Tam Thốn nhân Gian

Chương 738

Chương 738Chương 738
HI, LẠI GẶP NHAU RỒI!
Ngoại trừ dịch Linh Huyễn cực phẩm do Vương Bảo Nhạc luyện chế ra thì thời gian luyện chế của hắn cũng khiến mọi người ở đây vô cùng giật mình. Toàn bộ quá trình không quá 30 giây.
Chỉ riêng thời gian đó đã đủ khiến người ta giật mình rồi, càng không cần nói tới chuyện luyện chế ra được dịch Linh Huyễn cực phẩm trong thời gian ngắn như thế.
Cũng chính vì những người ở đây đều giật mình không dám tin với chuyện này nên mới xôn xao ồ lên mà quên rằng Lý Trần vẫn còn ở đây.
Sắc mặt của Lý Trần lúc này vô cùng khó coi, trong lòng càng giật mình. Hắn ta biết rõ dù bản thân mình cũng có thể luyện chế
ra dịch Linh Huyễn chỉ hao tổn có 10%, nhưng ít nhất cũng phải mất tới ba ngày mới hoàn thành.
Mà tên Long Nam Tử ở trước mặt lại có thể làm được trong vòng mấy chục giây, điêu này đại biểu cho trình độ căn bản của bọn họ chênh nhau chẳng khác gì đẩt với trời.
Chuyện này khiển Lý Trần không cách nào chấp nhận được. Đồng thời, hắn lại có cảm giác mặt mày nóng ran, khó mà áp nổi nộ khí. Nhưng Lý Trần còn chưa kịp nói gì thì Vương Bảo Nhạc đã lắc đàu.
“Lần đầu luyện chế nên thủ pháp còn vụng về khiến cho mức độ hao tổn lên đến
Mang theo vẻ cảm khái và không hài lòng, Vương Bảo Nhạc khoát tay ném phần dịch Linh Huyễn cực phẩm trong mắt mọi người qua cho Lý Trần chẳng khác gì ném một túi rác. Sau đó, Vương Bảo Nhạc chẳng buồn nhìn Lý Trần lẩy một cái, chỉ tìm một căn phòng trống vắng người rồi đi vào.
Những lời này chẳng khác gì một đòn tấn công cực mạnh đánh thẳng lên Lý Trần, thậm chí còn bao trùm cả tâm thần của những người xung quanh, khiến cho tiếng 'ôn ào ở nơi này lập tức lặng ngắt như tờ.
Sau khi Vương Bảo Nhạc đi tới, tất cả tạp dịch đứng trước mặt hắn đều vội vàng lùi lại, cung kính nhường đường giống như gặp phải thần nhân. Khả năng luyện chế và những lời Vương Bảo Nhạc đã nói ra khiến cho hắn như tỏa ra một cỗ khí thế của cường giả, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được khí thế mãnh liệt kia vô cùng rõ ràng.
Mãi cho đến khi Vương Bảo Nhạc đã biến mất thì sự im lặng trên quảng trường vẫn kéo dài thật lâu, hồi lâu sau mới lục tục có tiếng hít sâu vang lên. về phần Lý Trần... Lúc này Lông ngực của hắn ta cứ phập phồng, mặt mày hết tái nhợt rồi xanh mét, cuối cùng mới ngẩng đầu lên quát tháo đám tạp dịch xung quanh.
“Đừng đực ra đó làm gì, còn không mau làm việc đi!”
“Người đâu, đưa Đoạt Hư Trụ này... Tới chỗ Long Nam Tử sư huynh!”
“Còn cả Lạc Tinh Bàn, Phượng Linh Vũ, Thạch Mặc Thú... này nữa, tất cả đưa hết đến chỗ Long Nam Tử sư huynh đi!”
Lý Trần mặt mày sa sầm, lợi dụng chức quýên của mình chọn ra hơn ba mươi loại khó chơi nhất trong số những tài liệu ở đây để đưa tới chỗ Vương Bảo Nhạc. Trong lòng hắn còn đang nghĩ, chẳng phải Long Nam Tử ngươi lợi hại lắm à, được thôi, ta muốn xem ngươi có thể sửa hết những thứ này được hay không!
Đám tạp dịch xung quanh đều cúi đầu, vội vàng làm việc theo lệnh. Bọn họ không có thái độ chủ quan đối với việc này, theo bọn họ thấy thì đây là trận chiến phân cao thấp giữa hai vị cao nhân này, tuyệt đối không thể dây vào. Thế là cả đám nghe lệnh chuyển hết đống tài liệu lẫn pháp khí đang chờ sửa chữa kia vào trong căn phòng của
Vương Bảo Nhạc.
