Tam Thốn nhân Gian

Chương 633

Chương 633Chương 633
VÀO KHÔNG
ĐƯỢC •
Nghe Du Nhiên đạo nhân nói vậy, mọi người đều gật đàu tỏ ý đã biết, sau đó lập tức tản ra. Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo thì theo Phùng Thu Nhiên đi thẳng đển một vòng tròn thế giới.
Trên đường đi, Vương Bảo Nhạc cũng hạ tốc độ xuống để cho Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo có thể theo sát mình. Đối với hắn mà nói, nhiệm vụ lần này chỉ là nghĩa vụ chứ không phải trách nhiệm, nên hắn chỉ quan tâm Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo mà thôi.
“Nhã Mộng, Khổng Đạo, các người đừng cách ta quá xa, một khi không ổn... chúng ta sẽ lập tức rút lui!!”
Vương Bảo Nhạc biết rõ nặng nhẹ, trong lúc đi tới thì dùng nhẫn truyền âm để liên lạc. Hắn cũng dùng cục vực linh võng riêng của Liên bang nên không sợ bị người khác biết được.
Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng quyết định như vậy, ba người nhìn nhau một cái, tuy không ai nói gì nhưng ý cùng tiến cùng lùi đã rãt rõ ràng.
Cứ như vậy, mọi người dàn đến gần vòng tròn mục tiêu trong sự căng thẳng tột độ và im lặng. Nhìn từ xa thì vòng tròn này đã rất khống Lô rồi, nay đến gần thì lại càng vô biên vô hạn hơn, cán bản không thể nhìn thấy điểm cuối, chỉ có thể thấy một vài khu vực ở trước mắt mà thôi.
Đồng thời, sau khi tới gần, hình dạng của vòng tròn này lại càng rõ ràng hơn, chỉ là không thấy đất đai đâu cả, chỉ có thứ gì đó trông giống mặt nước đang sóng sánh. Nhất là sau khi tới gần, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác như đang tới gần mặt biển.
Sau khi tiếp cận thì uy áp cũng ngày càng mạnh, cuối cùng, dù có trận pháp bảo vệ cộng thêm Phùng Thu Nhiên phát tu vi ra bao phủ lấy mọi người, nhưng tất cả Kết Đan đều cảm thấy đầu óc ong ong, thần trí không rõ. Chỉ có tu sĩ mới có thể miễn cưỡng giữ vững, Vương Bảo Nhạc cũng là vì bản thân không tăm thường, lại có thân phận cao nên thần trí vẫn bình thường, nhưng hô hấp cũng trở nên dồn dập, tim đập rộn lên.
Cũng may quá trình này không kéo dài lâu, trong sự bảo vệ của Phùng Thu Nhiên, tốc độ của mọi người càng lúc càng nhanh. Tới cuối cùng, sau khi chỉ cách gợn nước của vòng tròn kia không tới trám trượng, ánh mắt của Phùng Thu Nhiên lóe sáng. Tất cả Nguyên Anh xung quanh đều bộc phát tu vi, tập hợp sức mạnh của tất cả lại một chỗ, tạo thành một ngôi sao báng xẹt thẳng tới chỗ mặt nước.
Ngay khi tới gần và va chạm với mặt ngoài của vòng tròn kia, Phùng Thu Nhiên lấy ra một lá bùa cổ xưa không chút do dự. Thứ này đúng là bùa phá giáp truyền tống do Thương Mang Đạo Cung chính thức khi xưa chế tác, có thể phá hủy tầng ngoài của chiến hạm để vào bên trong.
Ầm một tiếng, theo phù văn bộc phát, bên ngoài vòng tròn của chiến hạm xuất hiện rung động, dường như lộ ra một lỗ hổng. Mọi người và Phùng Thu Nhiên đồng loạt thôi động tu vi, chỉ nháy mắt thì tốc độ đã táng vọt, lao thẳng tới chỗ lỗ hổng.
