Tam Thốn nhân Gian

Chương 522

Chương 522Chương 522
GIẢI QUYẾT THU HOẠCH
I 1 úi trữ vật của đệ tử ngoại môn
I đã dày như thế, của đệ tử nội môn còn mập hơn, chắc đệ tử hạch tâm trong động phủ kia phải béo chảy mỡ mất!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, tim đập dồn dập, đồng thời hắn cũng phát hiện một điêu, dù trong mấy túi trữ vật mà mình thu hoạch được có rất nhiều đồ nhưng lại không có công pháp nào.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc lấy làm lạ, không rõ nguyên nhân là gì, chỉ có thể tạm thời quy kết rằng địa vị của họ không đủ, nhưng dù thế thì vẫn không hợp lý lắm.
“Nhưng trên người đệ tử hạch tâm nhất định sẽ có công pháp, nếu như trên đó cũng không có thì việc này đúng là rất quỷ dị...”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi gạt suy nghĩ ấy qua một bên, trong đầu vẫn nhớ nhung ngọn núi đó, nhất là hắn biết rõ hoàn cảnh địa lý trong thân kiếm sẽ thường xuyên thay đổi, nghĩa là có thể ngọn núi đó sẽ không tồn tại lâu.
Một khi nó di chuyển đến nơi khác, không thể tìm ra được thì lại tổn thất quá lớn, Vương Bảo Nhạc không cam lòng khi để cả đống tiền biến mất trước mắt mình như thế. Nhưng vừa nghĩ tới uy lực của cấm chế thì hắn lại buồn bực, cảm giác bó tay không thể làm gì này khiến Vương Bảo Nhạc liên tục thở dài.
“Thôi vậy, mình không có phần số đó...”
Vương Bảo Nhạc lại cảm khái lần nữa, sau đó kiểm tra vết thương của mình, sau khi xác định không sao thì hắn mới rời khỏi hoang đảo, bay về phía Thương Mang Đạo
Cung.
“May mà thu hoạch lần này cũng không tệ lắm!”
Trên đường quay về, Vương Bảo Nhạc liên tục an ủi bản thân mình như thế. Sau năm ĩân truyền tống, rốt cuộc hắn cũng về tới khu vực chuôi kiếm của Thương Mang Đạo Cung.
Đoạn đường trở về rất thuận lợi, không gặp phải nguy cơ gì. Lúc này, sau khi tới gần đảo chính của Thương Mang Đạo Cung, tinh thần của Vương Bảo Nhạc chấn động, đẩy nhanh tốc độ, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía nội cung của Thương Mang Đạo Cung.
Hắn vốn định về Thanh Hỏa đảo trước, nhưng nghĩ tới chuyện trong túi trữ vật của mình còn cả đống đồ cần giám định thì hắn lại đi tới đảo chính của Thương Mang Đạo Cung. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng không yên tâm với việc giám định ở đây, hắn biết rõ đạo lý giữ ngọc có tội, nếu như đống đồ trong tay mình không đáng
giá lắm thì thôi, một khi trong đó có chí bảo gì mà mình không biết thì sẽ tạo thành nguy cơ.
Thế nên, sau khi đi vào đảo chính của Thương Mang Đạo Cung, Vương Bảo Nhạc không đi tìm người giám định mà chui vào trong Tàng Điển các, quyết định tự mình tìm đọc tài liệu, dù như vậy sẽ ảnh hưởng phần nào đến việc giám định, nhưng hiện đó lại là cách tốt nhất với hắn.
Cứ thế, sau nửa tháng vùi đầu nghiên cứu tư liệu trong Tàng Điển các, khi Vương Bảo Nhạc bước ra ngoài thì trong mắt đầy vẻ mừng rỡ, lòng thì hưng phấn. Mặc dù không thể xác định trăm phần trăm nhưng thông qua tư liệu, hán đã xác nhận đan dược mà bảy tiểu quỷ đưa cho hán có tám phần chính là Hoàn Vũ đan!
“Đan này phải giữ lại, đây chính là một trong những đan dược phụ trợ tốt nhất cho bước đột phá Kết Đan để vào Nguyên Anh!”
“Còn cả phù binh nữa... Nám đồng tiên đó đúng là phù binh. Mặc dù trong Tàng Điển các không có nhiều ghi chép về nó, nhưng dựa theo những gì trong tấm thẻ ngọc của đệ tử nội môn kia, nếu có thể triển khai toàn bộ uy lực của năm đồng tiên phù binh đó thì mỗi cái đều có thể sánh với Nguyên Anh!”
