Tam Thốn nhân Gian

Chương 411

Chương 411Chương 411
TRUYỀN THUYẾT MINH TÔNG
Ul\ /Tinh Tông?”
x ¥ ^Kim Đa Minh sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới tông môn này, cũng hiểu có thể Minh Tông mà Triệu Phẩm Phương nói không phải tông môn ở Trái Đất.
Rõ ràng, cái gọi là Minh Tông này có liên quan tới hang thần binh, từ đó suy ra, đây là một nền ván minh ngoài hành tinh!
Đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đâu Kim Đa Minh, hắn không để ý thấy sau khi nghe hai chữ Minh Tông thì đồng tử của Vương Bảo Nhạc đã co rụt lại một chút, trong lòng thì dậy sóng. Thật sự Vương Bảo Nhạc không thể ngờ Triệu Phẩm Phương lại biết Minh Tông!!
Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn giỏi việc khống chế biểu cảm của bản thân nên hắn thuận thế há miệng, ra vẻ ngơ ngác và nghi hoặc mà hỏi.
“Minh Tông?”
Triệu Phẩm Phương căn bản cũng không để ý đến Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh, những lời này của ông nhìn như đang hỏi, nhưng thật ra chỉ là đang lẩm bẩm mà thôi. Ông cũng không cho rằng Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh sẽ biết Minh Tông là gì. Đến cả ông cũng là do nghiên cứu nhiêu năm, mãi cho đến khi phát hiện hang thần binh, cuối cùng mới thông qua vô số mảnh vỡ mang theo lịch sử của cổ kiếm đồng xanh, tìm được một vài manh mối về tông môn thần bí đã từng tồn tại này.
“Vào thời huy hoàng của mình, Minh Tông chấp chưởng luân hồi chi pháp, dẫn độ linh hồn chúng sinh trong vũ trụ... Thậm chí, có thể nói, Minh Tông chính là tử vong chi chủ* của vũ trụ này!”
(*) Tử vong chi chủ: Ý nói làm chủ sự tồn diệt của vũ trụ.Viptruyenfull.net - đọc tr miễn phí
“Ta cảm thấy cái tên này sẽ phù hợp với thân phận của họ hơn, ấy chính là... Thiên Đạo!”
“Có lẽ, bọn họ chính là Thiên Đạo, cũng có thể họ là do ý chí của Thiên Đạo hiến thành, hoặc cũng có thể họ là sứ giả của Thiên Đạo tới để giữ gìn và vận chuyển quy tắc của cả vũ trụ này!”
“Dựa theo ghi chép trên một vài mảnh vỡ thì Minh Tông này đã từng bị cho là một tồn tại bịa đặt và hư ảo, nhưng từ những phát hiện trong vô số di tích và sự xuất hiện của minh khí, Minh Tông được chứng minh là thật sự đã từng tồn tại, năm tháng tồn tại và mức độ huy hoàng của nó còn vượt xa tưởng tượng của thế nhân!”
Trong mát Triệu Phẩm Phương lộ ra vẻ si mê, giọng nói hừng hực ý chí giống như mang theo chờ mong, ngưỡng mộ và sùng bái.
“Các ngươi có thể tưởng tượng được không, người của Minh Tông quản lý cả vũ trụ, nơi nào có tử vong thì nơi đó có Minh Tông dẫn dắt... Hình ảnh trên bức họa này miêu tả một người của Minh Tông đang dẫn dắt vô số vong hồn của ngôi sao sắp chết này...”
“Tiếc rằng, trong các văn hiến mà ta tìm được đều nói rõ Minh Tông này đã biến mất từ rất lâu rất lâu trước kia, có lẽ là bị tiêu diệt, cũng có thể là đã rời đi, nói tóm lại là không còn tồn tại nữa.”
“Dù Minh Tông không còn tồn tại nhưng những thứ mà họ để lại thì vẫn còn. Thần binh trên Sao Hỏa này thật ra cũng không phải binh khí bình thường. Dựa theo phân tích và phán đoán của ta thì tám, chín phân mười đó là minh khí còn sót lại từ thời đại Minh Tông!!”
