Tam Thốn nhân Gian

Chương 326

Chương 326Chương 326
SỨC MẠNH TRI THỨC
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, chắp tay sau lưng nhìn quanh bốn phía, đang định lên tiếng nhưng thấy con lừa liếm ướt chân ghế, nước dãi chảy ròng ròng thì sinh ra cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Sau khi Kim Đa Minh đi xuống, Vương Bảo Nhạc nhân lúc hắn không để ý đá con lừa kia một cái, lúc này mới ngẩng đầu mỉm cười với hắn.
”ừm, đúng là hơi đơn sơ.”
Vương Bảo Nhạc cũng cảm thán, con lừa bị hắn đá một cái cũng cụp tai nhìn lên hắn với ánh mắt ấm ức nhưng vẫn nhịn không được mà nhích mông lại gần chân ghế.
Thấy con lừa như thế, Vương Bảo Nhạc lập tức câm nín, cảm thấy con lừa này ngu ngốc quá đáng, sau này mà dẫn nó ra ngoài thì sẽ mất mặt lắm, nhưng nghĩ đến chuyện Kim Đa Minh định mua nó thì trong lòng cũng thoải mái hơn phần nào, lúc nhìn về phía Kim Đa Minh thì hắn lại cười tươi hơn nữa.
Kim Đa Minh đi tới, nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì không khỏi nhướng mày Lúc trước, hắn chỉ đang khiêm tổn mà thôi. Thực ra, bất kỳ món đồ nào trong nhà này đều do hắn tốn không ít tâm tư và tiên bạc để tạo thành, nhất là bộ ghế xô-pha mà hắn thích nhất kia.
Lúc này, hắn cũng thấy hơi bực nhưng hiểu tính Vương Bảo Nhạc, biết rõ không thể nói đạo lý với tên này, nhưng vẫn quyết định cho Vương Bảo Nhạc biết giá thị trường nên mới mỉm cười chỉ vào bộ xô-pha nọ.
"Đúng là không có gì, chỉ có mỗi bộ xô-pha này là còn tàm tạm, nó được làm từ da của thú vương Kết Đan, lại còn nuôi dưỡng trong linh huyết Kết Đan nhiêu năm, phần khung cũng chẳng phải làm bàng gỗ mà là xương của thú vương Kết Đan. Có thể nói bộ xô-pha này chính là nguyên con thú vương Kết Đan, ngồi tu luyện trên đó có thể làm ít công to ẫy chứ!"
Sau khi giải thích xong, để ý thấy động tác hít khí của Vương Bảo Nhạc, Kim Đa Minh mỉm cười không nhác tới nhà cửa nữa mà nhìn con lừa của Vương Bảo Nhạc.
Vừa nhìn một cái thì hai mắt của Kim Đa Minh lập tức sáng bừng lên. Thực ra, con lừa này cũng không tệ lắm, nhất là sau khi được Vương Bảo Nhạc ra sức sửa soạn xong thì còn bắt mắt hơn, bộ lông đen bóng, hai tai rũ xuống khiến nó thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, đôi mắt đen láy to tròn đẫy vẻ tò mò với thế giới này khiến nó trông đáng yêu hơn hẳn.
Kim Đa Minh vừa nhìn một cái đã cho ra kết luận con lừa này không hề tầm thường, lòng càng thích hơn nên khi thấy con lừa đáng yêu thế này lại bị trói thì hắn nhíu mày nói với Vương Bảo Nhạc.
"Vương đạo hữu, sao ngươi lại đối xử với nó như vậy chứ? Tới đây rồi thì ngươi hãy tháo dây ra đi. Con thú nhỏ này rất có linh tính, lại còn nhỏ, nếu ngươi đối xử với nó không tốt thì sẽ khiến nó ghét con người, đồng thời động vật lúc còn nhỏ đều thích bắt chước chủ, ngươi đối xử với nó thế này không tốt chút nào."
Kim Đa Minh rất bất mãn, theo hắn thấy thì Vương Bảo Nhạc rõ ràng là đang ngược đãi con lừa này.
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì lại thấy nóng máu, nhưng nghĩ đến chuyện đối phương là khách hàng lớn sắp buôn bán với mình nên không tiện nổi cơn tam bành, nhưng hắn vẫn giữ thái độ chu đáo mà nhắc nhở một câu.
"Ta phải nói trước là con lừa này tham án lắm, một khi thả ra, nếu nó ăn cái gì ở đây thì không liên quan đến ta đâu!"