Trong chớp mắt, thân ảnh của họ đã tiến vào bên trong lỗ hổng, nhưng ngay khi xuyên qua lỗ hổng để vào vòng tròn kia thì mỗi người đều cảm nhận được một cơn lốc truyền tống đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình, gió lốc quét ngang khiến cho đầu óc của từng người nổ vang.
Vương Bảo Nhạc cũng vậy, hán cảm giác mình chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là có thể tiến vào trong thế giới của vòng tròn nọ. Thậm chí, hắn đã nghe thấy hương hoa tràn ra từ trong thế giới đó, nhưng vẫn thất bại. Ngay khi cảm nhận được cơn lốc truyền tống kia thì hắn và những người còn lại đã lập tức biến mất, khi xuất hiện lại thì đã ở cách chiến hạm ngoài vạn trượng.
“Chuyện gì thế này!”
“Rõ ràng chúng ta đã vào trong rồi mà!”
“Đúng là trong chiến hạm này có cơ chế bảo hộ, có thể tự động truýên tống tất cả những người xông vào ra ngoài.”
Sắc mặt của Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đều trở nên khó coi, không ít người xung quanh đều thấp giọng bàn tán. Phùng Thu Nhiên cũng cảm thấy đắng chát, nhìn chiến hạm kia với ánh mắt phức tạp, Vương Bảo Nhạc thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực tế, hắn không đồng ý khi phái nhiêu người như vậy vào chiến hạm, nhưng cả Diệt Liệt Tử lẫn Du Nhiên đạo nhân đều đồng ý, cùng với khao khát trong lòng Phùng Thu Nhiên nên Vương Bảo Nhạc mới khó mà lên tiếng từ chối được.
“Như vậy cũng được, thật ra trong lòng Phùng Thu Nhiên trưởng lão cũng hiểu rõ tám chín phần mười là cha của cô ấy đã qua đời, chẳng qua vẫn ôm chút tâm lý cầu may mà thôi.”
Vương Bảo Nhạc thầm cảm khái, ngẩng đầu nhìn về phía chiến hạm trước mặt. Khi hắn nhìn qua thì gần đó cũng có ánh sáng truyền tống xuất hiện, hai nhóm người của Diệt Liệt Tử và Du Nhiên đạo nhân cũng Lân lượt bị truyền tống ra.
Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, sau khi bốn người bàn bạc một phen, cuối cùng thử lại Lân nữa, nhưng kết quả vẫn là bị truyền tống ra ngoài. Sau khi xác định không thể tiến vào, Diệt Liệt Tử lại đề nghị.
“Nếu muốn thành công chống lại truýên tống để cưỡng chế tiến vào thì chúng ta cần nhờ sức mạnh trận pháp của cổ kiếm đồng xanh để quấy nhiễu nó mới được. Ta đề nghị chúng ta cứ quay về trước, tập hợp sức mạnh của ba người chúng ta để chuẩn bị một phen, đảm bảo lần sau không có sự cố nào nữa!”
Vương Bảo Nhạc vô cùng tán đồng đề nghị của Diệt Liệt Tử, Du Nhiên đạo nhân im lặng một lúc cũng chỉ có thể gật đâu. Phùng Thu Nhiên thì có vẻ như vừa thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù tâm trạng không khá hơn, nhưng vẫn chấp nhận đề nghị này. Cứ như vậy, mấy trám người lại chọn cách quay về.
Thấy họ quay về, toàn bộ người ở lại Thương Mang Đạo Cung, bao gồm cả tu sĩ Liên bang đều lấy làm bất ngờ. Thương Mang Đạo Cung cũng không khác gì so với lúc bọn họ rời đi, chỉ có cảm giác nặng nề kia là mạnh hơn vì sự tồn tại của chiến hạm và hành động dò xét Lân này thất bại.
Nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục, không thể vì một chiếc chiến hạm xuất hiện mà đảo nghịch cuộc sống của mọi người ở Thương Mang Đạo Cung trong thời gian ngắn được. Nhất là vài ngày sau, Thương Mang Đạo Cung điêu tra được chiến hạm lại lui về khu vực thân kiếm, không ra ngoài nữa. Mặc dù lúc bàn bạc, đám người Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên đều cảm thấy khó hiểu và lo lắng, nhưng phần lớn đệ tử Thương Mang Đạo Cung đều thầm thở phào một hơi.
