Tam Thốn nhân Gian

Chương 397

Chương 397Chương 397
LÝ DO QUANG MINH CHÍNH ĐẠI
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì đám người xung quanh lại trợn mắt há mồm Tân nữa. Ai nấy cũng đều nín thở vì hồi hộp, mấy người có vẻ chững chạc hơn cũng phải giật mình kinh ngạc, cảm thấy chiêu này của Vương Bảo Nhạc đúng là vừa bất ngờ lại vô cùng tàn nhẫn, như chính con người hắn vậy.
Đúng như Vương Bảo Nhạc đã nói, chẳng phải các ngươi cứ luôn miệng bảo mình là khu tự trị à, chẳng phải các ngươi ỷ vào việc mình do Liên bang và Vực chủ Sao Hỏa đích thân quản lý, không liên quan gì đến tân thành nên mới chẳng thèm kiêng nể gì như thế ư, chẳng phải các ngươi ngông nghênh, hống hách chẳng thèm nghe lệnh sao...
Được thôi, ta sẽ giam các ngươi lại, xây một bức tường bọc kín lấy khu của các ngươi. Đây cũng là một cách ứng dụng khác của họa địa vị lao, lúc này lại phát huy hiệu quả cực kì kinh người.
Ba người Trần Mộc không thể làm trái, thật ra, bản thân Vương Bảo Nhạc đã chiếm đạo lý. Hắn chỉ hạ lệnh sai Lâm Thiên Hạo xây tường trong địa bàn tân thành chứ không hề lấn vào địa bàn của ba người Trần Mộc, lại còn tỏ thái độ nghênh ngang nói cho ba người Trần Mộc biết là ta xây tường trên địa bàn của mình khiến cho đám người xung quanh lại có cái nhìn sâu sắc hơn về Vương Bảo Nhạc.
“Hiểm, hiểm quá!”
“Đúng là vừa âm vừa hiểm! Đám Trần Mộc cũng điên thật, cần gì phải trêu chọc Vương Bảo Nhạc như thế chứ?”
“Vương Bảo Nhạc này không thể trêu vào, ta biết thừa cái tên này chỉ toàn mưu sâu kế hiểm!”
Mẩy người xung quanh không dám lên tiếng, chỉ có những người thân thiết mới truyền âm cho nhau để phát tiết chấn động do một chiêu này của Vương Bảo Nhạc mang tới.
Mấy người Lâm Thiên Hạo vừa nghe Vương Bảo Nhạc truyền lệnh và lên tiếng đồng ý thì đã hiểu ngay là hắn muốn làm gì, đến cả bọn họ cũng phải nhìn Vương Bảo Nhạc vài cái. Khổng Đạo hạ quyết tâm, ngày sau tuyệt đối không thể đối địch với Vương Bảo Nhạc, chiêu này của Vương Bảo Nhạc khiến hắn cảm nhận được cái gì gọi là nham hiểm...
Lâm Thiên Hạo thiếu chút nữa đã vỗ đùi khen hay, trên đường đến đây hắn còn đang đau đầu không biết phải xử lý chuyện này thế nào. Hắn biết rõ mình đã ràng buộc chặt chẽ với Vương Bảo Nhạc, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nay thấy Vương Bảo Nhạc vừa lên tiếng thì đám Trần Mộc đã tái mặt như nuốt phải ruồi thì trong lòng hắn lại thấy hả dạ vô cùng.
“Họ Trần kia, hóa ra bản lĩnh của ngươi chỉ có bấy nhiêu! Thế mà lúc bé cha ta cứ lấy ngươi ra làm tấm gương bảo ta noi theo, xem ra cũng có lúc cha ta nhìn lầm người.”
Lâm Thiên Hạo ở bên này đắc ý ra mặt thì Kim Đa Minh bên kia vừa lấy lại tinh thần đã nhếch mép cười. Rõ ràng, hẳn cũng gai mắt ba người Trần Mộc từ lâu rồi, bánh ngọt không phải các ngươi bỏ công làm mà còn đến giành phần, đã vậy còn ra vẻ ngông nghênh không chịu phối hợp khiến hắn cũng phải nổi đóa.
