Tam Thốn nhân Gian

Chương 239

Chương 239Chương 239
KHẮC TINH
May trám người rồng rắn kéo nhau đi giữa khu hoang dã ồ phần trước của Mặt Tráng. Bầu trời bao la đen thăm thẳm không hề ảnh hưởng đến ánh sáng chiếu xuống, thậm chí, lâu lâu lại thấy thực vật ở xung quanh vì linh khí xuất hiện khiến cho Mặt Trăng bị cải tạo, từ đó sinh ra hoàn cảnh mà con người có thể sống được. Chẳng qua là uy áp ở đây quá mạnh, ngay cả người có thân thể cường hãn như Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy khó chịu, những người khác thì càng khỏi cần phải nói.
Sau khi đi chừng nửa canh giờ thì có một vài nữ tu có tu vi Chân Tức đại viên mãn nhưng thân thể chi lực yếu đuối bắt đầu thở dốc, bước chân cũng chậm dàn.
“Vận chuyển Dưỡng Khí Quyết, cảm ứng linh khí biến hóa, từ đó tìm thấy mảnh vỡ. Có điều, vì những mảnh vỡ dùng để cách vật Trúc Cơ rất đặc biệt nên cần phải chọn lọc kỹ càng từ vô số mảnh vỡ khác...”
Vương Bảo Nhạc nhìn những nữ tu đã bước chậm lại kia, miệng thì lẩm bẩm, thử vận chuyển Dưỡng Khí Quyết nhưng lại không hề cảm ứng được bất kỳ linh khí nào.
“Nơi này không có linh khí à?”
Vương Bảo Nhạc gãi đầu nhìn về phía Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, hình như bọn họ cũng không phát hiện được gì.
Còn tên Hoàng Sam kia, Vương Bảo Nhạc âm thầm quan sát hắn ta vài lần, phát hiện từ đầu chí cuối tên này có vẻ im lặng, cũng không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm gì nên hắn cũng yên lòng hơn, không cảnh giác nhiều nữa.
Linh khí trên Mặt Trăng phân bố không đồng đều, có khá nhiều khu vực gần như không hề có gì. Khu vực mà mấy người của bốn đạo viện đang đứng cũng là một nơi như thế nên dù mọi người tiến hành triển khai Dưỡng Khí Quyết cỡ nào cũng vô dụng, Vương Bảo Nhạc buồn bực, sau khi ngẫm nghĩ xong thì thử điêu động phệ chủng của mình.
“Đến lúc tỉnh rồi đẩy! Nó ăn no xong thì chai lì ra đấy, xem ra sau này không nên để nó án no nữa.”
Vương Bảo Nhạc cảm khái, thử hiệu triệu phệ chủng, cố gắng khiến nó vận chuyển nhưng phệ chủng lại không hề có phản ứng gì. Vương Bảo Nhạc bất đắc dĩ vỗ bụng, đang định lèm bèm vài câu thì chẳng biết tại sao phệ chủng trong người hắn lại rục rịch một cái.
“ơ?”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, vội vỗ thêm cái nữa thì phát hiện phệ chủng lại cử động vài cái. Điều này khiến Vương Bảo Nhạc mừng rỡ, vội vỗ bụng bành bạch.
Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng và mấy học sinh của bốn đạo viện đứng gần đó thấy Vương Bảo Nhạc làm thế đều lấy làm khó hiểu, có người thì nghe tiếng vỗ bành bạch nên tò mò quay lại nhìn.
Chằng mấy chốc thì đã có rất nhiêu người chú ý tới cảnh Vương Bảo Nhạc liên tục vỗ bụng. Cả đám đều lộ ra vẻ cổ quái chứ không nghĩ nhiêu, Lý Di đứng trong đám người còn nhìn hắn đầy khinh bỉ, miệng hừ một tiếng.
Hoàng Sam cũng nhìn thoáng qua rồi thôi, không hề lộ ra vẻ mặt gì.
Không thèm để ý ánh mắt của bọn họ, lúc này, Vương Bảo Nhạc đang vô cùng mừng rỡ, theo động tác vỗ bụng này, phệ chủng trong cơ thể hắn cứ như bị vỗ tỉnh, bắt đầu vận chuyển chầm chậm sau đó nhanh chóng tăng tốc. Hồi lâu sau, khi bụng của Vương Bảo Nhạc đã bị vỗ đỏ lựng thì phệ chủng rốt cuộc cũng vận chuyển lại như thường.
