Tam Thốn nhân Gian

Chương 514

Chương 514Chương 514
TẠI SAO PHẢI GIẾT NGƯƠI
CHỨ?
Sau khi kết thúc truyền âm, Vương Bảo Nhạc lấy làm khó hiểu. Tạ Hải Dương này bỗng nhiên chuyển chiến công cho mình, lại còn nói mấy lời thần thần bí bí như thế, gì mà mình sẽ biết ngay chứ...
“Xem ra vấn đề không nhỏ chút nào.”
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ, theo bản năng nhìn quanh, phát hiện xung quanh không có gì bất thường, dù là biển lửa bên dưới hay ánh lửa trên bầu trời đều bình thường như cũ. Tuy vậy, hắn vẫn đề cao cảnh giác, dùng thẻ ngọc nhiệm vụ để đoán phương hướng xong thì tiếp tục lên đường, không chần chừ lâu nữa.
Tu vi Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong thể hiện rõ ở tốc độ của Vương Bảo Nhạc khiến cho hắn lao đi như nhanh như tia chớp. Lúc này, công pháp Lôi Tiên Biến cũng phát huy tác dụng không nhỏ khiến Vương Bảo Nhạc như đạp sấm sét để tiến lên với tốc độ cực nhanh, chỉ nháy mắt đã đi xa.
Dựa theo chỉ dẫn của thẻ ngọc nhiệm vụ, Vương Bảo Nhạc biết rõ nếu mình từ Thanh Hỏa đảo tiến sâu vào phần thân kiếm ở trong lòng Mặt Trời thì cần tốn chừng ba nám. Dù sao thì cổ kiếm đồng xanh cũng quá khổng lồ, chỉ riêng khu vực chuôi kiếm đã hơn hằn Trái Đất rồi.
Thế nên, không thế nào dựa vào bay suông được, phải truyền tống nhiêu lần mới có thể giảm bớt thời gian. Nhưng những điểm truyền tống kia đều được xây dựng trên các hòn đảo riêng được chỉ định. Thế nên, lúc này, tuy Vương Bảo Nhạc vẫn đi thẳng đến thân kiếm nhưng cũng là phương hướng của một hòn đảo tên Trần Mục đảo mà hắn chọn ra trong hơn mười điểm truyền tống.
“Truyền tống cũng cần chiến công, mỗi lần một trăm. Theo nhiệm vụ miêu tả thì cần tiến hành truyền tống chừng nám lần... hết năm trám chiến công. Lúc về lại tốn thêm năm trăm chiến công, cắt cổ quá đi mất!”
Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ, sau đó lại xem xét nhiệm vụ Tân nữa, sau khi xác định phương hướng thì đẩy nhanh tốc độ, lao thằng tới phương xa như một tia chớp.
Thời gian cứ thế trôi qua, mới đó đã hơn nửa tháng, còn chừng ba ngày đường nữa là đến điểm truyền tống thứ nhất trên Trần Mục đảo. Vương Bảo Nhạc bay giữa không trung quá nhàm chán nên lấy một túi đồ án vặt ra cho một miếng vào miệng ngậm, trong lòng thầm thở dài. cổ kiếm đồng xanh này tuy là thánh địa tu hành, linh khí nồng đậm nhưng lại không bán đồ ăn vặt.
Điêu này khiến cho trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng buồn bực, đồng thời cũng không nỡ án hết chỗ thức ăn ít ỏi còn lại. Mỗi lẫn thèm thì hắn lại lấy một miếng ra ngậm, thưởng thức hương vị đồ ăn vặt sẽ khiến hắn có cảm giác như được quay về cố hương.
“Hóa ra ta đây không phải tham ăn mà là nhớ nhà.”
Sau khi cảm nhận được nội tâm của mình, thân thể của Vương Bảo Nhạc chấn động, tiếp theo lại sờ bụng rồi thở dài, cảm thấy mình đúng là đáng thương, không khỏi nhớ tới một câu mình từng gặp nên sửa lời rồi thì thào.
“Thứ ta án không phải đồ ăn mà là cô đơn...”
Vương Bảo Nhạc thở dài một tiếng, sau đó lại lấy thêm một miếng đồ án vặt cho vào miệng ngậm, từ từ thưởng thức, lúc này trước mặt hắn cũng xuất hiện một hòn đảo nhỏ.
Trên hòn đảo này không có dao động của tu sĩ, rõ ràng là một hòn đảo hoang, mức độ nồng đậm của linh khí trên đó lại không khác gì bên ngoài, Vương Bảo Nhạc đã từng gặp không ít hòn đảo như thế trong nửa tháng này, hắn hiểu rõ những hòn đảo do Thương Mang Đạo Cung chọn phân lớn đều có lợi cho việc tu hành, còn những hòn đảo không giúp gì được thế này đương nhiên sẽ bị bỏ hoang, không ai để ý tới.
