Tam Thốn nhân Gian

Chương 693

Chương 693Chương 693
YẾM MỤC PHÁ DIÊT
TỐC độ của Nguyên Anh hậu kỳ thể hiện càng triệt để hơn trên nhục thân cũng đạt tới trình độ Nguyên Anh hậu kỳ của Vương Bảo Nhạc. Điều này khiến tốc độ vốn đã vượt qua người cùng cảnh giới của hắn, được Chúc Đoạt Đế Khải táng cường, có thể so với tốc độ của Thông Thần. Có Tinh Thần Nguyên Anh bùng nổ làm tốc độ của hắn lại táng thêm lẫn nữa, vượt xa Thông Thần sơ kỳ. Cuối cùng, lại có Yểm Mục Quyết quỷ dị kia. Tất cả những nhân tố trên tạo ra tốc độ cực nhanh khiến người khác phải giật mình của Vương Bảo Nhạc.
Tốc độ cực hạn, có lẽ về mặt hiệu suất di chuyển thì nó không tiện bằng thuấn di, nhưng nó lại có súc thế mà thuấn di không
có. Thực tể, quá trình này chính là lực bùng nổ, mà nguyên lý bùng nổ đã được Liên bang chứng minh từ mấy ngàn năm trước. Đó là sức mạnh nhân với tốc tốc độ tạo thành.
Kể từ đó, với sự mạnh mẽ của bản thân Vương Bảo Nhạc và kiên cố của Đế Khải, phối hợp với tốc độ kinh người kia, lực sát thương do Vương Bảo Nhạc tạo ra khi lao về phía tu sĩ Thông Thần tộc Vị Ương thứ hai đang bị cầm chân kia giống như một tảng thiên thạch. Chỉ chớp mắt, hắn đã xuyên qua vô số hồn thể, lấy khí thế vạn quân, trực tiếp đánh phủ đầu của tu sĩ Thông Thần thứ hai trong sự hoảng sợ của gã.
Tu sĩ Thông Thần của tộc Vị Ương kia hét lớn, cảm giác nguy cơ sinh tử sôi trào mãnh liệt. Lúc gã đưa hai tay lên cũng có bốn cánh tay khác xé rách hai bên sườn chui ra. Sáu cánh tay, hai quyền, hai chưởng, hai bấm ấn quyết toàn lực ngăn cản Vương Bảo Nhạc đang đánh tới.
Tiếng gầm rú ngập trời bùng nổ, lực trùng kích cực mạnh tỏa ra xung quanh tạo thành nhiêu gợn sóng khiến vô số hồn thể kêu thảm rút lui. Mà miệng của tu sĩ Thông Thần của tộc Vị ương kia cũng phun máu tươi, mượn lực lui gấp v'ê sau, vẻ mặt hoảng sợ, trong mắt đầy vẻ khó tin toan bỏ chạy... nhưng vẫn muộn một bước.
Thân thể của Vương Bảo Nhạc nhanh như sao băng, chớp mắt đã áp sát. Yểm Chi Mục phía sau lưng của Vương Bảo Nhạc lại mở ra, sức mạnh khiến vạn vật bẩt động kia lại bùng nổ. Thậm chí, lăn này, Vương Bảo Nhạc đã nghe rõ như có một thanh âm đang hưng phấn gầm gừ, thúc giục hắn đi giết chóc trong tâm thần mình.
Ngay khi Yểm Mục Chi mục mở ra, thân thể tu sĩ Thông Thần của tộc Vị Ương đang điên cuồng rút lui kia đột nhiên chấn động. Ánh mắt của hắn dại ra, thậm chí còn trở nên mơ hồ, như thể con mắt màu đen ở phía sau lưng của Vương Bảo Nhạc có thể hóa thành thực chất. Dưới sự bao phủ của nó, ánh mắt như thể rắn, lập tức làm tu sĩ
Thông Thần kia bất động giữa không trung.
Mặc dù không phải không thể tránh thoát, thậm chí nếu thời gian dư dả một chút thì tu sĩ Thông Thần của tộc Vị Ương kia vẫn có thể thoát khỏi trạng thái này. Nhưng khi giao chiến sinh tử thì thời gian chính là sinh mệnh.
Cái giá phải trả cho việc bất động này là Vương Bảo Nhạc áp sát với tốc độ chớp nhoáng. Tay phải của hán giơ lên, cứ vậy thuận thế đánh một chưởng lên đầu của Thông Thần của tộc Vị Ương kia mà không cần dùng tới sức mạnh thần binh.
Khởi động Chúc Đoạt!
