Tam Thốn nhân Gian

Chương 544

Chương 544Chương 544
CHIẾN THẠCH THÚ
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại nhìn cánh cửa kia, sau đó lại nhìn tượng đá, im lặng một lúc rồi đột nhiên nói.
“Khổng Đạo, một mình ngươi mở cửa đá ra thì cần bao lâu?”
“Mười giây thì ta không làm được, nhưng theo như mấy lần thử nghiệm trước đó, nếu cho ta nửa nén nhang thì chắc là có thể đẩy ra được!”
Khổng Đạo suy nghĩ xong thì trầm giọng đáp.
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ, sau khi tính toán một phen, hắn cảm giác có thêm mình vào thì cũng khó mà đẩy ra được trong vòng mười giây, nếu như tượng đá sống lại thì cuối cùng cũng sẽ là một tai họa ngầm.
“Không biết ta của bây giờ có thể đấu với Kết Đan hậu kỳ hay không!”
Nghĩ tới đây, trong mắt Vương Bảo Nhạc dần ánh lên vẻ chờ mong. Hắn muốn biết rõ chiến lực của bản thân hiện tại rốt cuộc đã tới trình độ nào.
Nhưng nếu trước đó có đường tắt để đi thì Vương Bảo Nhạc vẫn sẽ chọn đường tắt, nên hắn đột nhiên giơ tay phải lên, một thanh phi kiếm cấp bảy lập tức xuất hiện trong tay hắn. Chỉ phất tay một cái thì đã có khí thế như có thể cắt đứt mọi thứ đột nhiên bộc phát ra, sau đó ngưng tụ lại trên thân kiếm khiến cho phi kiếm nháy mắt phát ra ánh sáng chói lóa, 'âm 'âm bay thẳng tới chỗ tượng đá.
Ầm một tiếng, tượng đá chấn động nhẹ nhưng vẫn nguyên vẹn không xây xước gì, đồng thời giống như xuất hiện khí tức sắp sửa thức tỉnh.
“Xem ra kế hoạch chém nát nó trước khi thức tỉnh không khả thi cho lắm, nếu đã như vậy...”
Vương Bảo Nhạc thì thào nói nhỏ, tu vi trong cơ thể vận chuyển, Lôi Đan bùng nổ. Bên ngoài thân thể của hắn lập tức xuất hiện vô số tia chớp bắn ra xung quanh, đồng thời lại có Minh Hỏa băng hàn dường như biến ảo. Lúc này trên người hắn lại tràn ngập khí huyết chi lực vô cùng kinh người. Tất cả ngưng tụ lại cùng một chỗ tạo thành khí thế cuồng mãnh thuộc về riêng Vương Bảo Nhạc.
Khí thế kia vừa ra, đến cả Khổng Đạo cũng phải biến sắc, đồng tử co rụt lại, trong lòng giật mình hoảng sợ không thôi. Theo hắn thấy thì rõ ràng sau khi tới Thương Mang Đạo Cung này, Vương Bảo Nhạc đã mạnh hơn trước rất nhiêu.
“Khổng Đạo, ngươi đi đẩy cửa đi, sau khi bức tượng này sống lại thì cứ để đó cho ta.”
Vương Bảo Nhạc trầm giọng nói, hai mắt lóe sáng. Khổng Đạo đám chiêu một lúc, lại nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó không hỏi gì nhiều mà chỉ gật đầu đi thẳng tới chỗ cửa đá. Hắn đứng đó hít sâu một hơi, gầm nhẹ một tiếng giơ hai tay lên, tu vi và nhục thân chi lực bộc phát toàn diện, thử đẩy cửa ra.
Ngay khi Khổng Đạo đẩy cửa ra thì bức tượng dơi lại chấn động lân nữa. Dường như có dao động nào đó phát ra từ trong cơ thể nó, giống như bản thân nó có liên hệ với cánh cửa kia, một khi đẩy cửa thì nó sẽ thức tỉnh.
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, hắn bước tới đứng sau lưng Khổng Đạo, đối diện với bức tượng.
Nếu như đồng đội không phải Vương Bảo Nhạc thì Khổng Đạo tất nhiên phải phân tâm để đề phòng sau lưng, khó mà toàn lực ứng phó được, chuẩn bị sẵn sàng một khi không ổn thì sẽ lập tức bỏ chạy. Nhưng nay hắn lại không hề chớp mắt lấy một cái, dồn hết tâm trí vào cánh cửa kia, không hề lo lắng tới bức tượng ở sau lưng.