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình nhất định phải nói rõ, kẻo đến lúc có chuyện lại bắt mình đền thì nhất định sẽ không đền nổi.
Kim Đa Minh nghe vậy thì mỉm cười, trên mặt đầy vẻ ngạo nghễ, thản nhiên mở miệng.
"Không phải là án vài món thôi à! Cái khác Kim Đa Minh ta không có, chứ đan dược với đồ án thì cứ ăn thoải mái. Xem như ta bao, huống hồ gì ta cũng mua chắc con này rồi!"
"Giá cả thì lát nữa chúng ta sẽ bàn sau. Ngươi cứ yên tâm đi! Kim Đa Minh ta nói mua thì sẽ không bao giờ để ý, giá cả cũng sẽ khiến ngươi hài lòng."
Kim Đa Minh vừa nói vừa nhìn con lừa kia, càng nhìn càng thích hơn.
Nghe Kim Đa Minh nói vậy, Vương Bảo Nhạc mới nhẹ lòng hẳn nên bước lên tháo dây ra, vỗ đầu con lừa kia, vui mừng nói.
"Được rồi, thế thì sau này đây sẽ là nhà mới của mày."
Con lừa được tháo dây ra thì nhìn Vương Bảo Nhạc, sau đó lại nhìn Kim Đa Minh, tiếp theo nó từ từ lùi lại vài bước trông có vẻ rất hoảng sợ, bộ dạng này khiến Kim Đa Minh cảm thấy đau lòng nên bất mãn trừng Vương Bảo Nhạc một cái.
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, đang định bàn giá cả với Kim Đa Minh, con lừa kia thấy có người bênh vực mình nên hai mắt sáng lên, cũng to gan hơn hẳn nên lùi lại nhắm vào một viên đan dược trên kệ, hai mắt phát sáng, lập tức há miệng cắn nát màn kính bảo hộ bên ngoài rồi nuốt chửng bình đan dược.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc định quát nó nhưng chưa kịp nói gì thì Kim Đa Minh đã khen.
Nghe Kim Đa Minh nói vậy, Vương Bảo Nhạc mới nhẹ lòng hẳn nên bước lên tháo dây ra, vỗ đầu con lừa kia, vui mừng nói.
"Được rồi, thế thì sau này đây sẽ là nhà mới của mày."
Con lừa được tháo dây ra thì nhìn Vương Bảo Nhạc, sau đó lại nhìn Kim Đa Minh, tiếp theo nó từ từ lùi lại vài bước trông có vẻ rất hoảng sợ, bộ dạng này khiến Kim Đa Minh cảm thấy đau lòng nên bất mãn trừng Vương Bảo Nhạc một cái.
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, đang định bàn giá cả với Kim Đa Minh, con lừa kia thấy có người bênh vực mình nên hai mắt sáng lên, cũng to gan hơn hẳn nên lùi lại nhắm vào một viên đan dược trên kệ, hai mắt phát sáng, lập tức há miệng cắn nát màn kính bảo hộ bên ngoài rồi nuốt chửng bình đan dược.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc định quát nó nhưng chưa kịp nói gì thì Kim Đa Minh đã khen.
"Tốc độ nhanh như vậy, thậm chí còn không bị tầng kính bảo hộ ngán cản, con thú con này lợi hại thật! Ăn đi, mày muốn án gì cũng được!"
Kim Đa Minh như nhặt được bảo vật nên tắt hết hệ thống bảo vệ của mấy khung gỗ kia để cho mẩy bình đan dược đó đều lộ hết ra ngoài. Con lừa nọ cũng không dám tin, hô hấp dồn dập hơn, nó nhìn mớ đan dược nọ, lại nhìn Kim Đa Minh. Từ khi sinh ra đến nay, mỗi lần nó ăn cái gì cũng bị đánh, hình như đây là Tân duy nhất có thể án thoải mái thì phải.
Điêu này khiến nó kích động hơn hằn, nháy mắt đã nhào lên nuốt gọn một bình đan dược khác, Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì tốt bụng nhắc nhở Kim Đa Minh một câu.
"Nó ăn khỏe lắm..."
Kim Đa Minh nghe vậy thì quay sang mỉm cười với Vương Bảo Nhạc.
"Vậy thì cứ để nó ăn no đi!"
Nghe mấy lời đại gia như thế, Vương Bảo Nhạc lập tức câm nín, chẳng hiểu sao hắn lại thấy hâm mộ con lừa đang án đan dược ngấu nghiến kia.