Theo nó vận chuyển, một cỗ lực hút lặng lẽ lan ra. Vương Bảo Nhạc hưng phấn không thôi, vội khống chế lực hút kia giữ nguyên trong phạm vi nhất định không để những người xung quanh phát hiện ra.
Tuy rằng đã bị khống chế phần nào nhưng phệ chủng vốn đã nhạy cảm với linh khí nên lúc này nó vận chuyển như thể còn nhạy hơn Vương Bảo Nhạc tiến hành triển khai Dưỡng Khí Quyết nhiêu.
Thông qua lực hút của phệ chủng, chẳng mấy chốc thì Vương Bảo Nhạc đã cảm giác được có một tia linh khí yếu ớt truyền đến. Nó vốn rất yếu ớt, nếu như chỉ vận chuyển Dưỡng Khí Quyết thì căn bản không thể nào cảm ứng ra được, Vương Bảo Nhạc mừng rỡ đang định nhìn về phía tây bắc thì...
“Ta tìm được một cái ở phía Tây Bắc!”
Có một giọng nói đầy kêu ngạo đột nhiên vang lên giữa đám người.
Vương Bảo Nhạc giật mình, lập tức nhìn qua thì thấy vị Thạch Linh có linh giác trời sinh hơn hẳn người thường của Đạo viện Thánh Xuyên kia đang chắp tay sau lưng, cằm hếch lên, hô to lên cùng người bên cạnh với bộ dạng vô cùng đắc ý.
“Phát hiện rồi ư?”
“Không hổ là linh giác trời sinh. Ta đã vận chuyển Dưỡng Khí Quyết cả canh giờ rồi mà vẫn không hề phát hiện được gì hết!”
Phát hiện của Thạch Linh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Bọn họ lập tức đi đến nơi mà hắn ta đã nói. Vương Bảo Nhạc buồn bực đi theo đám người, chẳng bao lâu sau đã đi đến một khu đất hoang ở Tây Bắc.
Hắn có thể cảm nhận được một tia linh khí lan ra từ nơi này nhưng Thạch Linh rõ ràng cũng phát hiện ra. Dưới sự chỉ huy khí thế của hắn ta, mọi người bắt đầu đào xới. Sau khi đào xuống mấy trượng thì tìm được một mảnh vỡ to cỡ móng tay.
Mảnh vỡ này vừa xuất hiện thì lập tức phát ra linh khí nồng đậm khiến ánh mắt của tất cả mọi người sáng rực lên. Nhưng thứ này là do Thạch Linh phát hiện, bốn đạo viện lại không được tranh giành với nhau, chỉ có thể nhìn Thạch Linh lấy mảnh vỡ đó đi. Dù mảnh vỡ đó cũng có không ít linh khí nhưng không phải thứ có thể dùng để cách vật Trúc Cơ.
“Mọi người cứ yên tâm, có Thạch Linh ta ở đây, mọi người sẽ tìm được mảnh vỡ mà thôi.”
Sau khi nhét mảnh vỡ kia vào ngực, Thạch Linh khoát tay nói to.
Hắn vừa nói xong thì khiến những người xung quanh hồ hởi vui mừng, sau đó tiếp tục tìm kiếm, Vương Bảo Nhạc đứng một bên nhìn hết toàn bộ quá trình, trong lòng vừa bực bội vừa thấy không phục.
“Ta không tin phệ chủng của ta lại thua linh giác gì đó của hắn!”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, bắt đầu vận chuyển phệ chủng tìm kiếm tiếp.
Sau một nén nhang, trong lúc đang tìm kiếm thì trong lòng Vương Bảo Nhạc chợt động, lại cảm ứng được linh khí xuất hiện. Hắn mừng rỡ muốn hô to thì Thạch Linh lại sớm hơn hắn một bước. Hắn ta vui sướng xen lẫn đắc ý hô to.
“Ta lại tìm được một cái cách một trám trượng ở phía trước!”
Thân thể Vương Bảo Nhạc run lên, ngẩn ra một lúc, trơ mắt nhìn đám người xung quanh chạy ùa lên, chẳng mấy chốc đã phát hiện thêm một mảnh vỡ ở đó. Tiếc rằng, vẫn không phải thứ cần để cách vật Trúc Cơ nhưng chuyện này vẫn mang đến kích thích cực mạnh dành cho Vương Bảo Nhạc.