Bởi vì hắn tin tưởng Vương Bảo Nhạc nên lúc này mới bộc phát tu vi, dùng hết khí thế của mình để đẩy cánh cửa kia. Thời gian mười giây cũng nhanh chóng trôi qua trong lúc Khổng Đạo bộc phát toàn lực.
Ngay khi giây thứ mười vừa chấm dứt thì bức tượng dơi kia đột nhiên phát ra tiếng gào đinh tai. Thân thể của nó xuất hiện từng đường gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được. Đôi mắt nó nhắm chặt đột nhiên mở ra, sau đó lại có một cỗ khí tức kinh người bộc phát từ trên người nó, rung chuyển chực phóng tới chỗ Khổng Đạo.
So với con dơi này thì rõ ràng Khổng Đạo vô cùng yếu ớt. Có thể tưởng tượng được, một khi nó ra tay, nểu Khổng Đạo không có thủ đoạn bảo vệ tính mạng thì nhất định sẽ bỏ mạng. Nhưng khi con dơi này phóng tới thì tu vi toàn thân của Vương Bảo Nhạc lại bộc phát Tân nữa, bước lên tung ra một quyền.
Một quyền này đánh ra Toái Tinh Bạo, lại có vô số tia chớp bắn ra ở trước mặt Vương Bảo Nhạc, thoạt nhìn giống như một cơn bão điện từ đang lan ra xung quanh, va chạm với con dơi đang xông tới.
Ngay sau đó lại có tiếng nổ rung trời lan ra, dấy lên biết bao bụi đất. Thân thể của con dơi bị đánh bay ngược về phía sau. Lúc này, tiếng cười của Vương Bảo Nhạc lại bất ngờ vang lên, thân ảnh của hắn xuyên thẳng qua lớp bụi mù lao về phía con dơi.
Trong mắt của con dơi phát ra ánh sáng đỏ ngầu, lúc này, ngay cả vết nứt trên ngực cũng phát ra ánh sáng đỏ rực. Ngay khi Vương Bảo Nhạc tiến tới thì nó há miệng phát ra một tiếng kêu chói tai, thanh âm này như đá vỡ sắt lê khiến cho hư không ở giữa nó và Vương Bảo Nhạc xuất hiện gợn sóng, đánh thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
Tốc độ của những gợn sóng này quá nhanh, uy lực lại kinh người. Chỉ trong nháy mắt đã hóa thành trùng kích khiến cho thân thể của Vương Bảo Nhạc chấn động, ngũ tạng lục phủ đều chấn động. Hắn có thể cảm nhận được rõ, những gợn sóng này rất khác với cái loa lớn của mình. Ngoài trừ sức mạnh chấn động ra thì còn ẩn chứa suy kiệt, thậm chí trong sóng âm này còn ẩn chứa một loại sức mạnh trói buộc nào đó như muốn phong ấn và làm cho Vương Bảo Nhạc suy kiệt tới chết.
Nếu như đổi lại là Kết Đan trung kỳ khác, thậm chí dù là hậu kỳ tới đây thì e rằng cũng phải biến sắc ngay lập tức. Rõ ràng, đây chính là một trong những tuyệt chiêu của con dơi này.
Cùng lúc đó, con dơi lại táng tốc hóa thành một đạo cầu vông xông thằng tới như có thể đánh tan tất cả mọi thứ. Trong nháy mắt, nó đã áp sát như muốn xuyên thủng lồng ngực của Vương Bảo Nhạc. Nhưng ngay khi nó tới gàn thì Vương Bảo Nhạc vốn đang bị sóng âm làm cho chấn động đột nhiên nhếch môi mỉm cười, trên người hắn chỉ nháy mắt đã xuất hiện một hình ảnh chồng lên nhau, một bàn tay nửa hư ảo do tia chớp tạo thành đột nhiên vươn ra từ trong người hắn, túm lấy cổ của con dơi đang lao tới.
Đúng là lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc!
Tất cả diễn ra quá nhanh, kể từ khi hai bên giao tranh đến khi lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc ra tay đều diễn ra trong chớp mắt. Từ xa nhìn lại, bàn tay lôi điện vươn ra từ trên người Vương Bảo Nhạc có khí thế kinh người. Trong ánh chớp lóe lên, nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra đó là phân thân mà có cảm giác giống linh hồn xuất khiếu hơn.
Mà biến hóa bất ngờ cũng khiến con dơi kia kinh ngạc, nhưng muốn giãy giụa thì cũng đã muộn rồi, Vương Bảo Nhạc bình tĩnh mở miệng thốt ra một chữ.