Cứ thế, sau khi nhận được sự ủng hộ và cho phép của Kim Đa Minh, lại phát hiện Vương Bảo Nhạc không thèm la mình, con lừa này cực kỳ vui vẻ nên kêu la í ới, tiếng connn connn kia vang vọng khắp nơi, nó cũng bộc phát tốc độ toàn diện, bắt đầu càn quét tầng một của Kim Đa Minh.
Tất cả đan dược đều bị nuốt sạch, ngay cả pháp bảo treo trên tường nó cũng không tha, gặm mấy cái thấy mùi vị cũng ngon nên lại án khí thế.
Dù không phải đồ của mình nhưng Vương Bảo Nhạc cũng thấy xót của thay nên nói ngay.
"Kim Đa Minh, chúng ta nói rồi đấy nhé, ngươi đã chịu mua thì đừng có đổi ý đấy!"
Kim Đa Minh đang xem con lừa ăn linh bảo, thấy nó cắn đứt cả một món linh bảo cấp bốn thì lòng càng mừng rỡ hơn, nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì khoát tay đáp.
"Ngươi cứ yên tâm, ta dùng pháp binh đổi với ngươi!"
Vương Bảo Nhạc nghe tới đây thì yên tâm hẳn, thầm cảm thấy lời to.
Kim Đa Minh đưa lưng về phía hắn cũng đắc ý ra mặt, lúc này, hắn cũng đang nghĩ lần này mình lời to rồi.
"Vương Bảo Nhạc này luôn khôn khéo nhưng rân này lại lỗ vốn trước mình. Đây chính là sức mạnh của tri thức đấy!"
Thực ra, hắn cũng nghe chuyện con lừa này đụng gì ăn nấy ở Học viện Đạo Lam nhưng lại thấy chuyện này cũng thường thôi, bởi vì dựa theo tin tức mà tập đoàn Tam Nguyệt bọn họ nắm giữ, lúc còn nhỏ, nhất là vừa sinh ra thì chính là thời kỳ bộc phát tu vi đầu tiên trong cuộc đời của hung thú! Hắn biết rõ ấu thú lúc này cần rất nhiêu chất dinh dưỡng và linh khí, nếu thức ăn càng đầy đủ thì có thể khiến thời kỳ bộc phát đầu đời của nó đạt tới trình độ cực cao, nhưng không phải không có giới hạn, một khi thật sự no thì nó sẽ không ăn tiếp nữa!
Nghĩ tới đây, nụ cười của Kim Đa Minh lại càng tươi hơn, thấy con lừa này án hết đan dược xong lại liếm đến gia cụ đầy thèm thuồng nên Kim Đa Minh lại khoát tay một cái, vách tường bên phái đột nhiên hạ xuống, để lộ ra một phòng chứa đồ nho nhỏ ở phía sau, bên trong đặt cả đống đan dược và linh bảo.
Vương Bảo Nhạc há hốc mồm, con lừa lại vui sướng kêu to, nháy mắt đã nhảy vào phòng chứa đồ, cúi đầu ăn ngấu nghiến, Kim Đa Minh thì chắp tay sau lưng, đác ý nói.
"Ở đây còn nhiêu lắm, thật ra ta cũng muốn xem rốt cuộc con lừa này có thể án bao nhiêu."
Thấy con lừa vừa kêu vừa ăn khí thế như vậy, Vương Bảo Nhạc chớp mắt, trong lòng có cảm giác chẳng lành nên vội ho một tiếng.
"Kim huynh, chúng ta cứ kệ nó đi, giờ mình bàn giá cả nhé!"
Kim Đa Minh nghe vậy thì mỉm cười, sau đó lại nhìn con lừa kia với vẻ thỏa mãn và thưởng thức, lúc này mới đưa Vương Bảo Nhạc lên tầng hai bàn giá cả. Vương Bảo Nhạc chỉ làm màu kì kèo hai câu cho có, cuối cùng quyết định đổi một thanh Pháp Binh cấp bảy cộng thêm một vài tài liệu tu luyện.
Hai bên đều rất hài lòng, đang định giao nhận thì bên dưới đột nhiên có tiếng nổ mạnh, cùng lúc đó lại có một vài thị vệ và nữ hầu chạy vào, ai nấy đều giật mình hét toáng lên.
’’Trời ạ...”
"Cái gì thế này?!’’
"Có trộm ư?!"
"filepos0007569661">

Bạn cần đăng nhập để bình luận