Đây mới là điêu khiến Vương Bảo Nhạc kích động nhất, cũng quyết định sẽ nghiên cứu phù binh này thật kỹ.
Chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng nghiên cứu ra được một phần trong số đồ kia, chỗ còn lại hắn quyết định tạm thời đừng để lộ ra ngoài thì hơn. Đông thời, Vương Bảo Nhạc cũng có suy đoán sơ bộ về một số đan dược, dù phần lớn vẫn khá mơ hồ nhưng có ba bình hắn đã xác định được đúng là Phong uẩn đan mà tu sĩ Kết Đan có thể dùng.
Ở trong Thương Mang Đạo Cung, mỗi viên đan dược này có giá chừng hai ngàn chiến công, có hiệu quả rất tốt đối với tu sĩ Kết Đan. Đồng thời, lúc xem qua một số điển tịch Vương Bảo Nhạc có thấy, nếu dùng kết hợp đan dược này với vài loại đan dược khác thì cũng sẽ có chút tác dụng chữa thương đối với tu sĩ Nguyên Anh.
Vương Bảo Nhạc tính toán một phen, hắn lấy được tổng cộng sáu viên Phong uẩn đan này nên trong lòng hưng phấn, dằn xúc động muốn đi đổi lệnh bài mà mình lấy được xuống rồi rời khỏi Thương Mang Đạo Cung.
“Việc đổi đồ cũng không cần gấp, dù sao ta cũng chỉ mới quay về, đợi sắp xếp mấy thứ trên người xong rồi một thời gian sau hãy đổi cũng được.”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại đẩy nhanh tốc độ, sau khi bay ra khỏi đảo chính của Thương Mang Đạo Cung thì nhắm thẳng về phía Thanh Hỏa đảo.
Không bao lâu sau thì Thanh Hỏa đảo đã hiện ra ở trước mắt, nhìn hòn đảo của mình, cảm nhận được linh khí nông đậm ở bên trong, Vương Bảo Nhạc mỹ mãn đáp xuống động phủ trên đỉnh núi cao nhất. Vừa đi vào trong thì hắn lập tức khởi động trận pháp, đóng cửa động phủ lại, sau đó đi vào nơi chuyên dụng để bế quan rồi lấy năm đồng tiền kia ra.
Nhìn mấy đồng tiên nọ, hai mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên tia sáng lạ kỳ, sau đó lại lấy thẻ ngọc phù binh ra xem xét và bắt đầu nghiên cứu. Quá trình nghiên cứu này không kéo dài quá lâu, ba ngày sau, Vương Bảo Nhạc đau đầu đặt thẻ ngọc xuống, phù binh này thật sự rất lạ lẫm đối với hắn nên quá trình tìm hiểu cũng rất chậm.
“Phù binh có ba loại hình thái biến hóa, thứ nhất chỉ là dùng như pháp bảo, thứ hai là ảo hóa binh sĩ giết địch như con rối, còn cái thứ ba... thì là tổ hợp lại cùng nhau, tạo thành một phù trận với lực sát thương kinh người!”
“Năm đồng tiền này ắt hẳn là một bộ phù trận!”
Vương Bảo Nhạc cúi đầu nhìn mấy đồng tiên nọ, dù trong lòng cũng hưng phấn lẫn chờ mong, nhưng ba hôm nay hắn đã thử rất nhiều làn mà vẫn không thể nào điêu khiển nó được, tối đa chỉ làm cho một đồng tiên bay vòng quanh như pháp bảo bình thường mà thôi.
Không phải vì tu vi không đủ mà là hiểu biết của hắn về phù binh quá ít, thẻ ngọc cũng nói rõ phù binh này không phải ai cũng có thể dùng được, chỉ khi nào tạo nghệ ở mặt này đạt tới trình độ nhất định thì mới có thể điêu khiển.
“Nhưng dù chỉ có thể miễn cưỡng điêu khiển một đồng tiên ở hình thái đâu tiên thì uy lực của nó...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, bấm niệm pháp quyết chỉ tay một cái, một đồng tiên lập tức bay vòng quanh người hắn. Vương Bảo Nhạc vung tay phải một cái, một con
rối lập tức xuất hiện trước mắt, ánh mắt của con rối này lóe lên, tung một quyền về phía Vương Bảo Nhạc.
Nhưng nắm đấm vừa mới tới gần thì đồng tiên nọ đã nhanh chóng ngăn cản, cả hai nháy mắt va chạm với nhau, trên đồng tiên có lôi quang lóe lên, toàn thân của con rối kia lập tức rung chuyển rồi nổ tung, biến thành tro bụi.
Cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc giật mình hoảng sợ, hai mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm vào đồng tiên nọ, lại càng thêm chờ mong vào hình thái biến hóa khác và tương lai có thể điêu khiển phù binh.
“Chỉ càn mình cố gắng tìm hiểu v'ê nó nhiêu hơn, nhất định sẽ có một ngày mình có thể điêu khiển cả năm đồng tiên khiến nó xuất hiện hình thái biến hóa thứ hai, thậm chí là thứ ba!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối, đồng thời cũng rất thỏa mãn. Hắn biết rõ việc này không thể nóng lòng được nên thu hồi
đồng tiên. Sau đó, Vương Bảo Nhạc lại lấy Phong Uẩn đan ra nhìn một lúc, tiếp theo cho vào miệng.
Dựa theo những điển tịch mà Vương Bảo Nhạc đã xem xét thì Phong uẩn đan này có dược lực cực mạnh, lúc dùng nó bình thường cần phải có thêm một vài linh dịch để trung hòa, nhưng Vương Bảo Nhạc không quan tâm. Hắn cảm giác mình là người đã dùng loại đan dược dành cho tu sĩ Nguyên Anh rồi nên thấy đây chẳng phải chuyện to tát gì. Thực tế cũng đúng như thế, đối với người khác thì dược lực này đúng là rất mạnh, tuy vậy, nhục thân của Vương Bảo Nhạc rất cường hãn, trong cơ thể lại có Minh Đan và Lôi Đan nên đan dược này vừa mới vào cơ thể thì đúng là bùng lên cảm giác nóng rực, nhưng chẳng mấy chốc đã bị hắn hấp thu sạch sẽ.
Theo sau chính là tu vi của hắn lại bộc phát một chút, mấy canh giờ sau, khi Vương Bảo Nhạc mở mắt ra thì hắn cũng cảm nhận được tu vi của mình đã đề cao một chút.
Thế là Vương Bảo Nhạc lại hưng phấn uống thêm viên thứ hai, viên thứ ba, mãi cho đến hai ngày sau, khi viên Phong uẩn đan cuối cùng bị Vương Bảo Nhạc tiêu hóa xong thì thân thể của hắn vang lên tiếng nổ nhỏ. Những tia chớp hình thành bên ngoài cơ thể do tu luyện Lôi Tiên Biến cũng táng lên không ít, vòng quanh cơ thể khiến hắn, thoạt nhìn như do sấm sét tạo thành, vô cùng kinh người.
Tu vi của hắn rốt cuộc cũng đến Kết Đan sơ kỳ đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể đột phá, trở thành Kết Đan trung kỳ!
Tốc độ tu luyện thế này đúng là khó mà tưởng tượng nổi khi ở Liên bang! Dù sao thì từ lúc Vương Bảo Nhạc đột phá Trúc Cơ bước vào Kết Đan đến nay còn chưa tới một năm, Vương Bảo Nhạc hưng phấn thậm chí còn cảm khái không thôi.
“Khi xưa ta từng cho rằng mình là con trai thần may mắn ở Trái Đất, mãi cho tới lúc đến Sao Hỏa thì mới phát hiện hóa ra suy nghĩ ấy là sai, ta phải là con trai thần may
mắn ở Sao Hỏa mới đúng, nhưng bây giờ cuối cùng ta cũng ý thức được những suy nghĩ trước đó đều không đúng, ta chính là con trai thẫn may mắn ở cổ kiếm đồng xanh này!”
Vương Bảo Nhạc hưng phấn định lấy những đan dược khác ra xem thử còn cái nào dùng được luôn hay không, nhưng bỗng nhìn thấy thi thể nằm trong túi trữ vật, tâm trạng lập tức sa sút.
“Bách tử Liên bang đúng là vẫn có người bỏ mạng.”
Vương Bảo Nhạc thầm thở dài, lấy thẻ ngọc cục vực linh võng ra, sau khi suy nghĩ thì vẫn thông báo cho mọi người biết.
“Các vị đạo hữu Liên bang, Phương Mộc... đã chết rồi! Việc này ta sẽ ghi chép lại và thông báo cho Liên bang, xin chư vị nhất định phải cảnh giác, chú ý an toàn!”
Sau khi Vương Bảo Nhạc gửi tin lên, nhóm Chat vốn đang rất náo nhiệt lập tức lặng ngắt, không ai nói gì nữa. Dường như tất cả mọi người đều bị tin tức này làm cho giật mình im lặng.
"filepos0011396610">

Bạn cần đăng nhập để bình luận