Tam Thốn nhân Gian

Chương 344

Chương 344Chương 344
TÌM TỚI TẬN CỬA •
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang lấy làm khó hiểu, con lừa trắng kia ló đầu ra, ánh mắt chớp lóe khác thường như đang chần chừ, sau đó lại thành hoảng sợ rồi nhanh chóng dò xét xung quanh, có vẻ như đang xoắn xuýt không dám đi ra.
Điều này lại càng khiến Vương Bảo Nhạc kinh ngạc hơn. Cùng lúc đó, sư tử tranh thủ gầm nhẹ một tiếng như đang trấn an con lừa trắng, sau đó lại lắc mình khiến cho bộ lông trắng muốt của nó lay động, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, đã đẹp nay lại còn đẹp hơn.
Vẻ khác thường trong mắt của con lừa trắng lại càng mãnh liệt hơn như hạ quyết tâm nào đó. Nó nhích người đi ra từng chút một... từ từ ra khỏi phạm vi trận pháp của quân doanh...
Gần như ngay khi con lừa trắng đi ra khỏi trận pháp đến gần sư tử cọ lên người nó vài cái, trong lúc Vương Bảo Nhạc trợn mắt há mồm, con lừa đen nấp ở đàng xa đột nhiên nhảy vọt lên như một tia chớp đen với tốc độ cực nhanh, thậm chí sau lưng nó còn xuất hiện cả tàn ảnh, nhào thẳng về phía con lừa trắng.
Tốc độ của nó quá nhanh, lại quá bất ngờ, con lừa trắng cũng không phải dạng vừa, mở to hai mắt toan lùi lại, nhưng vẫn muộn rồi... sư tử bên cạnh đã cắn nó một cái thật mạnh với vẻ mặt bi phẫn.
Con lừa trắng khiếp sợ dừng chân, há miệng như muốn kêu to thì con lừa đen đã áp sát, tung vó đập lên đầu con lừa trắng một cái thật mạnh, lại thêm lực xung kích mạnh mẽ do tốc độ cực nhanh tạo thành, gần như ngay khi đá trúng thì đầu của con lừa trắng đã choáng váng, đất trời đảo ngược, chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị đá bất tỉnh nhân sự.
Sau khi nó ngã ra đất, Vương Bảo Nhạc hãy còn ngơ ngác chưa kịp lấy lại tinh thần thì con lừa đen đã kích động tới gần, ngoạm lẩy lỗ tai của con lừa trắng, xoay người kéo nó bỏ chạy
Đồng thời, nó cũng không quên quay đầu lại trừng sư tử một cái. vẻ mặt của con sư tử này lập tức chuyển từ bi phẫn thành kính sợ, như nhận được mệnh lệnh có thể rời đi từ ánh mắt của nó nên sư tử thú run rẩy xoay người chạy trối chết.
Con lừa đen chẳng hơi đâu để ý đến sư tử nữa, lúc này, nó hưng phấn ngoạm con lừa trắng đang hôn mê chạy thật nhanh. Có vẻ nó quá kích động nên vừa chạy vừa liên tục hừ mũi thật mạnh như đang cực kỳ vui vẻ.
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác quan sát từ đầu chí cuối, hắn phát hiện, lần đầu tiên trong đời mình bị một con lừa làm cho rúng động tới vậy. Con lừa đen này nhìn như đần hết chỗ nói nhưng lại biết dùng cả mỹ sư kế...
Nhìn vẻ biểu cảm lẫn vẻ ấm ức của con sư tử thú kia, rõ ràng nó thường xuyên bị con lừa đen bắt nạt nhưng lại không thể không nghe theo nên bị ép đến đây để dụ dỗ con lừa trắng.
Chưa kể, thông qua phản ứng của con lừa trắng thì Vương Bảo Nhạc cũng loáng thoáng nhận ra con lừa đen đã tốn không ít thời gian đi điêu tra, thậm chí Vương Bảo Nhạc còn có một suy nghĩ rất hoang đường...
“Hay con lừa trắng với sư tử vốn là một đôi nhỉ?”
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lại nghẹn họng trân trối. Không tính đến chuyện hai con này thông đồng với nhau kiểu gì nhưng nếu đây là thật thì con lừa đen này đúng là gian ác.
“Thế này chằng phải bắt cóc bạn trai của người ta, xong lại ép bạn trai của người ta dụ người yêu ra... rồi đánh ngất bắt đi à...”
Vương Bảo Nhạc vỗ trán một cái, vội dùng cảm ứng để tìm con lừa đen kia nhưng chỉ lát sau hắn đã thở dài thườn thượt.
Lúc nãy con lừa đen đã che giấu khí tức, lúc này hắn cũng không cảm ứng được tung tích của nó nữa, nếu muốn tìm thì phải tốn chút công sức.
“Thôi vậy...”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu cười khổ. Hắn cảm thẫy có lẽ là do mình đã nghĩ nhiêu nên nhanh chóng quay về học viện, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà nghĩ đến nó.
Suốt cả ngày cũng không thấy bóng dáng con lừa đâu, mãi cho đến khuya, Vương Bảo Nhạc khó khăn lắm mới không nghĩ về chuyện này nữa mà đả tọa tu luyện thì đột nhiên mở mắt nhìn ra cửa.