Nếu đổi lại là tu sĩ khác, gặp phải chuyện thế này nhất định sẽ rất bực mình, vì loại sửa chữa này cũng nằm trong phạm vi nhiệm vụ, nhưng lại không có điểm cống hiến. Chỉ khi nào làm hểt công việc bình thường rồi sửa chữa những món có trong danh sách cần sửa thì mới có điểm cống hiến mà thôi.
Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, những chuyện này chẳng những không khiến hắn khó chịu mà còn ngược lại, hắn còn rất muốn được như thế. Thứ hiện tại hắn thiếu nhất chính là thực tế, mà loại nhiệm vụ sửa chữa thế này, mặt thành phẩm thì không cần phải lo, thể là đưa cái gì hắn cũng nhận tất. Sau khi nhận hết thì lập tức cắm đầu vào sửa chữa.
Chẳng qua trọng điểm của hắn không chỉ là sửa lại, sau khi tháo dỡ ra thì hắn bắt đầu nghiên cứu cấu tạo bên trong. Dựa vào tạo nghệ luyện khí thâm hậu của mình, trong những ngày tiếp theo vương Bảo
Nhạc liên tục tiến bộ trong lúc nghiên cứu thực tiễn, giống như bọt biển hấp thu nước vậy. Đồng thời, sau khi gia nhập các nhóm nhỏ thì lại có một chỗ tốt khác, ấy chính là có thể tiếp xúc với nhiêu kiến thức luyện khí hơn.
Đối với Thánh Đào Môn thì sửa chữa chiến hạm chính là chuyện quan trọng nhất. Nhân số trong tông môn lại không nhiều nên để đề cao hiệu suất, mỗi ngày bình thường chỉ truyền điển tịch luyện chế cho người thuộc dòng chính, ngoài ra cũng cung cấp cho thành viên có thể vào chín nhóm nhỏ.
Cứ như vậy, thời gian từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua ba tháng. Trong ba tháng này, Vương Bảo Nhạc đã tiến bộ cực nhanh, đạt tới một trình độ vô cùng kinh người. Nhất là sau khi dung hợp hệ thống luyện khí của hai nền văn minh khác nhau, ngoại trừ loại suy ra thì chúng lại không ngừng giao thoa với nhau khiển cho Vương Bảo Nhạc sinh ra vô số linh cảm.
Vương Bảo Nhạc cũng đắm mình trong việc luyện khí, nhiêu khi còn quên mất chuyện phải quay về hệ Mặt Trời.
Loại cảm giác sung sướng với trải nghiệm có thể táng cao tình độ luyện khí qua từng ngày này khiến Vương Bảo Nhạc kích động vô cùng. Nhất là sau khi thử vài lần, phát hiện mình đã có thể luyện chế ra Pháp Binh cẫp chín hoàn mỹ, thậm chí phương diện thần binh cũng không còn mờ mịt như trước nữa thì Vương Bảo Nhạc lại càng kích động hơn.
Vương Bảo Nhạc cũng không hề che giấu sự tiến bộ của mình, thực tế dù hắn có muốn giấu thì cũng khó mà làm được. Hiện nay, trong nhóm bảy này không ai không biết Vương Bảo Nhạc, thực tế lượng công việc của một mình Vương Bảo Nhạc đã bằng với tổng lượng công việc của tất cả mọi người. Lý Trăn đã bỏ đi từ một tuần trước.
Lý Trần xem như đã nhìn ra mình và Long Nam Tử cán bản không cùng một đẳng cẫp.
Đối phương tiến bộ quá nhanh, ban đầu hành động gây khó dễ của hắn ta vẫn có chút tác dụng, đúng là tốc độ sửa chữa và chính xác của Vương Bảo Nhạc đều chậm lại. Nhưng chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã lấy lại tốc độ, ép Lý Trần không thể không vắt hết óc để chọn những pháp khí và tài liệu khó xơi hơn đưa qua.
Mà bình thường những thứ Lý Trân phải hao tâm tổn trí đưa qua chỉ làm khó được Vương Bảo Nhạc có vài ngày, các mẫu cùng loại sau đó sẽ không còn tác dụng nữa, khiến Lý Trần như muốn phát điên, lại tiếp tục ra sức tìm kiếm. Cuối cùng, Lý Trần lấy lý do giúp đỡ để gom hết nhiệm vụ của các nhóm khác qua, nhưng vẫn chỉ tạo được ảnh hưởng với Vương Bảo Nhạc trong vài ngày mà thôi...
Cuối cùng, Lý Trần còn bị ám ảnh tâm lý, không dám nhằm vào Vương Bảo Nhạc nữa. Nhưng Vương Bảo Nhạc thì lại có ý khác, hảo cảm của hắn dành cho Lý Trần ngày càng táng vọt. Thậm chí nói quá lên,
nếu không có Lý Trần không tiếc công sức, tìm kiểm và giúp đỡ mọi bề thì Vương Bảo Nhạc cũng không thể nào tiến bộ nhanh như vậy được.