“Hắn là khắc tinh của ta đấy à?”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, nhìn về phía Thạch Linh đang hí hửng khoát tay kia, trong lòng lại cảm thấy không phục hơn nữa.
“Cái thói quen gì đây, thích khoát tay đấy à?”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, đang nghĩ xem có nên tách nhóm tự đi tìm hay không nhưng hắn lại nghĩ nếu mình mà đi thì coi như người đại diện như mình đã thua tên Thạch Linh này.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình không thể chịu thua, vậy nên hắn gia tăng lực hút của phệ chủng, cố gắng điêu tra, thề phải tìm ra mảnh vỡ trước Thạch Linh để chứng minh sự lợi hại của mình.
Nghĩ thì dễ lắm, nhưng số phận lại đi ngược lại với điều Vương Bảo Nhạc mong muốn. Chẳng mấy chốc, khi hắn cảm ứng được mảnh vỡ thứ ba thì...
“Ta lại tìm được rồi, ha ha!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu, cắn răng cố gắng tìm kiếm tiếp, nhưng...
“Viên thứ tư ở phía Đông Nam!!”
“Chỗ này có nhiều lắm, viên thứ năm ở cách đây 30 trượng, là ở chỗ đó!”
“Viên thứ sáu ở phía trước, cách đây chừng một trám trượng!”
Thạch Linh Lân lượt mở miệng, đám người xung quanh đã giật mình từ lâu, bị sự nhạy bén của Thạch Linh khiến cho rung động. Thậm chí, rất nhiều nữ tu đều nhìn Thạch Linh với ánh mắt nóng rực.
Nhưng rõ ràng số lượng mảnh vỡ có thể dùng để cách vật Trúc Cơ quá ít, dù Thạch Linh tìm được rất nhiều mảnh vỡ nhưng đến nay vẫn không hề có bất kỳ mảnh nào thích hợp để Trúc Cơ.
Dù không thể Trúc Cơ nhưng giá trị của chúng cũng không hề nhỏ.
“Chẳng lẽ tên này là radar chuyển thế à?”
Lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc cảm thấy mệt mỏi. Nhìn đối phương cứ tìm được mảnh vỡ là lại khoát tay thì hắn lại thở dài một tiếng.
“Thôi vậy, không phải ta không bằng hắn nhưng ta phải an phận một chút. Dù sao thì tên Hoàng Sam kia hơi là lạ, ta không thể làm lố quá, cứ tự mình hành động thì hơn.”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, thầm hạ quyết định, đang định nói với Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng một tiếng thì phệ chủng của hắn lại cảm ứng được linh khí vô cùng nồng đậm đang ầm ầm ập tới.
“Ta tìm được rồi!”
Vương Bảo Nhạc hô to theo bản năng nhưng khi hắn mở miệng thì cả Thạch Linh và những người khác đều run lên và hét to.
“Ta cũng tìm được!!”
“Linh khí ở phía trước nồng đậm quá!”
Khi mọi người Lân lượt kinh hô thì bọn họ phát hiện, linh khí dao động xuất hiện Tân này đã hơn hẳn những Lân trước đó. Dường như ở phía trước tồn tại một linh nguyên khổng Lô, linh khí phát ra tràn ngập bốn phương, khiến cho nơi này đều ngập trong linh khí.
Tất cả mọi thứ khiến cho ánh mắt của mọi người lập tức sáng rực lên, lao thẳng đến phía trước, Vương Bảo Nhạc cũng cố dàn nỗi buồn bực trong lòng xuống, vội vàng lao lên theo mọi người.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng ở phía trước thì tiếng hít sâu liên tục vang lên! Vương Bảo Nhạc cũng giật mình.
Lúc này, trước mặt bọn họ có một vùng bồn địa, bên trong có mấy trăm mảnh vỡ, không phải bị chôn sâu bên trong lòng đất mà nằm rải rác trên mặt đất tựa như nơi này từng có một mảnh vỡ khổng lồ bị vỡ vụn, văng ra khắp nơi!
Tất cả mọi thứ khiến cho linh khí ở nơi này nồng đậm vô cùng, càng tới gần thì lại càng kinh người!
“Trời ạ! Nơi này...”
“Đây là di tích mảnh vỡ ư? Không thể nào, nhiêu mảnh vỡ như thế nhưng trước kia không ai phát hiện ư?”
"filepos0005815818">

Bạn cần đăng nhập để bình luận