Con lừa hớn hở nhảy tưng tưng về, sau khi vào phòng, trên mặt nó đây vẻ sung sướng và hưng phấn như đạt được ước muốn khác hẳn ngày thường, giống như trước kia chỉ là ao ước nhưng nay... nó đã hoàn thành một chuyện quan trọng trong đời lừa vậy.
Sau khi thấy Vương Bảo Nhạc thì con lừa này lại nhịn không được mà khoe khoang nên kêu to một tiếng, Vương Bảo Nhạc đau đầu đứng bật dậy, mặt mày đanh lại, nhân lúc con lừa này đang hưng phấn mà không kịp phản ứng mà nhanh chóng túm lấy lỗ tai của nó.
“Nói, hôm nay mày đã làm cái gì hả!!”
Vương Bảo Nhạc cả giận, vẻ mặt vừa nghiêm nghị lại có phần hàm hè.
Con lừa ngơ ngác, vừa kinh sợ lại có phần vô tội nhìn Vương Bảo Nhạc, như thể không hiểu tại sao Vương Bảo Nhạc lại mắng mình.
“Đừng có trưng cái vẻ mặt này ra, tao lại chẳng hiểu mày quá! Mày mà còn giả vờ nữa thì ngậm miệng một tháng đi!”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt đe dọa, con lừa run lên, vội thu hồi vẻ ngây thơ vô số tội kia, đổi thành vẻ mặt nịnh nọt Vương Bảo Nhạc, dù bị túm lỗ tai nhưng vẫn cố cọ đầu vào người hắn.
“Mày...”
Vương Bảo Nhạc đang định nói gì nhưng con lừa vừa cử động một tiếng thì hắn đã thấy được một đống lông trắng dính trên người nó...
Thấy trên người con lừa đen dính toàn lông trắng như thế, Vương Bảo Nhạc thở dài một tiếng. Hắn cảm thấy mình chẳng cần hỏi nữa làm gì, lông trắng dính đầy thế này đã nói rõ giữa hai con lừa đã xảy ra một câu chuyện cực kỳ dữ dội.
Vương Bảo Nhạc buông tay ra, trong lòng cảm thấy thật bất lực. Hắn cảm thấy mình anh minh thần võ như thế, sao lại nuôi ra một con lừa háo sắc thế này!
“Haiz, tự mày phải cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện, cái con lừa háo sắc này! Sao tao lại nuôi ra mày chứ? Chuyện khiến tao hối hận nhất chính là ấp ra mày đấy!”
“Mày nhìn con lừa nhà người ta đi, toàn mang thai sinh ra cả, mày thì lại nở từ trứng... Tao thấy không nên gọi mày là Cút Đi, lẽ ra phải gọi là Trứng Lừa mới đúng!”
Vương Bảo Nhạc bất đắc dĩ thở dài, buông tay ra, hết nói nổi với con lừa này nữa rồi.
Thấy Vương Bảo Nhạc buông tay, mặc dù nghe hiểu loáng thoáng những gì hắn nói nhưng con lừa lại không quan tâm lắm. Nó còn đắc ý liếc vội Vương Bảo Nhạc một cái, lúc này mới chui vào một góc phòng nằm bẹp xuống, thi thoảng lại nhe răng lắc đầu muốn kêu to cho sướng nhưng lại không dám nên chỉ có thể nhỏ giọng kêu vài tiếng mà thôi.
Nhìn con lừa như thế, Vương Bảo Nhạc lại cảm khái lần nữa, lúc sau thì mặc kệ nó, tiếp tục đả tọa minh tưởng.
Mấy hôm sau, con lừa vẫn cứ đi sớm về trễ, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng quan tâm nữa, ngoài việc tu luyện ra thì chỉ tìm hiểu về chuyện tân khu Sao Hỏa mà thôi.
Mãi cho đến buổi trưa năm ngày sau, Vương Bảo Nhạc đả tọa xong thì ngồi nói chuyện với Kim Đa Trí trong văn phòng. Hắn muốn nhờ Kim Đa Trí đi tìm hiểu về chuyện tân khu Sao Hỏa. Dù sao thì tên nhóc này cũng rất sùng bái mình, Vương Bảo Nhạc cảm thấy hắn nhất định sẽ xem lời mình nói như thánh chỉ.
“Đa Trí à, ngươi là học tử mà ta xem trọng nhất đẫy, ta rất kỳ vọng vào ngươi! Bây giờ ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ...”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, thấy Kim Đa Trí kích động nhìn mình thì thầm sướng, đang định nói tiếp, nhưng đúng lúc này lại có từng đợt tiếng lừa hí vang lên với decibel* hơn hằn thường ngày truyền vào.
Ngay khi tiếng lừa hí vang lên thì lại có thêm một tiếng gầm giận dữ vọng đến từ xa như sấm nổ.
(*) Decibel: đơn vị đo cường độ âm thanh
“Vương Bảo Nhạc, ngươi đúng là quá đáng!”
Sau khi tiếng lừa hí và tiếng gầm kia vang lên, toàn bộ học viện đều chấn động, Vương Bảo Nhạc sửng sốt vội chạy ra ngoài xem thử, sau đó hai mắt mở to.
Trên sân, con lừa đen sợ hãi phóng tới chỗ mình, sau lưng nó chính là Khổng Đạo mặt mày tái mét, sát khí ngập trời đuổi theo, nách còn kẹp một con con lừa trắng uể oải, hơi thở yếu ớt.
"filepos0007901869">

Bạn cần đăng nhập để bình luận