Triệu Phẩm Phương hít sâu một hơi, sau khi thì thào một tràng thì ông giơ tay phải lên, vũ trụ xung quanh lập tức tan biến, hóa thành hang động, mà người áo đen và thuyền nan trên bức họa cũng biến mất, trở lai như cũ.
cả Kim Đa Minh lẫn Vương Bảo Nhạc đều thở gấp, tim đập thình thịch. Đối với Kim Đa Minh mà nói thì Minh Tông giống như một câu chuyện xa xưa, nhưng khi câu chuyện này có liên quan tới hang thần binh ở bên dưới tân thành thì giống như viễn cổ và hiện tại giao nhau, làm cho mắt hắn lóe lên từng tia sáng kỳ dị. Từ tận đáy lòng hắn chợt dâng lên nỗi kính sợ và khao khát đối với thời đại làm chủ vũ trụ của Minh Tông khi xưa.
Hắn cũng muốn cường đại đến mức có thể khống chế tử vong, tay nắm luân hồi!
Còn Vương Bảo Nhạc, thoạt nhìn thì có vẻ đều giật mình giống Kim Đa Minh, nhưng thật ra sự rúng động trong lòng hắn đã vượt xa những gì thể hiện ngoài mặt, bởi vì hắn biết rõ Minh Tông, cũng tu luyện Minh Pháp, đôi lúc hắn còn cảm thấy mình cũng có thể xem như liên quan tới Minh Tông.
Với thân phận như thế, sau khi nghe kể về lịch sử Minh Tông thì vẫn mang tới rúng động cực lớn cho hắn, dù sao thì chị đẹp chỉ lướt qua thôi chứ không nói rõ như thế.
Cho nên, lời nói của Triệu Phẩm Phương như mở ra cánh cửa thật sự về Minh Tông cho Vương Bảo Nhạc khiến hắn hiểu hơn về Minh Tông. Đồng thời, khác với khát vọng của Kim Đa Minh, Vương Bảo Nhạc cảm thấy nếu như mình tu luyện Minh Pháp tới cực hạn thì có khi nào... Mình cũng có thể làm chủ vũ trụ hay không?
Suy nghĩ này khiến cho trống ngực của Vương Bảo Nhạc đập nhanh hơn, sau khi cùng Kim Đa Minh liếc nhìn đối phương một cái thì đồng thời chuyển mắt về phía Triệu Phẩm Phương.
Lúc này, Triệu Phẩm Phương cũng đã bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn hai người Vương Bảo Nhạc giống như muốn nói thêm vài việc về Minh Tông, nhưng đúng lúc này nhẫn truýên âm của ông lại vang lên, sau khi xem xong thì ông nhíu mày kết thúc chủ đề.
Trước khi rời đi, ông lại gọi cô gái hư ảo kia về để cô ấy dẫn hai người Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh đi tham quan thêm ba phòng thí nghiệm nữa, đồng thời cũng phê chuẩn đơn xin được xây dựng căn cứ thí nghiệm ở tân thành.
“Cán cứ thí nghiệm thì ta đã phê chuẩn rồi, nhưng hai người các ngươi phải nhớ rõ, hang thần binh có liên quan tới Minh Tông nên nhất định phải đề cao cảnh giác mọi lúc. Một khi bức tường ngăn cản bị hòa tan thì có lẽ chúng ta sẽ giải được một phần bức màn lịch sử đang bao trùm Minh Tông thần bí đó!”
Nói xong thì Triệu Phẩm Phương xoay người rời đi, trong mắt ánh lên vẻ suy tư. Rõ ràng, cú truyền âm lúc nãy rất quan trọng đối với ông, nhưng khi đi đến cửa phòng thí nghiệm số 3 thì Triệu Phẩm Phương bèn dừng bước, quay đầu lại nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi đột nhiên nói.
