Tam Thốn nhân Gian

Chương 809

Chương 809Chương 809
VÀNG THAU LẪN LỘN!

Đại hán áo xanh này mang một cái mặt nạ đầu trâu vô cùng dữ tợn, đồng thời trong mắt hắn ta cũng đầy sát khí và lạnh lùng, giống như có thể khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm theo. Ai nấy đều muốn lùi lại tránh né hắn ta theo bản năng, không muốn tranh đoạt cùng hắn ta.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn, ánh mắt lướt qua trên người đại hán nọ một cái rồi thôi. Dường như đại hán kia có tình cảm đặc biệt với mặt nạ đầu heo thì phải, sau khi thấy ánh mắt của Vương Bảo Nhạc thì hắn ta trừng mắt, cười lạnh một tiếng.
“Lần trước tham gia nhiệm vụ thì lão tử đã ngứa mắt với tên đeo mặt nạ này, cũng
thuận tay làm thịt tên đó, ngươi có muốn đi tìm kẻ tiền nhiệm đó không?”
Vương Bảo Nhạc nhướng mày, nếu như không phải vừa tới đây, không muốn chưa làm quen với mọi thứ đã sinh sự, lại thêm thời gian có hạn, với tình hình của hắn thì lúc này nhất định sẽ đạp cho tên đó một cước.
Đương nhiên cũng liên quan phẫn nào với việc Vương Bảo Nhạc không nhìn ra tu vi của đối phương, hắn chỉ thầm hừ một tiếng rồi im lặng xoay người đi, nhoáng lên một cái bay về phía xa.
Thấy đối phương bỏ đi, đại hán này hừ một tiếng, khinh khỉnh nói:
“Thứ nhát...” hắn ta vốn muốn nói câu thứ nhát cáy, nhưng còn chưa nói xong thì Vương Bảo Nhạc kia đã bùng nổ tốc độ. Dù có mặt nạ che đậy tu vi, người ngoài không nhìn ra dao động trong đó được, nhưng tốc độ kia lại cực nhanh, từ mức độ nào đó cũng có thể đoán ra được tu vi thật sự.
Nhất là tốc độ của Vương Bảo Nhạc vốn đã rất kinh người, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Thông Thần hậu kỳ, nhưng nay vừa bộc phát thì vẫn khiến cho người ta cảm thấy không thua gì Thông Thần đại viên mãn. Đồng tử của đại hán đầu trâu co rụt lại, không dám nói chữ sau cùng ra khỏi miệng.
Những người khác ở xung quanh cũng cảm nhận được tu vi mà tốc độ của Vương Bảo Nhạc thể hiện, ai nấy đều suy nghĩ sâu xa. Không ít người cũng bay nhanh ra xung quanh với đủ loại tốc độ, chậm nhất cũng sánh ngang với Thông Thần sơ kỳ, về phần nhanh thì... có bốn vị bộc phát ra tốc độ ngang với Linh Tiên.
Bốn vị tu sĩ nhanh ngang với Linh Tiên kia lúc trước cũng im ỉm đứng giữa đám người, nay vừa bộc phát như thế thì đại hán đầu trâu bắt đầu đổ mồ hôi.
“Lần này lại có cả Linh Tiên!” đại hán bỗng thấy hối hận vì trước đó đã quá kiêu ngạo. Nay nghĩ lại, vừa xấu hổ lại sợ hãi nên
cũng lập tức rút lui, nhanh chóng rời đi.
Cứ như vậy, hơn hai trám người tới đây đều tản ra, biến mất giữa sa mạc trắng xóa này.
Vùng sa mạc này rất hoang vu, tuy cũng có một ít cỏ cây, nhưng đa phần đều héo rũ hệt như toàn bộ sinh cơ và linh khí của cả ngôi sao đang nhanh chóng tan biến.
Đồng thời, càng bay sâu vào thì Vương Bảo Nhạc lại càng cảm nhận được rõ ràng về sự giảm bớt của linh khí nơi này. Bởi vì chỉ mới chốc lát thôi mà hắn đã phát hiện mức độ sinh động của linh khí ở đây đã ít hơn khi nãy rất nhiêu.