Dù như thế, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn luôn đề cao cảnh giác. Hắn cũng không tính bay thằng ngang qua hòn đảo bỏ hoang này mà là đi vòng qua. Nhưng khi hắn đến gần hòn đảo, sắp sửa bay qua rìa của nó thì bỗng nhiên có một đợt dao động trận pháp phát ra từ trên đảo.
Dao động trận pháp này bộc phát quá bất ngờ, sau khi bộc phát lại có từng đợt ánh sáng lóe lên đan vào nhau, hóa thành một bàn tay ánh sáng khổng lồ vỗ về phía Vương Bảo Nhạc.
Trong lúc bàn tay đánh tới thì có một đạo thân ảnh bay lên từ trong đảo hoang, gàn giọng cười lớn đầy dữ tợn.
“Vương Bảo Nhạc, bất ngờ lắm chứ gì? Lương mỗ đã chờ ngươi ở đây lâu lắm rồi!”
Người nói chuyện, đúng là... Lương Long, người cùng giữ chức đảo chủ Thanh Hỏa đảo như Vương Bảo Nhạc.
Thân là một trong những đệ tử của Diệt Liệt Tử, bản thân Lương Long vốn đã vô cùng kiêu ngạo, nhưng lúc ở trong Thiên Vấn điện hắn đã bị Vương Bảo Nhạc làm bẽ mặt ba lần. Với tính cách của hắn ta thì sao có thể chấp nhận được, nhưng hắn hiểu rõ thủ đoạn của Vương Bảo Nhạc rất quỷ dị nên mới cố nhịn, phục kích sẵn ở nơi này bố trí trận pháp, chờ Vương Bảo Nhạc đi qua thì mới ra tay.
Lúc này, khí thế của Lương Long ngút cao, trong lòng cũng có chút chờ mong. Hắn tin chắc dù thủ đoạn của Vương Bảo Nhạc có quỷ dị đến đâu đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của trận pháp mà mình đã tốn biết bao công sức lẫn tiền bạc để bố trí này!
“Quỳ xuống cho ta!”
Lương Long rống lớn, hai tay bấm niệm pháp quyết, tốc độ của bàn tay khổng Lô trong trận pháp lại đẩy nhanh, ánh sáng lóa mắt, uy lực giống như cũng lớn hơn.
Thậm chí, còn tạo thành gió lốc, phát ra uy áp cực mạnh, nháy mắt đã tới trước mặt Vương Bảo Nhạc. Mắt thấy sắp sửa bị bắt, hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên. Nếu như lúc trước hắn không có chuẩn bị gì thì chắc hẳn sẽ bị biến cố bất ngờ này làm cho trở tay không kịp. Nhưng suốt quãng đường này, Vương Bảo Nhạc đều ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, nay nhìn bàn tay kia chộp tới, Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay phải lên,
ba luồng sáng khác màu bay ra từ trong túi trữ vật của hắn.
Có màu đỏ, màu xanh, màu tím!
Ba luồng sáng này vừa bay ra thì lập tức phát ra khí thế rung chuyển bốn phương, lại có một cỗ uy áp khổng lồ tỏa ra từ trong ba luồng sáng này. Thậm chí, dường như còn có từng tia sát khí tỏa ra như ma thẫn giáng lâm, lại như lôi kiếp xuất thế, ầm 'âm bắn về phía bàn tay trận pháp nọ.
Tốc độ của chúng quá nhanh, mắt thường khó mà thấy rõ quỹ tích, chỉ có tiếng nổ mạnh ầm 'âm trỗi dậy ngay khi hai bên va chạm.
Tiếng nổ này quá mạnh, lại còn tạo thành sóng trùng kích cực mạnh khiến cho hòn đảo hoang này rung chuyển. Ngay cả biển dung nham nóng chảy xung quanh cũng bị đẩy ngược ra, tạo thành từng con sóng cồn, đồng thời bàn tay trận pháp kia cũng không chịu nổi mà vỡ nát.
Còn ba luồng sáng kia, sau khi xuyên qua bàn tay trận pháp thì không hề ngừng lại mà tiếp tục bắn về phía đảo hoang. Từ xa nhìn lại giống như ba luồng cực quang có thể phá vỡ không gian, ầm ầm nhắm thẳng về phía Lương Long như muốn cắt hết tất cả mọi trở ngại. Lúc này, Lương Long đã tái mặt, trong mắt đầy vẻ không dám tin, thậm chí hắn ta còn hoảng sợ hét lớn.