“Vương Bảo Nhạc, sau này bớt án vặt lại, vận động nhiều một chút. Ngươi cũng là Thành chủ chính tam tước rồi, án vặt suốt
ngày như thế thì ra thể thống gì nữa, mà ngươi cũng phải chăm chỉ tu luyện vào, sớm ngày Kết Đan đi!”
Nói xong, ông lại lườm Vương Bảo Nhạc một cái rồi mới rời đi.
Vương Bảo Nhạc há hốc mồm, cảm thấy mấy lời của Triệu Phẩm Phương về sau nghe là lạ.
“Ông ấy có phải cha ta đâu, sao nói chuyện cứ như cha ta thế này! Còn nữa nhé, ta đã mi nhon thế này rồi còn giảm béo cái gì nữa!”
Mang theo nghi hoặc, ấm ức như thế, Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh lại tiếp tục đi tham quan thêm ba phòng thí nghiệm khác dưới sự dẫn dắt của cô gái hư ảo nọ. Nhưng một phần là do cảm giác nghiên cứu khoa học của ba phòng còn lại khá mạnh, bọn họ nhìn cũng không hiểu gì, đồng thời cũng do việc của Minh Tông vẫn để lại rung động mãnh liệt với họ nên chẳng có lòng dạ nào để xem kĩ nữa, chẳng mẩy chốc đã rời khỏi cán cứ thí nghiệm
bom phản linh.
Mãi cho tới khi bước vào truyền tống trận thì Vương Bảo Nhạc mới xem như bình tĩnh lại, quay đầu nhìn thoáng qua cô gái hư ảo giống hệt chị đẹp kia, lại nhìn vào sâu bên trong căn cứ thí nghiệm bom phản linh. Hắn cảm thấy nơi này nhất định còn cất giấu nhiều điêu cơ mật mà Liên bang không công bố ra ngoài hơn nữa!
“Có khi nơi này lại có Nguyên Anh ấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ như thế, mang theo đủ loại nghi vấn cùng truyền tống ra ngoài với Kim Đa Minh.
Khi cả hai xuất hiện ở chủ thành Sao Hỏa thì đều thở hắt ra một hơi, bọn họ cũng không nán lại lâu mà lên khí cầu quay về tân thành.
Trên đường đi, Kim Đa Minh rất hài lòng với Lân bái phỏng này, một phần là do hắn biết rất nhiều bí văn, quan trọng là đơn xin lập căn cứ thí nghiệm bom phản linh đã được phê duyệt. Hắn cảm thấy mình đúng
là anh minh khi kéo theo cả Vương Bảo Nhạc.
Thật ra, có một chuyện hắn không nói với Vương Bảo Nhạc, ấy chính là trước đó hắn cũng đã xin bái kiến Triệu Phẩm Phương rồi nhưng đối phương căn bản không ngó ngàng gì tới. Vậy nên, Kim Đa Minh cân nhắc một lúc, khi nộp đơn xin thì báo kèm cả tên của Vương Bảo Nhạc thì Triệu Phẩm Phương lại đồng ý đơn xin được bái phỏng.
Lần này cũng khiến Kim Đa Minh chuẩn bị thật kỹ càng, hắn nghĩ Vương Bảo Nhạc chắc sẽ tối mắt tối mũi trước mặt Triệu Phẩm Phương, mình cũng có thể xem như lập được công, chắc Triệu Phẩm Phương Triệu đại sư sẽ không vắt chanh bỏ vỏ đau.
“Nhưng Triệu đại sư chỉ soi mói có một chút chứ không làm gì khác... Chằng lẽ hắn cảm thấy tên Vương Bảo Nhạc này rất khá? Chắc không phải đấy chứ!? Nhưng nếu không phải thì tại sao hắn lại nói nhiêu bí mật như thế, còn gián tiếp giúp Vương Bảo Nhạc hiểu được cách luyện chế Pháp Binh nữa...”