“Vói tốc độ này, e rằng tối đa vài ba ngày nứa... thì hành tinh này sẽ biến thành một ngôi sao chết!” Vương Bảo Nhạc hoảng sợ muốn táng tốc bay đi xa hơn, chuẩn bị xem xét kĩ hơn nữa thì bỗng đâu... lại có một thanh âm yếu ớt đột nhiên vang lên bên tai hắn.
Kẻ đến từ bên ngoài... cứu ta với...
Thanh âm này rất già nua và yếu ớt, giống như một người già hẩp hối đang dùng hết chút sức lực sau cùng đề kêu vậy.
Vương Bảo Nhạc biến sắc, thân thể không những không dừng lại mà còn đổi chỗ cực nhanh. Sau đó thần thức của hắn lại tản ra xung quanh, dù là mặt đất hay bầu trời đều bị hắn quét qua một lượt, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào.
Thanh âm yếu ớt kia cũng chỉ hiện lên trong đầu hắn một lân, sau đó đã biến mất tăm, không truýên tới nữa. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc bỗng thấy nghi hoặc.
“Ảo giác ư? Không thể nào!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, sau khi tràm ngâm thì dõi mắt nhìn mặt đất khô cằn bên dưới, thầm nghĩ lẽ nào là thanh âm của chính ngôi sao này ư? Mặc dù hắn chưa từng nghe nói tới chuyện này, nhưng dường như không có lời giải thích nào
thích hợp hơn, trừ khi... Có một cường giả với tu vi cao hơn Vương Bảo Nhạc rất nhiêu ấn nấp ở đây.
Dù là cái nào thì Vương Bảo Nhạc cũng không muốn dừng lại ở nơi này, nên hắn lại đẩy nhanh tốc độ rân nữa, nhanh chóng rời khỏi khu vực này. Sau khi bay xa hơn chừng một nén nhang thì trước mặt hắn xuất hiện ranh giới giữa sa mạc và... phế tích dọc theo đó.
Phong cách kiến trúc của phế tích khác hằn với Liên Bang và văn minh Thâm Mục, tạo hình thiên hướng tam giác. Nay trong đống phế tích còn có không ít hài cốt đã bị hong khô, bộ dạng tương tự như nhân loại, nhưng khung xương lại lớn hơn nhiêu.
Rõ ràng nơi này từng có một khu cư trú hoặc tông môn nào đó, nay đã bị đồ sát. Từ hài cốt mà xem thì thời gian bị diệt hẳn là chưa lâu lắm.
“Tối đa chỉ một tháng?” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, sau khi im lặng một lúc thì
hắn lại nhìn quanh, thân thể đột nhiên thay đổi, lại mọc ra bốn cánh tay và hai cái đàu. Mặt nạ heo đang đeo trên mặt cũng bị bao phủ, biến thành bộ dạng khác, thoạt nhìn không giống người tới đây chấp hành nhiệm vụ nữa mà biến thành tộc Vị Ương!
Sau khi thử hắng giọng một tiếng, trong lòng thầm mặc niệm mấy câu bằng tiếng tộc Vị Ương cho quen, lúc này Vương Bảo Nhạc mới tiếp tục bay tới trước. Một đường đi tới hán không còn dè dặt nữa mà cứ xông xồng xộc lên, vượt qua sa mạc, bay tới khu vực bình nguyên. Lúc hắn định táng tốc thì vẻ mặt chợt thay đổi, vội nhìn v'ê phía bên phải.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn qua, phía cuối của nơi mà hắn nhìn qua cũng có tiếng rít và tiếng cười gằn vang vọng. Chẳng mấy chốc đã có bảy tu sĩ tộc Vị Ương xuất hiện, bọn họ vừa bay nhanh vừa cười nói với nhau. Kẻ ở giữa còn xách đầu, kéo một thiếu niên cao ráo theo. Không biết tên tộc Vị Ương này dùng thuật pháp gì mà có
từng lọn tóc đen tràn ra từ thất khiếu của thiếu niên, hòa vào trong bàn tay của hắn ta. Trên mặt hắn ta thì đầy vẻ sung sướng, còn thiếu niên kia thì vô cùng thê thảm, từng mạch máu xanh gồ lên trên mặt, trong mắt đầy vẻ đau đớn và oán độc tột cùng.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn qua thì những tu sĩ tộc Vị Ương kia cũng để ý thấy Vương Bảo Nhạc, cả đám lập tức dừng lại, một người trong số đó nhìn kĩ quần áo trên người Vương Bảo Nhạc với vẻ nghi hoặc rồi quát lớn.