Trong tiếng nổ vang, thân thể tu sĩ tộc Vị Ương này lập tức héo rũ, gã như bóng cao su bị xì hơi, khô quắt lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chưa dừng lại ở đó, Yểm Mục lại phát động!
Chỉ nháy mắt, linh hồn của tu sĩ Thông Thần tộc Vị ương kia đã bị Yểm Mục hút ra ngoài cơ thể. Nó hóa thành một tia sáng trắng chui vào trong con mắt kia. Theo con mắt thứ ba bên cạnh Vương Bảo Nhạc hình thành, thân thể của tu sĩ tộc Vị ương mất đi huyết nhục và linh hồn kia cũng hóa thành tro bụi, vãi ra tinh không,.
Cảnh tượng này bị tu sĩ Thông Thần thứ ba và tu sĩ Thông Thần thứ tư đang giao chiến với Phùng Thu Nhiên nhìn thấy toàn bộ. Tâm thần của hai người dậy sóng, sự rung động trong lòng khó mà hình dung được. Vương Bảo Nhạc hiện tại mang đến cảm giác vô cùng quỷ dị cho bọn họ. Hắn cường hãn tột độ!
Trong thời gian ngắn đã có thề giết chết hai tu sĩ Thông Thần. Điêu này đã vốn đủ khiến người ta run sợ. Quan trọng hơn là hình tượng và thần thông của Vương Bảo Nhạc khiến người khác nhìn mà thấy rợn gáy.
Nhất là lúc này, ba con mắt một lớn hai nhỏ kia đang chớp lên đây yêu dị sau lưng Vương Bảo Nhạc như đang nhấm nuốt khiển người khác nhìn vào sẽ thấy da đầu tê rần như gặp phải thứ gì vô cùng khủng bố.
“Đây là công pháp gì!?”
“Loại thuật pháp gần như ảnh hưởng quy tắc này đã thuộc phạm trù đạo pháp, không phải Hành Tinh không thể thi triển. Tại sao hắn lại dùng được chứ!?” Nội tâm của hai người chấn động mãnh liệt. Lúc này, họ đã không còn ý tưởng tiếp tục giao chiến nữa rồi. Suy nghĩ duy nhất của họ bây giờ chính là bỏ chạy. Nhưng tiếc là một người bị Phùng Thu Nhiên quấn chân, một người bị hồn thể vây quanh, trong thời gian ngắn quả thật khó mà thoát thân, không khỏi sốt ruột hơn.
Trong sự sợ hãi của hai tu sĩ tộc Vị Ương, Phùng Thu Nhiên cũng giật mình không kém, thậm chí còn nhiêu hơn. Rõ ràng mỗi chuyện do Vương Bảo Nhạc làm ra đều
khiến cô cảm thấy không tưởng. Nhất là sự thay đổi của hán bây giờ lại càng khiến Phùng Thu Nhiên cảm thấy run rẩy theo bản năng.
Không phải cô sợ vì Vương Bảo Nhạc mà là vì con mắt màu đen sau lưng của hắn. Con mát kia khiến cô có cảm giác vô cùng tà ác giống như nơi nó xuất hiện thì mọi điêu ác trên cõi đời này đều lương thiện hơn nó.
Về phần Vương Bảo Nhạc, sau khi thôn phệ tu sĩ Thông Thần tộc Vị Ương thứ hai thì hắn có vẻ vẫn bình thường, không thay đổi gì nhiêu cho lắm. Nhưng thực tế hắn cảm nhận được rằng, ý chí muốn hán giết chóc của Yểm Mục Quyết ở sâu trong đáy lòng đang nhanh chóng lớn dần. Dường như hắn giết chóc càng nhiều thì tốc độ nó lớn lên lại càng kinh người hơn.
“Lạ thật, hình như ta không thấy điển tịch của Minh Mộng nhắc gì về việc Yểm Mục Quyết sinh ra ý chí thì phải.”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu. Lúc này, hắn không có thời gian để nghĩ nhiêu về việc này. Dù ý chí trong Yểm Mục Quyết là một nguy cơ, nhưng tộc Vị Ương đang đứng ở trước mắt hắn cũng là một mối nguy.
“Không có hiện tại thì nói gì tới tương lai.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, ánh sáng lạnh lóe lên. Thân thể của hắn lại nhoáng một cái, xông thẳng về phía tu sĩ Thông Thần của tộc Vị Ương thứ ba đang bị hồn thể vây khốn kia.