Thế nên, việc dung hợp của Liên bang và Thương Mang Đạo Cung cũng bắt đầu được xúc tiến, sau vài ngày bình tĩnh lại, Vương Bảo Nhạc lại bắt đầu tu hành Lân nữa. Nhưng Lân tu hành này của hắn cũng không kéo dài được bao lâu, một đêm nọ, Kim Đa Minh đã đến bái phỏng.
Vừa mới đến thì Kim Đa Minh đã cười khổ ôm quyền với Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc, ta biết là thời gian này đã xảy ra đại sư, cũng nhận ra tình cảm giữa hai huynh đệ ta có sứt mẻ. Ta tới đây là muốn nói thẳng với ngươi.”
“Kim Đa Minh ta thật sự không có bất kỳ suy nghĩ muốn cạnh tranh chức Tổng thống với ngươi đâu. Dù lão Đoan Mộc Tước gian ác kia đã an bài nhiệm vụ cho ta, nhưng ta biết rõ mục tiêu của mình là gì. Một mặt ta muốn phát huy tác dụng trong việc dung hợp Liên bang và Thương Mang Đạo Cung, mặt khác thì ta cũng muốn sáng tạo ra một tập đoàn Tam Nguyệt độc lập với gia tộc!”
“Bảo Nhạc, ngươi có thể giúp ta một chút được không?” Giọng điệu của Kim Đa Minh vô cùng thành khẩn, ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc cũng trong suốt chẳng chút tính toán.
Vương Bảo Nhạc xoa trán, trong thời gian này, chuyện chiến hạm đã làm hắn suy nghĩ rất nhiều. Thật ra, hắn cũng chẳng có khúc mắc gì với Kim Đa Minh cả, dù sao
mấy nám nay hai người cũ gì với Kim Đa ới nhau, nên sau khi trấn an một chút thì lại hỏi.
“Giúp được thì ta nhất định sẽ giúp, ngươi nói xem mình gặp chuyện khó xử gì?”
“Cũng không phải chuyện gì khó xử, Bảo Nhạc à, ta biết yêu cầu của mình có thể khiến ngươi hiểu lầm, nhưng... Aiz, ta nói thẳng vậy, ta muốn dùng cổ phần linh võng để đổi lấy một ít cổ phần trò chơi của ngươi.”
Kim Đa Minh nói tới đây thì xấu hổ cúi đàu.
Vương Bảo Nhạc lại xoa trán. Theo hắn thấy thì đây chẳng phải chuyện to tát gì, chẳng qua không phải một mình hắn có thể quyết định, nên sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Bảo Nhạc lại uyển chuyển nói.
“Đa Minh, chuyện này ngươi cứ thương lượng với Tạ Hải Dương một phen đi.”
“Bảo Nhạc, ta cũng đi tìm Tạ Hải Dương rồi, nhưng khi tới động phủ của hán thì người đi động trống. Nghe nói khi chiến hạm xuất hiện thì hắn cũng đã biến mất, lâu lắm rồi chưa quay về...”
Kim Đa Minh thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Người đi động trống? Tên này lại mất tích à?”
Vương Bảo Nhạc sững sờ, lập tức lấy nhẫn truyền âm ra liên lạc với Tạ Hải Dương, nhưng lại không có bất kỳ hồi âm nào như đá chìm đáy biển.
Thấy Vương Bảo Nhạc như vậy, sâu trong đáy mắt của Kim Đa Minh lóe lên, sau đó lại cúi đàu thở dài.
“Đúng vậy, tên này cứ mất tích suốt, đây đã là lần thứ hai rồi.”
Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy đau đầu, đồng thời lời Kim Đa Minh nói ra cũng khiến hắn không thể không suy nghĩ sâu xa về sự mất tích của Tạ Hải Dương. Hắn cảm thấy mình cần phải điêu tra về chuyện này nên an ủi Kim Đa Minh một phen.
