ mặt gì nay cũng phải bật cười, ông đáp lại Đoan Mộc Tước như có thể hiểu được, dù không nói gì nhưng trong lòng cũng phải cảm khái. Thật ra, ông đã tiếp xúc với Liên bang rất nhiêu, thậm chí có thể nói nền văn minh tu chân trên Trái Đất hơn phân nửa là do Mặc Cao Tử ông tự mình thúc đẩy.
Trong mấy mươi năm nay, thấy nền văn minh Trái Đất phát triển nhanh chóng, đến khi xuất hiện Nguyên Anh giống mình, trong lòng ông vẫn phải rung động không thôi. Trước kia, dù ông mang theo nhiệm vụ giúp đỡ để tới Trái Đất, nhưng thật không ngờ chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi mà nền ván minh tu hành trên Trái Đất lại phát triển tới mức này.
Đây đã là hiện tượng cực kì hiếm thấy trong những lịch sử mà ông từng xem. Tất cả những chuyện này chỉ có thể nói rõ Trái Đất còn thích hợp để tu hành hơn Thương Mang hệ của bọn họ.
Nhất là tư chất ở nơi này, sau bao nám nghiên cứu thì ông phát hiện tư chất trung bình của người Trái Đất đều vào khoảng trung thượng, đây đã là đáng sợ lắm rồi. Nó khiến ông không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc hệ Mặt Trời khi xưa là nơi nào mà có thể tạo ra chủng tộc như thế.
Tất cả những nguyên do này khiến cho ông tràn đây niềm tin và tán thành với kế hoạch dung hợp để cùng phát triển do Phùng Thu Nhiên đưa ra. Đồng thời, cũng do đã sinh ra cảm tình với Trái Đất nên ông mong Liên bang có được lá bài tẩy, cũng như hiểu và thông cảm được cho bao lo lắng của Liên bang.
Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn nhìn nhau một cái khi thấy thái độ tán thành của Mặc Cao Tử, trong lòng thầm thở phào một hơi, đồng thời cũng cảm kích không thôi. Nhưng suy nghĩ của một cá nhân không thể bảo đảm cho vận mệnh của toàn Liên bang nên Đoan Mộc Tước vẫn phải nói những gì cần nói.
“Nền ván minh tu hành của Liên bang tới nay chỉ mới được mấy chục năm, linh khí thoạt nhìn có vẻ không thiếu, nhưng thật ra vẫn có hạn mà thôi. Thứ ảnh hưởng lớn tới việc tấn chức của chúng ta còn có công pháp. Công pháp rất quan trọng, các ngươi phải nhớ rõ điểm này!”
“Đồng thời, Liên bang cũng không ép các ngươi phải cống hiến suông. Bản tọa đảm bảo, bất kỳ người nào trong các ngươi, mỗi khi truyền tống về mười bộ công pháp thì tước vị sẽ táng một bậc!”
“Ngoài ra, khi các ngươi kết thúc Lân tiến tu này để quay về sẽ được cấp tài nguyên tu hành dựa theo cống hiến!”
Đoan Mộc Tước nói chắc nịch, lại có Lý Hành Văn và các thế lực khác chứng kiến, đủ để nhìn ra sự khao khát của Liên bang đối với công pháp.
Thế nên, bách tử Liên bang đứng trên cột đều biết rõ tầm quan trọng của việc này nên nhớ rõ trong lòng, đồng thời cũng có không ít người, ví như đám Lý Di đều thở hổn hển, dã tâm bừng lên trong mắt.
Mà người có dã tâm lớn nhất, kích động nhiêu nhất đương nhiên là Vương Bảo Nhạc. Gần như ngay khi nghe Đoan Mộc Tước nói tới chuyện tháng tước vị thì trong lòng hán đã dậy sóng, tròng mát trợn trừng, trong đầu chỉ còn lại ba chữ vang vọng, cuối cùng nổ mạnh như sấm rền!
“Thăng tước vị, thăng tước vị!”
"filepos0010856075">

Bạn cần đăng nhập để bình luận