Tam Thốn nhân Gian

Chương 788

Chương 788Chương 788
THÔNG THẦN HẬU KỲ
Dưới ánh sáng đỏ của trăng máu, cái hố bên dưới càng âm tràm hơn, lại nghe tiếng xích sát và từng tiếng gào rú vọng ra từ chín hang động bên dưới, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc không khỏi trở nên căng thẳng. Cùng lúc đó, Hứa tổng quản toàn thân tràn ngập tà khí lại cất giọng già nua khàn khàn của mình, mang theo cảm giác khát máu khó nói thành lời.
“Tiểu Long Tử, còn không mau vào cửu Tiên trì ngồi đi. Nhớ cho kĩ, tu vi đột phá và một canh giờ, đạt được bất kỳ cái nào thì 1'ân tẩy lễ này cũng sẽ chấm dứt!”
Vương Bảo Nhạc cũng không hề phản cảm với xưng hô Tiểu Long Tử này, nghe xong thì lập tức đáp lời. Tuy trong lòng vẫn còn
phần chân chừ, nhưng sau khi cân nhắc hậu quả thì hắn lại nhảy thẳng vào trong hố sâu, chỉ nháy mắt sau khi bước vào đã đáp xuống đáy của cái hố.
Mùi máu tanh ở nơi này lại càng nồng đậm hơn, mặt đất cũng biến thành đỏ đậm giống như thường xuyên bị ngấm máu tươi vậy.
Sau khi nhìn lướt qua một phen, Vương Bảo Nhạc không nói gì nữa mà trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên. Ngay khi hắn nhìn lên thì tiếng xích sắt kéo và tiếng gầm rú trong chín hang động xung quanh lại lên đến đỉnh điểm. Ngay sau đó lại có một thân ảnh khổng lồ lao ra từ trong một cái hang.
Thân ảnh đó không phải tu sĩ mà là một con thằn lẳn khổng lồ có hai đầu. Ngay khi vừa lao ra nó lại ngửa mặt lên trời gào rú, phát ra tiếng gầm xen lẫn đau đớn và điên cuồng, giống như muốn thoát ra khỏi nơi này, nhưng lại có một sợi xích khổng lồ
đâm xuyên qua và quấn quanh cơ thể của nó.
Mặc cho con thằn lằn này giãy giụa cỡ nào cũng vô dụng, nó bị cưỡng chế ở bên cạnh hang động, không thể rời đi được.
Lại có từng tia chớp màu đỏ không ngừng lan ra từ xích sát, kích thích con thằn lẳn này khiển nó càng rú lên thảm thiết hơn. Vảy trên người nó cũng phải dựng thẳng lên, đồng thời một thân dao động Linh Tiên đại viên mãn cũng mất khống chế mà bộc phát ra. Trong tiếng gào rú đau đớn vang vọng khắp nơi của nó lại ẩn chứa sự hung tàn khó mà diễn tả được.
Không dừng lại ở đó, sau con thằn lẳn này, lại có thêm từng tồn tại tương tự lao ra từ những hang động khác. Có cự long, có thực vật, cũng có tồn tại khá giống tu sĩ. Tất cả đều bị xích sắt trói chặt, đều gào rú giữa những tia chớp màu đỏ kia, dường như điên cuồng và đau đớn chính là tất cả mọi thứ trong sinh mạng của chúng.
Tận mát nhìn thấy cảnh này, hô hấp của Vương Bảo Nhạc cũng trở nên dồn dập hơn. Hắn đã biết ý nghĩa của cửu Tiên trì rồi, nơi này... giam cầm chín Linh Tiên đại viên mãn. Rõ ràng đây chính là cường giả của những nền ván minh đã bị Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đánh bại, sau đó bị lão tổ hoặc Hứa tổng quản bắt được.
Chưởng Thiên Hình Tiên Tông không giết bọn họ mà giam ở đây, trở thành phần thưởng ban cho đệ tử của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông bọn họ.