“Các hạ ở tiểu đội nào?”
Vương Bảo Nhạc không để ý tới mà nhìn kĩ một phen, xác định tu vi của đám người này chỉ có hai Thông Thần, những kẻ khác đều là Nguyên Anh. Tu sĩ mạnh nhất trông khá giống tiểu đội trưởng kia chẳng qua cũng chỉ là Thông Thẫn trung kỳ, lúc này Vương Bảo Nhạc mới hài lòng gật đầu rồi nói.
“Ta ở tiểu đội của các ngươi.”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong, trong lúc đối phương hãy còn giật mình ngơ ngác thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đột nhiên hành động. Tốc độ chiến hạm cực kỳ nhanh, toàn thân bùng nổ, hóa thành một làn sương khói mơ hồ quét ngang qua.
Tốc độ của Vương Bảo Nhạc quá nhanh, nên trong đám người kia chỉ có tên tiểu đội trưởng là kịp phản ứng, hắn ta biến sắc nhanh chóng rút lui. Nhưng những kẻ khác, bao gồm cả vị Thông Thần sơ kỳ còn lại đều không kịp tránh né. Chỉ trong nháy mắt đã bị làn sương do Vương Bảo Nhạc hóa thành bao phủ, thậm chí bọn chúng còn chưa kịp hét lên thì thân thể đã lập tức khô đét lại. Toàn bộ sinh mạng đều bị đều bị Đế Khải hấp thu, hồn phách thì bị Yểm Mục Quyết lấy đi, trực tiếp hình thần câu diệt giữa làn sương!
Vị tiểu đội trưởng hoảng sợ rút lui, thoạt nhìn như thoát được làn sương cuối cùng cũng không thể trốn thoát. Hắn ta bị một
bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong màn sương chộp lẩy đàu, giống hệt như lúc hắn ta xách đầu của thiểu niên kia vậy Theo hai chữ sưu hồn âm trầm vang lên từ trong làn sương, con mắt của tiểu đội trưởng này trợn to, phát ra tiếng hét thảm vô cùng thê lương.
Nhưng tiếng hét thảm này vừa mới vang lên thì thân thể của hắn ta đã bị sương mù bao phủ, khiến tiếng hét bị chặn đứng. Hồi lâu sau, khi làn sương hội tụ lại cùng một chỗ thì đã biến lại thành bộ dạng của Vương Bảo Nhạc, hai mắt lóe sáng. Thông qua sưu hồn, Vương Bảo Nhạc đã biết được không ít tinh thức về ngôi sao này!
Ví như... từ một tháng trước, sau khi ngôi sao này bị đồ sát thì đại bộ đội của tộc Vị Ương đã rời đi, hiện tại chỉ còn một binh doanh với cỡ hơn ba vạn tu sĩ phụ trách xử lý và giải quyết những chuyện còn lại mà thôi.
Binh doanh đó tuy cách nơi này một khoảng, nhưng dựa theo tốc độ của vương
Bảo Nhạc thì chỉ chừng một canh giờ là tới.
Lại ví như... người có tu vi cao nhất trong binh doanh này là một vị tộc Vị Ương Linh Tiên hậu kỳ, chưa kể cũng chỉ có một vị Linh Tiên này mà thôi. Nơi này trước kia vốn cũng có Hành Tinh tọa trấn, chằng qua dựa theo tin tức của vị tiểu đội trưởng này thì một tháng trước lão tổ Hành Tinh đó có việc nên đã đi trước.
“Binh doanh...” Vương Bảo Nhạc liếm môi, hắn thử cảm thụ tu vi của mình. Sau đợt giết chóc khi nãy thì tu vi của Vương Bảo Nhạc rõ ràng đã sống động hơn một chút, đồng thời hắn cũng cúi đầu nhìn thiếu niên như đèn treo trước gió nọ. Thiếu niên kia nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt đẫy cảm kích, hắn cũng há miệng như muốn nói gì đó, nhưng khó mà thốt nên lời, cuối cùng mới từ từ tắt thở.
Nhìn thiếu niên nọ, Vương Bảo Nhạc thầm thở dài một hơi, vung tay phải nhấc đất cát lên mai táng hắn. Sau đó thân thể của Vương Bảo Nhạc đột nhiên bay lên, biến
thành bộ dạng của tên tiểu đội trưởng kia, nhanh chóng bay thẳng tới chỗ binh doanh nọ!
thành bộ dạng của tên tiểu đội trưởng kia, nhanh chóng bay thẳng tới chỗ binh doanh nọ!