“Đây là pháp bảo gì chứ?!”
Đứng trước nguy cơ, Lương Long vô cùng hoảng sợ, da đầu run lên, tâm thần còn nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn, không kịp suy nghĩ gì nhiêu. Hắn ta cũng không thể tránh né kịp, hai mắt đỏ ngầu, hét lớn giật một miếng thẻ ngọc đeo trên cổ xuống bóp mạnh, một màn sáng giống mai rùa lập tức xuất hiện trước mặt hắn ta.
“Lại là chiêu này à? Ngươi nghĩ là vương mỗ không thể làm gì được ngươi à? Chẳng qua lúc trước lắm tai nhiêu mắt nên vương mỗ đành đổi cách chế trụ ngươi mà thôi.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, những gì hắn nói cũng là thật. Thật ra, với thủ đoạn của hắn, dù không thể đánh vỡ mai rùa nhưng nếu dốc hết sức thì vẫn có thể đánh cho Lương Long mất liên hệ với cái mai rùa đó. Chẳng qua, khi ấy đang ở Thanh Hỏa đảo, dù có đánh vỡ mai rùa cũng thế, nếu hắn thật sự giết Lương Long ở đó thì e là Diệt Liệt Tử nhất định sẽ nổi đóa.
Nhưng ở đây... thì lại khác. Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, hai tay bấm niệm pháp quyết chỉ tay một cái, ba luồng sáng dừng lại giữa không trung, để lộ chân thân là ba thanh phi kiếm ba màu.
Đây đúng là phi kiếm ba màu mà Vương Bảo Nhạc lấy được trên người tên thủ lĩnh Nguyên Anh ngoài hành tinh kia!
Lúc này, sau khi hán bấm niệm pháp quyết, khí tức sắc bén của ba thanh phi kiếm ba màu này lập tức bộc phát, khí thế còn mạnh hơn cả lúc trước, chỉ trong nháy mắt đã bắn thẳng tới mai rùa của Lương Long. Tốc độ của nó quá nhanh, chỉ chớp mắt đã đánh lên mai rùa, cái mai rùa vô cùng kiên cố này không trụ nổi quá mười giây. Trong tiếng hét thảm của Lương Long, bên trên mai rùa xuất hiện vô số vết rạn nhưng bản thân nó cũng không phải vật phàm, chỉ trong nháy mắt đã có dấu hiệu khôi phục.
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, thân thể nhoáng lên một cái đã tới gần, lúc giơ tay lên thì Thanh Liên trong cơ thể lay động, Lôi Đan, Tâm Đan và Minh Đan đều vận chuyển, ngưng tụ ngay trên tay phải của hắn. Một cỗ ý chí vô cùng bá đào lập tức xuất hiện trên người Vương Bảo Nhạc, hân bước tới gàn, triển khai Toái Tinh Bạo, tung ra một quyền.
Một quyền này khiến trời kinh đất động, ngay khi tung ra đã tạo thành một cái lỗ đen như muốn nuốt chửng mọi thứ, đánh thằng lên mai rùa của Lương Long, phối hợp với phi kiếm ba màu, cùng nhau phát lực. Cái mai rùa của Lương Long lập tức rung chuyển, tạo thành lực phản chấn. Nếu như tu vi của Lương Long đủ cao thì vẫn có thể trụ được, nhưng rõ ràng hắn vẫn không thể hoàn toàn khống chế pháp bảo này, thân thể không gánh nổi lực phản chấn, linh khí vừa đứt đoạn thì mai rùa lập tức bị hất ngược lại, đánh lên người Lương Long.
Tiếp theo là một cơn gió lốc 'âm 'âm bắn ra bốn phía, Lương Long hộc máu, thân thể chật vật lùi lại như một con diều đứt dây, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Rõ ràng, hân ta không thể nào ngờ được chiến lực của Vương Bảo Nhạc lại kinh người đến thế.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi dám giết ta?! Trên người của ta có mệnh dẫn, nếu ngươi giết ta hoặc gọi kẻ nào khác tới giết ta thì sư tôn của ta cũng có thể cảm ứng được ngay lập tức. Thậm chí, còn có thể quay ngược thời gian để tra ra thủ phạm!”
Lương Long vừa lùi lại vừa hoảng sợ nói.
“Giết ngươi? Tại sao ta phải giết ngươi chứ?”
Vương Bảo Nhạc lấy một sợi dây thừng ra, trên mặt nở nụ cười tà ác. Hành động lẫn nụ cười của Vương Bảo Nhạc đập vào mắt Lương Long khiến hắn ta run lên, trong lòng sinh ra cảm giác chẳng lành.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì hả?”
"filepos0011241168">

Bạn cần đăng nhập để bình luận