Tam Thốn nhân Gian

Chương 312

Chương 312Chương 312
PHÓ VIỆN TRƯỞNG HỎA
LINH MỚI
Hôm nay, trong phi trường của Sao Hỏa vang lên tiếng ầm 'âm cực lớn. Tiếng động này đến từ bầu trời, lan ra khắp thành Sao Hỏa, cùng lúc đó lại có cuồng phong nổi lên tứ phía và một cỗ uy áp kinh người liên tục phát ra.
Dù là tiếng nổ mạnh hay uy áp kia đều khiến cho tất cả nhân viên đang trực trong phi trường giật mình không thôi, bất giác ngẩng đẫu lên, từ từ thấy một chiếc khí cầu... một chiếc khí cầu khủng bố mà cả đời này họ cũng chưa từng thấy.
Cũng không thể nói nó là khí cầu được vì nó lớn hơn ngàn trượng, to như một pháo
đài, từ xa nhìn qua lại còn sáng lấp lánh vô cùng chói mắt khiến cho tất cả những người nhìn thấy đều phải che mắt vì chói.
Nó sáng như một mặt trời cỡ nhỏ!
Gần như ngay khi nó xuất hiện thì không chỉ người trong phi trường, ngay cả cư dân trong thành đều nhìn thấy!
"Trời ạ, cái gì thê' này?"
"Nhìn giống như ngôi sao thể? Nhưng kích cỡ lại không giống..."
Vương Bảo Nhạc đang giám sát mấy người Kim Đa Trí tập luyện trong Học viện Đạo Lam cũng thấy ánh sáng chói lọi kia, không khỏi giật mình.
"Bom à?"
Vương Bảo Nhạc run lên, Kim Đa Trí cũng ngẩng đầu lên nhìn, tuy cũng lấy làm lạ nhưng sau khi nhìn kỹ thì mới buồn bực nói.
"Viện trưởng, không phải bom đâu, là cái tên Kim Đa Minh chết giẫm kia tới đấy. Tên này thích khoe khoang lắm, lái cả pháo đài đến đây thế này, hừ!"
"Ta đương nhiên biết nó không phải bom rồi!"
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, trong lòng cũng thở phào một hơi, sau đó tò mò hỏi.
"Kim Đa Minh là anh trai của ngươi à?"
"Viện trưởng, ta đâu có già tới vậy chứ, Kim Đa Minh là chú của ta... Ta khác với hắn. Hán là đồ ngốc lắm tiền nhiều của, ta thông minh hơn hắn, không tiêu tiên lung tung."
Kim Đa Trí thở dài một cái xong lại đắc ý thấy rõ.
Vương Bảo Nhạc nhìn Kim Đa Trí với ánh mắt rất ba chấm, sau đó ho khan một tiếng không nói gì, trong khi hắn cảm thấy hứng thú vì sự xuất hiện của Kim Đa Minh. Dù sao thì lúc ở Mặt Trăng cả hai cũng gặp
nhau rồi, chưa kể việc đổi Pháp Binh lúc đó đã giúp đỡ Vương Bảo Nhạc rất nhiêu.
"Sao Hỏa này càng lúc càng náo nhiệt, Kim Đa Minh đã đến rồi thì phải tìm cơ hội đi chào hỏi mới được."
Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ nhưng Kim Đa Trí đứng bên cạnh lại hừ lạnh.
"Chú của ta thích nhiều thứ lắm, nhất là người đẹp. Ta đoán chắc là hắn nhìn trúng cô nàng nào ở Sao Hỏa rồi, không thì dễ gì chịu đến đây chịu khổ."
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì lập tức nhớ tới sự phô trương của Kim Đa Minh lúc ở Mặt Trăng, trong lòng không khỏi cảm khái và ghen tị, thầm nghĩ phải về hỏi lại ba mình xem có giữ liên lạc với bà con xa nào hay không, nói không chừng trong số họ hàng ấy lại có đại gia ấy chứ.
Hơn nữa, rốt cuộc ông nội của mình đang ở đâu chứ? Hắn nhớ lúc bé hỏi xong thì ba của hắn lại im lặng...
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy chuyện này nhất định có mờ ám, trong lòng lập tức hưng phẩn.