Nhưng so với mẩy người thì sắc mặt của Lý Uyển Nhi lại tái hẳn đi, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cách làm của Vương Bảo Nhạc khiến cô không thể bắt bẻ được gì, tất cả đều hợp lý hợp tình. Dù sao thì khi nãy mọi người đều thấy rõ sự kiêu ngạo của đám người Trần Mộc mà.
“Đây rõ ràng là đang đào hố chôn người! Vương Bảo Nhạc có thói quen đào hố cho kẻ khác nhảy xuống, lúc mình điêu tra sự kiện Lý Di cũng có thấy nhắc tới chuyện này!”
Lý Uyển Nhi nhíu mày. Cô hiểu rõ đây không phải lúc mở miệng nói đỡ cho đám Trần Mộc nên đành im lặng.
So với bọn họ, người biến sắc thật sự chính là ba người Trần Mộc. Lúc này, cả ôn Hòe lẫn Phương Tinh đều thở hổn hển, bị lời nói của Vương Bảo Nhạc làm cho giật mình, đồng thời cũng lập tức nhìn về phía Trần Mộc, trong lòng bừng bừng lửa giận.
Sắc mặt của Trần Mộc cũng vô cùng khó coi, lúc này, hắn nhìn chàm chàm vào Vương Bảo Nhạc, đầu óc nhanh chóng tìm cách muốn hóa giải một chiêu này của đối phương, nhưng chiêu này của Vương Bảo Nhạc đúng là ra tay bất ngờ. Dù hắn có nghĩ nát óc thì nhất thời cũng không cho ra được cách ứng đối thích hợp, chỉ có hít sâu một hơi, muốn mượn vấn đề giọng điệu của Vương Bảo Nhạc để hoạch họe.
“Vương Thành chủ, ngươi thế này là bất mãn với khu tự trị của bọn ta và quyết định của Liên bang, lại còn đòi phong tỏa bọn ta ư? Cũng được, việc này Trần mỗ
nhất định sẽ báo lên Liên bang, đến lúc đó...”
Trần Mộc phản ứng thế này đã xem như rất nhanh rồi, dù thật sự không nghĩ ra cách ứng đối nhưng vừa mở miệng đã chụp mũ Vương Bảo Nhạc, muốn làm căng với hắn. Vậy nhưng, hắn còn chưa nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã mỉm cười, thản nhiên lên tiếng.
“Hang mới bộc phát, e là có hung thú còn sót lại chưa bị xử lý sạch sẽ, vì bảo vệ ba khu tự trị, từ giờ trở đi, tất cả đều phải quản lý theo hướng quân sự hóa, mong Trân Khu trưởng, ôn Khu trưởng và Phương Khu trưởng phối hợp!”
Nói xong, Vương Bảo Nhạc lập tức quay người, không nhìn đến ba người Trần Mộc vừa tái hết cả mặt nữa, bỏ đi trước ánh mắt kính nể của đám người xung quanh.
Lời cuối cùng hắn nói ra cũng trực tiếp chặn họng Trần Mộc, dù biết rõ Vương Bảo Nhạc chỉ lấy bừa một lý do, nhưng lý do
này lại khiến cho người ta khó mà phản bác lại được.
“Chẳng phải ngươi muốn cương với ta à? Được thôi! Ta cũng sẽ cho ngươi biết một tên chính tứ tước như ngươi đấu với chính tam tước như ta thì đúng là đầu úng phân. Tiếp theo, phải xem ai chịu không nổi mà kêu ba ba trước!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc lấy làm đắc ý, cất bước đi thẳng về văn phòng của mình, vừa quay về thì hắn đã nhận được truyền âm xin được bái kiến của Lý Uyển Nhi.
Vương Bảo Nhạc trực tiếp từ chối, không để ý đến cô, sau đó bắt đầu bế quan, tiếp tục nghiên cứu cách luyện chế pháp binh, Vương Bảo Nhạc tin chắc với thủ đoạn của Lâm Thiên Hạo thì nhất định có thể thi hành mệnh lệnh của mình thật hoàn mỹ.