đích của mình đúng là giết chóc, nhưng tốt nhất là có thể tiến hành dựa vào thuật pháp Bản Nguyên của mình sau khi lẻn vào binh doanh, như thế sẽ thuận tiện che giấu thân phận hơn. Nếu ra tay ở nơi này e là sẽ dẫn đến vài hành động điều tra không cần thiết.
Nên Vương Bảo Nhạc cố gắng khắc chế sát ý trong lòng, chỉ lạnh lùng lướt qua đội tu sĩ tộc Vị Ương kia với tốc độ không giảm, trực tiếp bay ngang qua bên cạnh bọn họ.
Mà nhóm tu sĩ tộc Vị Ương đó cũng không phải đội duy nhất Vương Bảo Nhạc gặp phải trên đường tới binh doanh. Trong vòng nửa canh giờ sau đó Vương Bảo Nhạc đã gặp bảy tám nhóm tu sĩ tộc Vị Ương. Ngoại trừ ba bốn nhóm đầu nhìn thấy hắn thì vội vàng bái kiến ra, những nhóm tu sĩ tộc Vị Ương về sau phần lớn đều không để ý tới Vương Bảo Nhạc cho lắm.
Vương Bảo Nhạc cũng không muốn ra tay ở đây nên cứ đi theo ký ức mà mình lấy được từ việc sưu hồn, cuối cùng cũng thấy
được binh doanh xuất hiện ở cuối tàm mắt!
Tạo hình binh doanh của tộc Vị Ương rất đặc biệt, đó là chín quả cầu khổng lồ phát ra ánh sáng màu đen lơ lửng giữa không trung. Nhìn xa nhìn lại giống như chín cái lỗ đen đang hấp thu ánh sáng xung quanh.
“Dựa theo ký ức của tên kia thì trong chín quả cầu này có chín không gian...” Vương Bảo Nhạc nheo mắt nhìn đám tu sĩ tộc Vị Ương đang ra ra vào vào chín quả cầu đó. Sau đó lại tập trung nhìn lên quả càu ở trên cùng, cũng cảm nhận được một tia dao động từ đó.
Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thân thể nhoáng lên một cái đã bay thẳng về phía quả cầu đen thứ năm. Đó chính là nơi mà nhóm binh doanh của thân phận hiện tại mà Vương Bảo Nhạc đội lốt trú đóng. Ngay khi tiến vào trong lại có sức mạnh trận pháp lan tới, đảo qua người hắn. Sau khi xác định lệnh bài thân phận và ấn ký sinh mạng của hắn, phát hiện
không có gì lạ thì sức mạnh trận pháp này mới biến mất, để Vương Bảo Nhạc thuận lợi thông qua.
“Thuật pháp Bản Nguyên này của sư huynh đúng là hữu dụng.” Vương Bảo Nhạc thầm đắc ý. Sau khi bước vào không gian của quả càu, khung cảnh đàu tiên đập vào mắt hắn là một dãy núi với phạm vi mênh mông. Bầu trời ở nơi này không có mặt trời, nhưng cũng không hề tối tăm gì, giống như cả bầu trời đều là nguồn sáng. Có thể thấy từng tòa đại điện đơn sơ tạm bợ được xây dựng theo quy tắc nào đó trên các dãy núi. Thi thoảng còn có từng tiếng ấm 'âm loáng thoáng vọng ra từ những đại điện này.
“Nói cho dễ hiểu thì binh doanh của tộc Vị Ương bình thường có chín nhánh quân. Mỗi binh càu đại diện cho một nhánh quân, mỗi nhánh quân lại có trên trăm tiểu đội, tự mình chiến cứ một tòa đại điện xem như cứ điểm.” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại nhìn toàn bộ khung cảnh ở nơi này,
trong lòng lặng lẽ phân tích và suy đoán. Tên tiểu đội trưởng mà Vương Bảo Nhạc đang biến thành nằm trong nhánh quân thứ năm, cũng xem như kẻ đứng đầu trong số các tiểu đội trưởng. Xét từ thực lực thì cũng nằm trong top 10 của nhánh quân thứ nám, nên trước đó mới có nhiêu người bái kiến hắn ta như thế.