Từ lúc thôn phệ tu sĩ Thông Thằn ban nãy tới lúc cất bước hiện tại, trong suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc, tuy toàn bộ quá trình đều đang nghĩ tới vấn đề ý chí của Yểm Mục Quyết, nhưng trong mắt người ngoài thì cũng chỉ mất thời gian mấy giây mà thôi. Lúc này, theo thân ảnh của hắn tới gần, vị Thông Thần của tộc Vị Ương thứ ba đang bị nhốt kia lập tức hét thảm. Nỗi sợ hãi trong lòng hắn dâng lên như thủy triều khiến gã muốn phát điên.
Gã biết rõ mình không phải đối thủ của Vương Bảo Nhạc. Trước đôi mắt màu đen gàn như đạo pháp của đối phương, kết cục của gã chắc chắn cũng sẽ giống hệt hai đồng bạn trước đó. Không phải hình thẫn câu diệt mà là bị thôn phệ hoàn toàn.
So với cái sau, trong tình huống chắc chán phải chết, nếu có cơ hội chọn cái trước thì sẽ tốt hơn. Thế nên, tu sĩ Thông Thần của tộc Vị Ương thứ ba này mới cười thảm, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng. Ngay khi Vương Bảo Nhạc tới gần thì thân thể của gã ầm 'âm phát nổ, thân hình đạo cung nổ tung. Chiến thể ba đầu sáu tay của tộc Vị Ương lộ ra ngoài.
“Chỉ có ta mới có thể lựa chọn mình sống hay chết!” Ngay khi chiến thể xuất hiện, một cỗ sức mạnh tự nổ bỗng bùng nổ từ trên người hắn.
Nhưng khi tự nổ bắt đầu khuếch tán, khi chiến thể của tu sĩ Thông Thần này nổ tung... Ba con mắt màu đen sau lưng Vương Bảo Nhạc cùng mở ra. Đồng thời,
thần niệm của hắn cũng quanh quẩn bốn phương, rơi vào trong tâm thần đang bị hủy của tu sĩ Thông Thằn kia.
“Ngươi sai rồi.”
Đây là thanh âm cuối cùng gã nghe được trong đời này. Giây tiếp theo, dao động tự nổ lập tức khựng lại giống như bị ánh mắt muốn hóa thành thực chất kia đông cứng. Vương Bảo Nhạc bước ngang qua người đối phương, ngoại trừ thân thể vỡ nát kia còn có thần hồn chưa vỡ vụn hoàn toàn của đối phương đi theo Vương Bảo Nhạc.
Cho đến giây tiếp theo, khi ba con mắt sau lưng Vương Bảo Nhạc khép lại, tinh không khôi phục lại như thường, phía sau Vương Bảo Nhạc đã xuất hiện con mắt màu đen thứ tư.
Nhưng vào lúc con mắt thứ tư này xuất hiện, một tiếng gẫm phẫn nộ bỗng nổ vang trong phiến tinh không này.
Vương Bảo Nhạc!!
Thanh âm này chẳng xa lạ gì với Vương Bảo Nhạc, đúng là của Du Nhiên Đạo Nhân. Hiển nhiên, dù động tác Vương Bảo Nhạc có nhanh hơn đi nữa, nhưng sau khi giết chểt ba tu sĩ Thông Thần thì Du Nhiên Đạo Nhân vẫn phát hiện ra sự thay đổi của nơi này. Ông ta phẫn nộ, dù không thể rời khỏi chiến hạm nhưng vẫn chọn cách ra tay.
Ông ta cũng không dùng sức của bản thân mình mà là ... Chiến hạm khủng bố của tộc Vị Ương kia!
Trong nháy mắt, tiếng nổ vang vọng khắp bốn phương. Một chùm tia sáng màu đỏ lớn chừng ngàn trượng ầm ầm bùng nổ, bắn thẳng tới từ phía Sao Thủy. Nó xuyên qua tinh không, đánh ra vô số lỗ đen, nháy mắt đã tới chỗ của Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên.
Tốc độ của nó cực nhanh, khí thế kinh người giống như hóa thành nguồn sáng rực rỡ, chói mắt, mang theo sức mạnh hủy diệt vô tận, mang theo uy lực gần tới Thông Thân đại viên mãn trực tiếp quét
ngang nơi này.
Nguy cơ mãnh liệt không khiến Vương Bảo Nhạc mất bình tĩnh. Hắn không hề chần chờ, xoay người lại, trong mắt cũng ánh lên vẻ điên cuồng, Vương Bảo Nhạc đưa tay bấm pháp quyết nhấn một cái về phía cột sáng khủng bố chỉ riêng dao động đã khiến tóc tai của mình bốc cháy vừa bắn tới trước mặt kia.
“Yểm Mục Phá Diệt!”
"filepos0014878091">

Bạn cần đăng nhập để bình luận