Thế nên, sau khi phát hiện Lý Trần từ bỏ thì Vương Bảo Nhạc lại sốt hết cả ruột, thậm chí còn tìm gặp Lý Trần để nghiêm túc nói chuyện với hắn ta một lần. Kểt quả là ý chí của Lý Trần lại ngút cao, tiếp tục phát huy phẩm chất người tốt của mình, không tiếc vất vả để giúp đỡ Vương Bảo Nhạc phát triển toàn diện hơn.
Nhưng Lân trợ giúp này chỉ kéo dài hai tháng thì Lý Trần đã sụp đổ. Mặc cho Vương Bảo Nhạc nghiêm túc nói chuyện cỡ nào cũng vô dụng. Thậm chí, cuối cùng Lý Trần còn muốn khóc ròng, chủ động tìm đến sư tôn của mình, nhờ chuyển khỏi nhóm bảy...
Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối vì Lý Trần đã rời đi, nên sau khi nghĩ đủ cách thăm dò được Lý Trần bị chuyển qua nhóm nám, ngày hôm sau Vương Bảo Nhạc
đã hí hửng chạy qua nhóm nám tìm Lý Trần, thế là cường độ làm việc và tìm hiểu thực tiễn quen thuộc lại quay về.
Nửa tháng sau... Lý Trần chuyển sang nhóm ba, Vương Bảo Nhạc lại hưng phấn chạy đến nhóm ba thăm hỏi bạn cũ.
Một tuần sau, Lý Trần chuyển đến nhóm một, Vương Bảo Nhạc lại kích động chạy thẳng tới đó. Gần như ngay khi Lý Trân vừa đến nơi thì một phút sau đã ngu người nhìn Vương Bảo Nhạc cười toe toét xuất hiện trước mặt mình.
“Hi!”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt như một con nai vàng ngây thơ, nhiệt tình giơ tay chào hỏi Lý Trần.
Cùng ngày hôm đó, Lý Tràn đã chuồn gấp... Lần này hắn ta đã rời khỏi nội bộ chiến hạm để ra khu vực bên ngoài, Vương Bảo Nhạc thân là kẻ tiễn người đi, trong lòng vô cùng không nỡ. Nếu không phải trong thời
gian này đã có “tình đồng chí” sâu đậm với đối phương thì Vương Bảo Nhạc đã đập chết Lý Tràn, sau đó biến ảo thành bộ dạng của hắn ta rồi.
“Bọn ta là bạn bè, ta không thể làm như vậy được.” Vương Bảo Nhạc thở dài, dõi mắt nhìn bóng dáng Lý Trần khuất dần rồi quay lại nhóm một. Cứ như vậy, trong ba tháng tiếp theo Vương Bảo Nhạc đã không còn nhóm cố định nữa, hắn giống như một viên gạch đa năng vậy, đâu cần Bảo Nhạc có, đâu khó có Bảo Nhạc.
Những thể hiện của hắn trên mặt luyện khí đã được Thái thượng Trưởng lão và sáu vị trưởng lão Nguyên Anh của Thánh Đào Môn tập trung quan sát. Sau nhiêu lần dò xét, phát hiện không có vấn đề, bọn họ chỉ có thể xem chuyện này là dậy thì thành công, có công mài sắt có ngày nên kim. Việc tương tự cũng có rất nhiêu trong ván minh Thần Mục, chẳng qua rất ít trường hợp khoa trương như Vương Bảo Nhạc.
“Đúng là đáng tiếc, tu vi của Long Nam Tử này vĩnh viễn không thể đột phá.”
Thái thượng Trưởng lão lấy làm tiếc nuối, bắt đầu cân nhắc xem có nên giúp đối phương một phen, bỏ ra một cái giá lớn để giúp hắn cưỡng chế đột phá, bước vào Nguyên Anh.
Nhưng trong khi Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn đang cân nhắc lợi hại ra sao, Vương Bảo Nhạc đã trải qua nửa nám qua lại khắp các tổ, gần như đã biết rõ phàn nào về tất cả khu vực trong chiến hạm lại bắt đầu chuyển tầm ngắm về phía... khu vực hạch tâm của chiến hạm, nơi chỉ có trưởng lão mới được vào.
Vậy nên vài ngày sau, Vương Bảo Nhạc dựa vào thuật pháp Bản Nguyên, bắt chước khí thể khi đột phá Nguyên Anh. Khí tức đột nhiên bùng nổ ngay trong Thánh Đào Môn khiển cho tất cả mọi người vô cùng giật mình. Đồng thời, chẳng mấy chốc... tin tức tu vi của Long Nam Tử đột phá Nguyên Anh đã lan ra khắp tông môn.
"filepos0015812887">

Bạn cần đăng nhập để bình luận