"Chẳng lẽ... Mình thật sự có một ông nội giàu có thần bí ư?"
Trong lúc Vương Bảo Nhạc hưng phấn vì suy nghĩ này cùng với vô số người giật mình kinh ngạc thì từng chiếc khí cầu bay ra từ các khu vực của Sao Hỏa ầm ầm lao thẳng đến phi trường. Những khí cầu này đều có bộ dạng thống nhất, sơn màu bạc, tạo hình đẹp đẽ khiến cho người ta vừa nhìn đã biết chúng cùng một thế lực và có giá trị xa xỉ.
Hơn một trăm chiếc khí cầu loại này bay đến phi trường, dường như họ đã được cấp quyền nên không bị trận pháp canh phòng cản lại, sau đó đáp xuống phi trường, hơn một nghìn tu sĩ lần lượt kéo ra.
Những tu sĩ này cũng mặc quần áo thống nhất, sau khi bước xuống thì tản ra xua mấy chiếc khí cầu xung quanh, dọn ra một khoảng trống thật lớn, sau đó xếp hàng
ngay ngắn, cúi đầu thấp xuống như đang chờ ai đó.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người có mặt trong phi trường phải khiếp sợ một ĩân nữa. Bọn họ nhận ra khí cầu màu bạc và bộ đồng phục này, sau đó lại nhìn chiếc khí cầu to như pháo đài đang từ từ đáp xuống ở trên trời.
"Tập đoàn Tam Nguyệt!!"
"Người của tập đoàn Tam Nguyệt đến đón thế này, vậy người ở trên tòa pháo đài kia nhất định là đại nhân vật của tập đoàn Tam Nguyệt rồi!!"
Trong lúc mọi người rung động nhìn tòa pháo đài kia đến gần, bộ dạng của nó cũng ngày càng rõ ràng hơn khiến cho tất cả đều thấy rõ toàn thân của tòa pháo đài này đều được làm từ kim cương đặc chế. Loại kim cương này vô cùng cứng rắn, thậm chí còn cứng hơn cả huyền thiết, mà tác dụng tốt nhất của nó chính là tụ linh khiến bản thân nó trở thành thứ phải có khi chế tạo Pháp Binh.
Độ quý giá của Pháp Binh cũng khiến cho chất liệu tạo thành cũng có giá cực cao, lại còn dùng thứ chất liệu đắt đỏ như vậy để làm cả tòa pháo đài khổng lồ nhường này, giá trị của nó đã không thể tính ra được nữa.
Vô cùng xa hoa!
Mọi người thở dồn, tòa pháo đài nọ ngày càng tới gần, ánh sáng chói lóa khiến cho mọi người phải ngưng tụ linh khí ở mắt mới chống lại được ánh sáng của nó. Nhất là bên ngoài tòa pháo đài lại được khắc vô số phù văn, nếu chỉ vậy thì thôi, nhưng trong số phù ván kia còn có vô số ống pháo đặc thù được chế tạo từ linh thạch khiến cho nó vừa khí thế kinh người mà chiến lực cũng không phải dạng vừa, một khi bộc phát thì sẽ khiến bốn phương rung chuyển!
Chằng bao lâu sau, một tiếng nổ mạnh vang lên, tòa pháo đài khổng lồ này rốt cuộc cũng đáp xuống phi trường, cửa vừa mở thì lập tức có hơn mười đại hán áo đen bước ra, mỗi người đều có tu vi cực cao, sau lưng bọn họ lại có thêm mười nữ hầu xinh đẹp đủ loại.
Cuối cùng chính là Kim Đa Minh!
Kim Đa Minh lúc này mặc một bộ vest vừa người, mắt đeo kính râm chứ không phải áo hoa quần cộc nữa, mái tóc hơi dài tung bay theo chiêu gió, trên mặt mang theo nụ cười biếng nhác, sau lưng còn có ba con rối!
Ba con rối này bao gồm một nam, một nữ, một thú! Trên người mỗi con đều mặc khôi giáp, cái nào cũng phát ra dao động mạnh hơn cả bản thân chúng nó...
"Bái kiến đại thiếu gia!