“Đa Minh, chuyện này ngươi đừng sốt ruột, tên Tạ Hải Dương này thần bí khó lường, có lẽ chỉ là hắn đang bận chuyện gì đó, để ta đi tìm thử xem, sau đó sẽ trả lời ngươi.”
Kim Đa Minh cười khổ gật đầu, lại hàn huyên với Vương Bảo Nhạc một lúc rồi mới cáo từ.
Sau khi tiễn bước Kim Đa Minh, ngồi trên ghể giữa đại điện, hàng mày chau lại nghĩ về chuyện Tạ Hải Dương. Sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Kim Đa Minh rời đi ở bên ngoài đại điện, trong mắt dần ánh lên vẻ nghi hoặc. Sau khi trầm tư, hắn đã nhận ra điềm khiến mình thấy nghi hoặc, đó chính là câu trả lời của Kim Đa Minh về Tạ Hải Dương.
“Người đi động trống? Tên này lại mất tích à?”
“Đúng vậy, tên này cứ mất tích suốt, đây đã là lẫn thứ hai rồi.”
Sau khi hai câu này xuất hiện trong đầu Vương Bảo Nhạc thì hắn lại càng nhíu mày nhiều hơn, bởi vì nếu Kim Đa Minh không biết trước kia Tạ Hải Dương từng mất tích, sau khi nghe mình nói vậy thì chắc chắn phải kinh ngạc, thậm chí còn hỏi mình có phải trước kia Tạ Hải Dương cũng từng mất tích hay không.
Nhưng câu trả lời của Kim Đa Minh lại khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy dường như hắn đã biết trước kia Tạ Hải Dương từng mẫt tích.
Nhưng như vậy thì lại không hợp lý, bởi vì lẽ ra Kim Đa Minh không thể biết chuyện Tạ Hải Dương từng ở Đạo viện Phiêu Miễu, mặc dù trước đó hắn có hỏi nhưng mình không hề nói hớ điêu này. Cho dù Kim Đa Minh đã điêu tra đi nữa thì nơi này cũng là
cổ kiếm đồng xanh chứ không phải Liên bang, tuy hắn vẫn có khả năng điều tra ra được, nhưng tỷ lệ không cao lắm.
Nhất là lúc trước mình đã nhác nhở hắn đừng nên dây vào Tạ Hải Dương, Vương Bảo Nhạc vẫn nhớ vẻ mặt của Kim Đa Minh lúc đó. Theo những gì Vương Bảo Nhạc biết về Kim Đa Minh thì rõ ràng hắn đã nhớ kĩ lời này, bằng sự thông minh của hán thì không lý nào lại tiếp tục âm thầm điều tra mới đúng. Vậy nên, có khả năng Kim Đa Minh vẫn cho rằng Tạ Hải Dương này là đệ tử bản địa của Thương Mang Đạo Cung.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại nghĩ có lẽ Kim Đa Minh đã tìm hiểu được từ con đường nào khác, dù sao thì học sinh cũ của Đạo viện Phiêu Miễu ở đây đâu chỉ có mỗi mình Vương Bảo Nhạc hán.
Có lẽ gần đây ta đã nhạy cảm quá.
Vương Bảo Nhạc xoa trán, gác chuyện này qua một bên. Sau đó hắn lại nghĩ tới chuyện Tạ Hải Dương mất tích, trong lòng dường như dâng lên cảm giác bức bối khó nói thành lời, theo bản năng thử gọi chị đẹp, nhưng chị đẹp cũng không trả lời.
“Lại ngủ à?”
Vương Bảo Nhạc đứng dậy nhìn bầu trời đã biến thành màu đen bên ngoài, trong lòng lại càng buồn bực hơn. Cuối cùng, hắn dứt khoát lấy thẻ ngọc trò chơi Giáng Lâm trong túi trữ vật ra, muốn vào trong trò chơi giải khuây để giảm bớt cảm giác bực bội khó tả này.
Nhưng dù hắn thử kiểu gì thì cũng không thể vào được, cứ như đã bị sập server vậy.
"filepos0013670992">

Bạn cần đăng nhập để bình luận