Mặc dù Kim Đa Minh không hiểu nhưng cũng khá hài lòng với thu hoạch lần này.
Còn Vương Bảo Nhạc, hắn cũng cảm giác thu hoạch của mình không nhỏ chút nào, vừa biết được một phần lịch sử của Minh Tông, mà hắn cũng có cảm ngộ về ý thiên.
Cái đầu tiên có thể hướng tầm mắt của Vương Bảo Nhạc ra xa hơn, cái sau thì giúp ích rẩt lớn cho giai đoạn nghiên cứu Pháp Binh của hắn hiện tại.
Tuy nhiên, Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy ánh mắt của Triệu Phẩm Phương khi nhìn mình và mấy câu dặn dò cuối cùng không đúng lắm. Có điều, liên tưởng tới chuyện Kim Đa Minh chủ động kéo mình tới, mặc dù hắn không rõ cụ thể là sao nhưng thoạt nhìn thì đây là Kim Đa Minh nhờ mình nên mới được phê duyệt và có lần bái phỏng này.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc nhướng mày một cái, đột nhiên vỗ vai Kim Đa Minh cười như không cười.
“Lão Kim à, ngươi cũng biết gần đây ta đang nghiên cứu Pháp Binh rồi đấy, lại thiếu thứ để tham khảo, lát nữa ngươi cho ta mượn 50 thanh đi nhé!”
Kim Đa Minh đang hí hửng nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì theo bản năng từ chối ngay.
“Ngươi đi ăn cướp luôn cho rồi, ta làm gì có nhiều như thế!”
“Thế à, thật ra ta cảm thấy tân thành không cần phải có căn cứ thí nghiệm bom phản linh làm gì. Hơn nữa, ta thấy hình như Triệu đại sư có hiểu lầm gì đó với ta. Thôi vậy, lát nữa ta sẽ đánh tiếng với Vực chủ để dẹp chuyện thành lập căn cứ thí nghiệm bom phản linh đi vậy.”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên nói, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, Tiểu Minh ơi là Tiểu Minh, đã mượn thế của ta rồi, ngươi không nôn ra chút máu sao được chứ?
Vương Bảo Nhạc nói xong thì Kim Đa Minh lập tức cười khổ, hắn đã nhìn ra đây là Vương Bảo Nhạc đang thể hiện sự bất mãn của mình, hôm nay kiểu gì cũng phải kiếm chác đôi chút mới được.
“Một thanh, thật đấy... Ta chỉ có hai thanh thôi, trong nhà không cho thêm nữa nên chỉ có thể cho ngươi mượn một thanh thôi!”
“Tặng ta một thanh á? Thế này không tốt đâu, nó đắt như thế mà. Thôi vậy, nếu ngươi đã thành tâm như thế, ta mà từ chối thì ngươi lại buồn. Thôi, ta đành nhận lấy vậy! Lăn sau không được làm thế nữa đâu đấy!”
Vương Bảo Nhạc vỗ bụng đầy bất đắc dĩ.
Kim Đa Minh thì muốn hộc cả máu, hắn cho mượn chứ có tặng đâu... Đây không phải Lân đầu tiên hắn được chứng kiến sự vô sỉ của Vương Bảo Nhạc nhưng vẫn nhìn không được mà thấy tiếc thanh Pháp Binh của mình. Tuy vậy, hắn vẫn hiểu rõ, nếu như Vương Bảo Nhạc không đạt được mục
đích thì có khi tên này sẽ phá tới cùng, liên hệ với Vực chủ từ chối ãy chứ. Đồng thời, may mà Vương Bảo Nhạc không biết chân tướng, bằng không kiểu gì cũng sẽ trấn lột nhiều hơn... nên Kim Đa Minh cắn ráng một cái.
“Cũng được, nhưng ngươi phải bảo đảm về sau tuyệt đối không truy cứu chuyện này nữa!”
"filepos0009206882">

Bạn cần đăng nhập để bình luận