Tam Thốn nhân Gian

Chương 657

Chương 657Chương 657
CƠN GIẬN CỦA DU NHIÊN ĐẠO NHÂN
Trong nháy mát, khi Du Nhiên Đạo Nhân rời khỏi, Phùng Thu Nhiên mặt mày tái nhợt nhưng vẫn cắn ráng lùi lại ngay lúc đám tu sĩ tộc Vị Ương và những tu sĩ Thương Mang Đạo Cung bị nô dịch kia xông tới. Hai tay bấm niệm pháp quyết và cán chót lưỡi phun ra một ngụm máu bản mệnh.
Máu này tạo thành một luồng sương máu bay thẳng về phía những tu sĩ tộc Vị Ương và tu sĩ Thương Mang Đạo Cung bị nô dịch kia, tạo thành lớp ngán cản. Phùng Thu Nhiên thở hổn hển giơ tay lên, cách không trảo một cái bát lấy vòng tay trữ vật do lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc để lại sau
khi bị tiêu diệt. Nếu đổi lại là lúc khác thì Du Nhiên Đạo Nhân sẽ không quên vòng tay trữ vật này. Nhưng vừa rồi ông ta vô cùng sốt ruột nên đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Sau khi lấy được vòng tay trữ vật, Phùng Thu Nhiên lập tức rút lui không chút do dự. Chỉ là, tuy thế giới ở tầng thứ hai này rất lớn, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập tuyệt vọng và chán chường, không biết phải đi đâu, cũng không biết nên hóa giải nguy cơ lúc này thế nào.
Quay đàu nhìn lại, những thân ảnh tộc Vị Ương kia lại chồng lên cảnh tượng thảm thiết của đạo cung khi xưa trong trí nhớ của cô. Mà những tu sĩ Thương Mang Đạo Cung quen thuộc nay đã bị nô dịch mất đi lý trí kia lại khiến cô cảm thấy cay đáng, cũng sinh ra cảm giác mình như tội nhân.
“Tất cả đều vì tiến vào trong chiến hạm này, rõ ràng cũng đã đoán ra có thể đây là bẫy...”
Phùng Thu Nhiên cười thảm, lúc này cô thật sự thừa nhận mình không phải một kẻ cầm đầu phù hợp, cô biết rõ tính cách của mình thiên về cảm tính chứ không phải lý trí.
“Du Nhiên Đạo Nhân!!”
Trong mát Phùng Thu Nhiên lóe lên hàn quang, cố gắng lấy lại bình tĩnh để xoay chuyển tình thế, nhưng lại bất lực. Nhất là trong những thân ảnh đang đuổi theo sau lưng cô lại có cả Diệt Liệt Tử khiến cô cảm thấy cay đắng hơn nữa.
“vẫn có hy vọng!!”
Phùng Thu Nhiên không thể không khiến bản thân trở nên kiên cường hơn. Nhớ tới việc sức mạnh quấy nhiễu truýên tống trong thế giới này vừa trở nên suy yếu một cách khó hiểu, lại thêm phản ứng dữ dội của Du Nhiên Đạo Nhân vừa rồi, mọi thứ khiến cô thấy được một tia hy vọng, dù tia hy vọng này vô cùng mỏng manh.
Cùng lúc đó, trong khi Phùng Thu Nhiên đang ra sức chạy trốn thì ở một hướng khác, Triệu Nhã Mộng cũng đang ẩn nấp trong một hang núi. Cô cố gắng hết sức thi triển toàn bộ trận ván mà hiện tại mình có thể ngưng tụ ra, dùng nó để che giấu hành tung. Đồng thời, trong tay cũng cầm bùa truyền tống của bản thân, điêu chỉnh lại hô hấp, ánh mắt đầy kiên định, chỉ chờ thời cơ tới.
Cô rất lo cho Vương Bảo Nhạc, nhưng cô cũng hiểu với tu vi của mình, ở lại đó chẳng những không làm được gì mà còn khiến Vương Bảo Nhạc phân tâm. Đồng thời, cô cũng hiểu rõ sứ mệnh của mình chính là phải báo cáo toàn bộ mọi chuyện ở đây lại cho Liên bang.
“Bảo Nhạc...”
Triệu Nhã Mộng thì thào một tiếng rồi thở dài, sau đó nhắm mắt lại, im lặng chờ đợi.