“Nổ!”
Ầm một tiếng, bàn tay phải của lôi phân thân đang túm lấy con dơi lập tức nổ tung. Lôi điện chi lực ẩn chứa bên trong cùng với lửa Minh Đan của Vương Bảo Nhạc đồng thời bộc phát, Minh Hỏa lan ra bao phủ lấy con dơi, đồng thời lôi điện cũng nháy mắt bao trùm nó như gió lốc.
Trong tiếng ầm ầm, con dơi gào lên thảm thiết, thân thể đột nhiên co rút lại. Có vô số tia sáng đỏ phát ra từ người nó để đối kháng với lôi hỏa, đồng thời vẫn thừa sức để điêu khiển ánh sáng đỏ phát ra bên ngoài ngưng tụ lại thành hình răng nanh trên người nó, đột nhiên đánh về phía Vương Bảo Nhạc.
Một cỗ khí tức mau tanh phát ra từ trên hàm răng vừa được ngưng tụ đó, thậm chí còn làm cho máu tươi trong cơ thể Vương Bảo Nhạc đông lại. Vương Bảo Nhạc vốn đang định đuổi theo nay phải dừng lại, bị hàm răng do huyết khí ngưng tụ kia đánh trúng.
Bùm bùm, khóe miệng của Vương Bảo Nhạc rỉ máu, thân thể lùi lại sau vài bước. Trước mặt của hắn lại xuất hiện một cái thuẫn đang dần vỡ nát, cái thuẫn này là một trong những món Pháp Binh cấp tám dùng một lần của hắn, sau khi chống lại một kích này thì vỡ nát thành tro.
“Xem ra nếu không dùng Pháp Binh để chiến đấu thì vẫn còn hơi miễn cưỡng.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, thân thể phóng tới. Trong nháy mắt, cái loa lớn lại xuất hiện trong tay hắn, vừa rống lên một cái thì có vô số gợn sóng lan ra. Phi kiếm ba màu cũng bắn thẳng ra, chỉ nháy mắt đã tới gần con dơi đang rút lui kia với khí thế như chẻ tre. Kiếm khí sắc bén như có thể xé rách hư không khiển cho con dơi kia chợt thu hai cánh lại, cố gắng ngán cản trong lúc nguy hiểm ập tới.
Nhưng khi nó cố gắng toan ngán cản thì sau lưng nó, lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc đã lặng lẽ xuất hiện. Lôi phân thân tung ra một quyền, tạo thành lôi bạo cuốn lấy con dơi khiến nó không thể dốc toàn lực để đối phó với phi kiếm ba màu.
Trong tiếng nổ mạnh, cánh dơi vỗ mạnh một cái, một cỗ cự lực phát ra từ trong cánh của nó, đẩy lùi lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc ở sau lưng ra. Nó còn đánh trật hai trong số ba thanh phi kiếm, nhưng đúng là vẫn bị lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc kéo chân nên bắt buộc phải bộc phát sớm, vì vậy vẫn còn một thanh phi kiếm đâm xuyên qua cánh phải của nó.
Tiếng hét thảm vang vọng khắp nơi, con dơi này cũng nhanh chóng lùi lại, nhìn chàm chàm vào Vương Bảo Nhạc với vẻ kiêng kỵ.
“Đáng tiếc, nếu như ta có thể tu thành tầng thứ ba thì bây giờ có thể dùng lôi độn để đổi chỗ với phân thân, giết chết con dơi này!”
Vương Bảo Nhạc đứng đó, hô hấp có phẫn dồn dập hơn, cũng nhìn chằm chằm vào tồn tại mạnh nhất mà hắn từng giao thủ kể từ sau khi tới Thương Mang Đạo Cung này.
Ánh nhìn này không kéo dài bao lâu, ngay khi hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên muốn tiếp tục ra tay thì sau lưng lại có tiếng hét lớn đầy sốt ruột lẫn kích động của Khổng Đạo vọng tới.
“Mở ra cho ta!!”
Trong tiếng nổ mạnh, dưới sự ra sức đẩy mạnh của Khổng Đạo, cánh cửa đá này rốt cuộc cũng bị đẩy ra một khe. Ngay khi khe hở này xuất hiện thì lại có một cỗ linh khí cực kì nồng đậm giống như đã bị phong ấn bên trong động phủ quá lâu đột nhiên ùa ra.
"filepos0011829853">

Bạn cần đăng nhập để bình luận