“Vậy thì... cứ bắt đàu từ nhánh quân thứ năm này vậy!” hàn quang lóe lên trong mắt Vương Bảo Nhạc. Lúc bay tới thì thân thể nhanh chóng biến đổi, cuối cùng hóa thành một con muỗi, bay vào trong một tòa đại điện ở gần mình nhất.
Vừa mới bay vào thì Vương Bảo Nhạc đã nghe tiếng từng tiếng cười vang, bên trong đại điện này có hơn mười tu sĩ tộc Vị Ương. Tất cả đều đang ngồi cười nói gì đó với nhau, lại có hai tu sĩ bản địa của ngôi sao này bị bọn chúng vây xem. Thân thể của hai người đều bị tàn phế, hai mắt đỏ ngầu, lao vào cắn xé nhau như đấu thú.
cảnh tượng này cũng không khiến Vương Bảo Nhạc sinh lòng trắc ẩn gì cả, hắn còn chưa đến mức thánh mẫu như thế. Nơi này không phải Liên Bang, nên thứ mà hắn muốn bảo vệ đương nhiên cũng không bao gồm cả nó. Chẳng qua sát khí trong mắt Vương Bảo Nhạc lại nặng hơn một chút, nháy mắt đã bay ra, dùng tốc độ nhanh như chớp đề chui vào trong tai của một tu sĩ. Chỉ chớp mắt đã xuyên thủng nó, sau đó bay ra ở lỗ tai bên kia kèm theo một tia máu, thuận thế phóng tới chỗ kẻ tiếp theo.
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên hai tu sĩ đang cắn xé nhau căn bản không kịp phản ứng gì thì tất cả tu sĩ tộc Vị Ương xung quanh bọn họ đã run lên, máu bắn ra từ tai, hai mắt trợn to đày ngỡ ngàng. Thân thể của chúng cũng nhanh chóng khô đét lại, cuối cùng biến thành xác khô ngã ra đất.
Trong quá trình ngã xuống, lại có một cỗ sức mạnh vô hình đảo qua, khiến cho xác khô của bọn chúng vỡ nát, biến thành tro bụi sải ra khắp đại điện.
Hai tu sĩ bản địa ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trong mắt vừa dấy lên chút hoảng sợ thì tầm mắt của họ đã tối sầm xuống, hôn mê bất tỉnh.
Khi bọn họ hôn mê, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc nhanh chóng biến ảo, hóa thành bộ dạng của một tu sĩ tộc Vị Ương ở đây. Sau khi chỉnh trang lại thì Vương Bảo Nhạc lại ung dung cất bước rời khỏi đại điện này, đi về phía đại điện tiếp theo.
Cứ như vậy, dùng tu vi của Vương Bảo Nhạc kết hợp cùng khả năng biển hóa của thuật pháp Bản Nguyên kia. Chỉ trong vòng một nén nhang ngắn ngủi thì hắn đã đi qua ba mươi đại điện, nơi hắn đi qua, toàn bộ tu sĩ tộc Vị Ương ở bên trong đều bị hắn giết chết, sau đó lại tiếp tục biến hóa thành kẻ tiếp theo.
Vương Bảo Nhạc giết nhiêu, chất lượng lại cao nên Yểm Mục Quyết của hắn lại trở nên sinh động hơn, phát ra từng đợt ý chí khao khát. Đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng không áp chế quá nhiều nữa, hiện tại
hắn cũng cần ý chí của Yểm Mục Quyết sinh động hơn, muốn nhờ đó để khiến tu vi của mình nhanh chóng tăng cao, từ đó đột phá Thông Thần hậu kỳ.
Nhưng hắn cũng biết rõ, nếu cứ giết ở một nơi nhiêu quá thì sẽ nhanh bị lộ, cũng dễ bị phát hiện và tập trung. Nên chỉ lát sau hắn đã biến thành bộ dạng khác, rời khỏi binh cầu này để tới binh cầu khác.
Không thể không nói, có lẽ do bình thường quá mức thuận lợi, lại ít kẻ khiêu khích. Hoặc cũng có thể do bản thân ngôi sao này đã bị giết chết gần hết, cũng đã triệt để trấn áp, gần như chẳng có nguy hiểm gì nên tốc độ phản ứng của binh doanh tộc Vị Ương cũng chậm đi rất nhiêu. Qua một lúc lâu, khi Vương Bảo Nhạc đã giết không ít tiểu đội trong bảy tám binh cầu thì mới có người nhận ra.