Cùng thời điểm đó, trong thế giới tàng thứ hai này cũng không chỉ có chỗ Phùng Thu Nhiên là có chiến đấu diễn ra. Thực tế, sau khi tất cả các tu sĩ phe Phùng Thu Nhiên bị tách ra khi vào thế giới tàng thứ hai này thì hơn phân nửa đều bỏ mạng vì đủ mọi nguyên do, có một vài người thì bị phong ấn, dù sao tộc Vị Ương trên chiến hạm này cũng không chỉ có một mình Du Nhiên Đạo Nhân.
Thật ra, đợt săn bắn và giăng bẫy do tộc Vị Ương bày ra đã được bát đầu ngay khi mọi người tiến vào đây. Lúc này, đám người Xích Lân có kẻ thì bị vây khốn, kẻ thì bị hiến tế máu thịt.
Tu sĩ Kết Đan cũng chết hơn phân nửa, mức độ nguy hiểm ở đây không phải thứ mà họ có thể đối phó được. Nhưng vẫn có một vài người ẩn nấp sau khi nhận thấy nguy hiểm giống như Triệu Nhã Mộng.
Khổng Đạo chính là một trong số đó. Hắn rành đánh lén, đương nhiên cũng giỏi ẩn nấp. Mặc dù trên chiến hạm này chứa đày
nguy cơ, nhưng khi xưa còn ở cảnh giới cổ Võ thì hắn đã có thể sinh tồn ngoài hoang dã ở Sao Hỏa, đương nhiên sẽ có điểm đặc biệt của riêng mình.
Mặc dù lúc này hắn cũng ở thế giới tàng thứ hai, nhưng không phải ở trên mặt đẩt mà đã tìm được một cái hang. Trong hang này không có hồ nước màu vàng, đương nhiên cũng không phải cùng nơi với Vương Bảo Nhạc, nhưng vẫn có một vài thứ giống như khoang thuyền thoát thân. Mặc dù phần lớn khoang thuyền đều bị hư hỏng, nhưng vẫn có một vài cái còn dùng được.
Khổng Đạo thật sự không tìm thấy đường ra nên đành cắn ráng nấp trong một khoang thuyền, dùng nó để tránh thoát truy sát.
Trong lúc tất cả đều đang bỏ trốn, trên hang động ở tầng thứ ba nơi có Tử Đạo chiến y lại có tiếng nổ mạnh vang ra. Tiếng nổ này vang ra khắp nơi, bên trong hồ nước màu vàng, Vương Bảo Nhạc lúc này
đã phình to ra, thịt mỡ trên người run run, nhưng trong mắt lại đầy vẻ điên cuồng, phệ chủng trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.
“Mau lên!”
Vương Bảo Nhạc thầm gào to trong lòng, vô cùng sốt ruột. Linh khí trong chiến y của tộc Vị Ương này quá khổng Lô, tuy có phệ chủng và vỏ kiếm bản mệnh chia ra hấp thu cùng hắn, nhưng linh khí trong chiến y vẫn vô cùng kinh người. Mà tu vi Kết Đan đại viên mãn của Vương Bảo Nhạc lại không thể hấp thu được quá nhiêu, quan trọng nhất là hiện nay đang lúc nguy cơ, hắn không có thời gian để trùng kích tu vi cố gắng đột phá. Dù sao Kết Đan đột phá Nguyên Anh cần phải tiến hành bế quan, không bị quấy rẫy thì mới có thể thành công được.
Mặt khác là do linh khí trong Tử Đạo chiến y này càng về sau lại càng tốn nhiều thời gian để hấp thu hơn.
Sức mạnh bài xích bên trong luôn quấy rầy và ngán cản hắn hấp thu, điểm này có thể xem như cơ chế bảo vệ của chiến y, nên dù phệ chủng của Vương Bảo Nhạc đã vận chuyển tới cực hạn thì cũng khó mà tăng tỷ lệ hấp thu lên cao hơn.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc sốt ruột bấm niệm pháp quyết, trên người lập tức xuất hiện ảnh chồng. Lại thêm một lôi phân thân nháy mắt xuất hiện, đột nhiên phóng về phía cái kén ở trên.
Đồng thời, Chúc Đoạt Để Khải của Vương Bảo Nhạc cũng huyễn hóa ra. Bất ngờ chính là sau khi thân thể hắn hấp thu tới cục hạn thì lại có thể đổi thành dùng sức mạnh của Chúc Đoạt Đế Khải để hấp thu.
Chúc Đoạt Đế Khải cũng giống như một thân thể khác của Vương Bảo Nhạc. Sức mạnh của nó phối hợp với phệ chủng, dù tốc độ cũng không táng thêm được nhiêu, nhưng vẫn có thể giữ được tính cân đối khiến cho lượng lớn linh khí tiếp tục ùa vào trong Đế Khải không dứt. Mà Đế Khải
cũng bắt đầu phát ra ánh sáng mà mắt thường có thể thấy được.