Thực tế, cũng đúng như hắn nghĩ, Lâm Thiên Hạo hiểu rõ là mình đã đi trên cùng một chiếc thuyền với Vương Bảo Nhạc nên không chút chậm trễ, lập tức kéo người bắt
đầu xây tường, đồng thời cũng dựa theo ý mình, muốn xây bức tường này cao hơn mười trượng!
Tốc độ xây dựng của tu sĩ lại vô cùng kinh người nên chẳng bao lâu sau, trong lúc đám người Trần Mộc lửa giận ngập trời nhưng lại không thể làm gì để phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn một bức tường cao như dãy núi thu nhỏ từ từ xuất hiện.
Với tốc độ xây dựng cỡ này thì e rằng tối đa chỉ mất một ngày là có thể hoàn thành, dù nay chỉ mới có một phần nhưng nhìn từ trên cao xuống vẫn vô cùng kinh người. Có thể thấy rõ, bức tường này trải dài một đường, bao phủ toàn bộ khu vực của ba người Trần Mộc, nếu ai không biết thì nhất định sẽ tưởng rằng khu vực bị bao vây này là nhà tù của Sao Hỏa.
Dù sao thì bên ngoài tường thành lại có trọng binh do Khổng Đạo phái tới canh gác, những tu sĩ này hướng mặt về phía ba khu kia, đề phòng cao độ, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
Chuyện này cũng nhanh chóng lan ra khắp toàn thành, những người hay tin xong đều phải khiếp sợ trước hành động của Vương Bảo Nhạc, tất cả bắt đàu nhao nhao bàn tán. Ôn Hòe và Phương Tinh lại càng lo lắng hơn. Bọn họ biết rõ, cứ tiếp tục như thế thì sẽ không được, một khi kéo dài thì sẽ ảnh hưởng rất lớn. Trần Mộc im lặng một lúc, còn định nhờ gia tộc giúp đỡ nhưng cuối cùng hắn vẫn tạm gác suy nghĩ này qua một bên.
“Vừa mới tới đây, chỉ gặp chút việc nhỏ đã xin gia tộc giúp đỡ thì Trần Mộc ta còn mặt mũi nào nữa!”
Trần Mộc sa sầm mặt, sau khi suy nghĩ một lúc thì lấy thẻ ngọc ra liên hệ với chính phủ Liên bang, tố cáo Vương Bảo Nhạc lạm dụng chức quyền, làm gián đoạn tốc độ xây dựng của khu tự trị, đồng thời cũng bảo Ôn Hòe và Phương Tinh liên hệ với Vực chủ Sao Hỏa.
Hắn phải chính diện giải quyết vấn đề này mới được!
Trong lúc song phương mâu thuẫn dâng cao, thông qua bức tường sắp sửa hoàn thành để tiến hành đẩu trí với nhau, trong khu vực hang mới vừa bị trấn áp ở bên ngoài thành nay đã được xử lý sạch sẽ thi thể hung thú, bắt đẵu xây dựng căn cứ, không ai biết có một khối huyết nhục hung thú đã biến mất trước kia lại bắt đầu nhúc nhích, ngày càng phình to hơn ở trong lòng đất, mãi cho đến khi hóa thành hình người thì mới từ từ vươn một tay ra ngoài.
Dường như, có một sức mạnh kỳ bí nào đó phát ra từ bàn tay này khiến cho tất cả mọi người xung quanh không hề nhìn thấy nó, để mặc cho nó từ từ chui ra khỏi lòng đất cho tới khi toàn bộ cơ thể đều chui ra hết.
Có vẻ như vẫn chưa quen với thân thể này, sau khi chui ra khỏi lòng đất, kẻ này đứng đó hoạt động tay chân, làm thành vài động tác khá quỷ dị cho tới khi làm quen được với thân thể đó thì bên ngoài từ từ xuất hiện một bộ hắc bào bao phủ khắp người, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cuối cùng cũng thoát ra.:
Thanh âm khàn khàn phát ra từ miệng của nó. Nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía tân thành, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống soi rõ gương mặt đầy nếp nhăn dưới hắc bào... Hồi lâu sau, thân ảnh này mới cúi đầu xuống, thân thể lóe lên một cái rồi biến mất giống như đã đi đến tân thành...
"filepos0008910690">

Bạn cần đăng nhập để bình luận