Ngay khi Kim Đa Minh vừa xuất hiện thì hơn một nghìn tu sĩ ở bên dưới đều ôm quyền cúi đầu thật sâu, đồng loạt lên tiếng chào hỏi, âm vọng vang khắp bốn phương.
Dường như đã quen với sự phô trương này rồi nên Kim Đa Minh cũng không nói gì, sau khi đi ra thì bước lên một quả khí cầu khác, chẳng mấy chốc, hơn một trăm chiếc khí cầu này đồng loạt bay lên, bao quanh khí cầu chở Kim Đa Minh như bảo vệ, bay thẳng đến khu mười hai của Sao Hỏa.
Trên đường đi, những người trong thành thấy vậy đều giật mình ngơ ngác, đội ngũ khí cầu kia quá mức đồ sộ, chẳng khác gì cả đống linh thạch bay vèo vèo trên trời cả.
"Có tiền sướng thật đấy..."
Trong đám người lục tục có những tiếng thở dài và hâm mộ vang lên.
Trên đường đến khu mười hai, Kim Đa Minh ngồi trong khí cầu, tựa lên đùi của hai nữ tu xinh đẹp, vừa ăn hoa quả do một nữ tu khác bóc vỏ đút lên vừa tháo kính râm xuống nhìn nam tử trung niên đang nghiêm túc báo cáo với mình.
"Đại thiếu gia, đây là tổng lợi nhuận của tập đoàn Tam Nguyệt chúng ta ở Sao Hỏa trong năm nay..."
"Lão Lý à, ông cứ nói với cha ta là được rồi. Ta không quan tâm mớ sổ sách này đâu."
Kim Đa Minh ngáp một cái rồi ngắt lời của nam tử trung niên nọ.
Nam tử trung niên lắc đầu cười khổ, ngẩng đầu lên nhìn Kim Đa Minh, thấy vị đại thiếu gia nhà mình đã là Trúc Cơ, cũng không phải mảnh nhỏ mà là khí vật hoàn chỉnh, sau đó lại nhìn ba con rối trang bị tận răng đứng sau lưng hắn, cuối cùng mới thở dài nói.
"Đại thiếu gia, các thế lực trong Sao Hỏa rất hỗn tạp... Ngài xem có nên bớt rêu rao lại không?"
Lời hắn nói ám chỉ tòa pháo đài của Kim Đa Minh.
Kim Đa Minh nghe vậy thì mỉm cười, thẳng lưng ngồi dậy nói.
"Cha ta an phận là đủ rồi, nếu ta mà an phận nữa thì tập đoàn Tam Nguyệt của chúng ta mới gặp phiên toái đấy chứ... Không nói chuyện này nữa, lão Lý này, tư liệu về Lý Di mà ta bảo ông điều tra đã có chưa?"
Nam tử trung niên vốn đang suy ngẫm nửa câu đầu của Kim Đa Minh, sau khi nghe thấy nửa câu sau thì lập tức cười khổ, lấy ra một tấm thẻ ngọc đưa cho hắn.
Hai mắt của Kim Đa Minh sáng rực lên, vội nhận lấy, sau khi nhìn một lúc thì hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn, vỗ đùi một cái.
"Lý Di này khá lắm, không hổ là cô nàng mà Kim Đa Minh này nhìn trúng, lại làm Thư ký của Phó Vực chủ nữa chứ, chức vụ này có tiền đồ lắm đây!"
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Kim Đa Minh lại nôn nao hơn.
Ban đàu ở bí cảnh Mặt Tráng, hắn vừa nhìn một cái đã để ý Lý Di, sinh ra cảm giác rung rinh Lân nữa. Tuy rằng đời này hẳn đã rung rinh hơn hai trăm Lân nhưng đây cũng không ảnh hưởng tới sự hưng phẩn và cố chấp của hắn mỗi khi động lòng.
Hắn tới Sao Hỏa này là vì theo đuổi Lý Di nhưng lại nghĩ đã đến đây thì kiểu gì cũng phải có một chức vụ cho đàng hoàng, đúng lúc chức Phó Viện trưởng của Học viện Hỏa Linh đang trống nên hắn mới trở thành Phó Viện trưởng mới của bên đó.
"filepos0007298909">

Bạn cần đăng nhập để bình luận