Nếu cứ tiếp tục hấp thu như vậy cho Vương Bảo Nhạc thêm chút thời gian nữa, chỉ cần thêm một canh giờ nữa thôi cũng sẽ khiến cho sức mạnh quấy nhiễu ở đây giảm đến mức độ lớn hơn. Liệu có phù hợp với yêu cầu truýên tống hay không thì Vương Bảo Nhạc không rõ, nhưng hắn biết chỉ cần mình hấp thu nhiêu thêm một chút, làm giảm sức mạnh quấy nhiễu ở đây thêm một chút thì khả năng thành công của Triệu Nhã Mộng bên đó lại càng lớn hơn.
Chỉ là lực lượng của chiến hạm suy giảm đã khiến Du Nhiên Đạo Nhân hoảng sợ, lúc này, ông ta đang một đường đánh tung bùn đất để tới đây với tốc độ cực nhanh. Trong lúc Chúc Đoạt Đế Khải của Vương Bảo Nhạc hấp thu chưa tới 20 giây thì tầng vách đá trong cái hang này đã bị đánh nổ.
Sau khi vô số đá vụn và bùn đất văng ra khắp nơi, thân ảnh bừng bừng lửa giận của
Du Nhiên Đạo Nhân đã lao ra. Vừa bước vào hang động này thì ông ta lập tức nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Vương Bảo Nhạc bên dưới Chúc Đoạt Đế Khải ở bên cạnh chiến y Tử Đạo quý giá của mình ở trong hồ nước màu vàng kia.
Du Nhiên Đạo Nhân cũng thấy rõ chiến y Tử Đạo đã trở nên tối đi, bề ngoài thoạt nhìn còn trở nên nhăn nheo, nhất là trên cánh tay chỉ còn lại mỗi một lớp da gục ở đó. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc ở bên dưới Chúc Đoạt Đế Khải lại đang điên cuồng hấp thu linh khí bên trong chiến y.
Cảnh tượng này lập tức khiến Du Nhiên Đạo Nhân nổi trận lôi đình. Thực tế, toàn bộ tính toán của ông ta, dù là đưa tu sĩ Thương Mang Đạo Cung tới đây hay là nô dịch bọn họ, cuối cùng đều là để dùng cái giá nhỏ nhất hòng hoàn thành tế tự. Dù tu vi của ông ta là Thông Thần, cũng có một phần thủ hạ tộc Vị Ương ở bên trong chiến hạm.
Tuy vậy, Du Nhiên Đạo Nhân hay những tộc Vị ương đều có vểt thương chưa lành hẳn, đánh một trận thì còn được, nhưng lại không thể kéo dài. Đòng thời, do thiểu điêu kiện dung hợp cùng chiến y nên chiến hạm cũng khó mà phát huy được sức mạnh chính thức của nó.
Dù là trận pháp của bản thân Thương Mang Đạo Cung hay Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên đều khiến Du Nhiên Đạo Nhân không nắm chắc lắm. Quan trọng nhất là ông ta không muốn trả một cái giá quá đắt để đổi lấy mọi thứ, thế nên mới có cái bẫy lãn này.
Kế hoạch của Du Nhiên Đạo Nhân chính là trước tiên sẽ nô dịch, sau đó dùng việc tể tự kẻ sống bất kỳ lúc nào làm động lực, khiển mình có thể dung nhập vào chiến y trong thời gian ngắn mọi lúc cần thiết.
Từ đó điêu khiển chiến hạm Tử Đạo này đánh thẳng vào Liên bang rồi tiếp tục tế tự. Sau khi tể tự toàn bộ Liên bang thì ông ta có thể chính thức hòa làm một thể với chiến hạm Tử Đạo này.
Nhưng trong khi kế hoạch đang diễn ra vô cùng thuận lợi thì tồn tại gốc trong kể hoạch của ông ta là chiến y Tử Đạo lại bị kẻ khác hấp thu nhiêu như vậy, đúng là khiển Du Nhiên Đạo Nhân tiếc đứt cả ruột, còn đau hơn cả bị xẻo thịt!
“Chết tiệt!! Rốt cuộc hắn vào đây bằng cách gì chứ!!”
Hai mắt của Du Nhiên Đạo Nhân lập tức đỏ ngầu lên, da dẫu run bần bật, há miệng rống to.
“Vương Bảo Nhạc!!”
"filepos0014146073">

Bạn cần đăng nhập để bình luận