Sau khi phát hiện thì tộc Vị Ương lập tức điêu tra, kèm theo đó là toàn bộ binh doanh của tộc Vị Ương cũng ầm ầm chấn động. Lại có từng tiếng cảnh báo chói tai
vang lên, khiến cho bao kẻ khiếp sợ. Đồng thời, chuyện có kẻ xâm nhập vào đây giết chết vô số tu sĩ cũng không thể che giấu được, nhanh chóng truyền ra khắp nơi.
Ngay khi chuyện này truýên ra, Vương Bảo Nhạc đã hóa thân thành một tu sĩ Nguyên Anh của nhánh quân thứ ba, cũng đi v'ê phía đại điện của thân phận này. Ngay khi vừa bước vào thì hắn đã thấy hầu hết các tu sĩ tộc Vị Ương bên trong đều nghiêm mặt căng thẳng, cũng nghe một người trong số đó nói nhanh.
“Có kẻ xâm nhập binh doanh, lại còn giết chóc trắng trợn nữa!”
“Sao lại thế được, trận pháp của binh doanh không hề phản ứng gì hết mà!”
Nghe đến đây, chú ý thấy thẻ ngọc của không ít tu sĩ tộc Vị Ương ở trong đại điện này đều chấn động thì Vương Bảo Nhạc cũng biến sắc, vội vàng lấy thẻ ngọc truyền âm ra giả vờ như có tin tức. Đồng thời hắn cũng hít sâu vài hơi, trong mắt đày vẻ khó
hiểu và tức giận, nói nhanh với những tu sĩ tộc Vị ương xung quanh.
“Ta cũng vừa nhận được tin tức, chết tiệt, tại sao có thể như vậy được. Là kẻ nào to gan lớn mật như thế, lẽ nào là dư nghiệt của nơi này ư? Dám chọc giận tộc Vị Ương chúng ta như thế!”
Những tu sĩ có thân phận tương tự như Vương Bảo Nhạc trong đại điện này đều không hề hoài nghi, ai nấy đều kinh hoảng bàn tán. Lão giả Thông Thần sơ kỳ, cũng là tiểu đội trưởng của nơi này cũng nhíu mày, khẽ quát một tiếng.
“Ồn ào cái gì, chỉ là dư nghiệt thì có thể làm nên cơm cháo gì chứ!”
Ông ta vừa nói xong, tu vi Thông Thẫn tản ra khiến cho tất cả mọi người trong đại điện đều im lặng theo bản năng. Nhưng ngay khi tất cả lặng đi, lại có một thần thức tràn đầy tức giận đột nhiên bộc phát từ binh cầu thứ chín. Khí thế Linh Tiên quét ngang toàn bộ phạm vi binh doanh, cũng
xẹt qua nơi này, sau đó lại có một thanh âm già nua đầy sát khí vang lên trong tâm thẫn của mỗi một người có mặt ở đây.
“Phong tỏa binh doanh, tất cả mọi người lập tức giám sát xung quanh, tìm ra kẻ xâm nhập cho ta. Lão phu muốn xem là kẻ nào dám lớn lối làm càn như thế ở đây!”
Theo lời nói của lão giả vang lên, tiếng nổ mạnh trực tiếp vang lên từ tất cả binh câu. Toàn bộ binh doanh bị phong tỏa hoàn toàn, đồng thời tu sĩ trong tất cả binh cầu đều đằng đàng sát khí, nhanh chóng phóng ra ngoài tìm kiếm.
Vương Bảo Nhạc cũng nằm trong số đó, hắn sa sầm mặt mày, tức giận cùng điêu tra vô cùng nghiêm túc với những tu sĩ tộc Vị Ương khác. Thậm chí hắn còn ra sức điêu tra khí thế hơn hẳn những người khác, còn chỉ vào một khu vực rồi hét lớn.
“Đội trưởng, ở đây lạ lắm. Khí tức ở nơi này khá hỗn loạn, không khớp với dao động của tộc Vị Ương chúng ta, ti chức đoán có lẽ trong số đám xâm nhập đã có kẻ tới đây!
"filepos0017317334">

Bạn cần đăng nhập để bình luận