“Tiểu Long Tử, bắt đầu rồi đấy!”
Trong từng tiếng gào rú thê lương kia, nụ cười của Hứa tổng quản ở giữa không trung lại càng tà khí hơn, vẻ mặt dường như có phần hưởng thụ. ông ta giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, sợi xích sắt trên người chín Linh Tiên bị cầm kia lập tức biến thành màu đỏ, lại phát ra nhiêu tia chớp bạc hơn, trực tiếp đánh vào trong cơ thể của chín Linh Tiên này.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng gào rú thảm thiết của chín vị Linh Tiên này lại càng thê lương hơn. Trong lúc gào rú, lại có sinh mạng bản nguyên mất khống chế mà lan ra ngoài từ cơ thể của họ. Bởi vì tẩt cả đều là Linh Tiên, nên từ góc độ nào đó thì sinh mạng bản nguyên của họ cũng là sinh cơ, là tu vi và tất cả của bọn họ.
Ban đầu những sinh mạng bản nguyên này ở trong trạng thái sương mù, liên tục lan ra từ thất khiếu và từng lỗ chân lông trên người họ. Chúng men theo thành hố để chảy vào dưới đáy. Trong quá trình này, do đau đớn và xé rách liên tục diễn ra nên lại có máu tươi nhỏ xuống từng giọt, những máu tươi này... chính là nguồn gốc của mùi máu tanh phát ra từ đáy hố.
Cảnh tượng này rất tàn nhẫn, dùng thủ đoạn kích thích liên tục để tiêu hao sinh mạng và tất cả của họ, lại còn không cho họ chết, giống như bị biến thành khí cụ và pháp bảo vậy.
Vương Bảo Nhạc im lặng, cuối cùng nhắm nghiên hai mắt lại để bắt đầu hấp thu. Không phải hắn độc ác, mà là hắn biết rõ sự tốt bụng, nguyên tắc và bảo vệ của mình chỉ dành cho Liên bang.
Những thứ khác đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn, bởi vì hắn không có đủ năng lực. Hơn nữa, từ khi bước chân vào Đạo viện Phiêu Miễu thì hắn cũng đã hiểu rõ sự tàn khốc của giới tu chân rồi.
Đây không phải vì những thứ hắn đã trải qua lúc còn trẻ, mà là nhận thức đã được Liên bang phổ cập ngay khi cổ kiếm đồng xanh bay tới, mở ra kỷ Linh Nguyên.
Mấy cuộc chiến hung thú bùng nổ vào thời kỳ đầu của kỷ Linh Nguyên đã khiến cho Liên bang không xa lạ gì với máu tanh và giết chóc.
Con đường tu hành, mỗi bước đều gian nan!
Dù vẫn xúc động, nhưng trong lòng Vương Bảo Nhạc phàn lớn lại là quyết tâm sẽ không để cho cảnh tượng này xảy ra ở Liên bang. Vậy nên, trong lúc hấp thu năng lượng, Vương Bảo Nhạc đã thả lỏng toàn thân để dốc hết sức ứng phó.
Nay hắn đã là Thông Thần trung kỳ, ngồi giữa sinh mạng bản nguyên của chín Linh Tiên, hắn như biến thành một miếng bọt biển, nhanh chóng hấp thu tất cả. Tu vi của hắn chỉ trong thời gian ngắn đã từ sơ nhập trung kỳ biến thành trung kỳ đã được củng cố.
Không dừng lại ở đó, Vương Bảo Nhạc vẫn không hài lòng với tốc độ và số lượng mà mình đã hấp thu được nên đã dùng thuật pháp Bản Nguyên che lấp rồi lặng lẽ vận chuyển phệ chủng trong cơ thể.
Vừa vận chuyển thì thân thể của hắn lập tức biến thành một lỗ đen, chỉ trong nháy mắt, lớp sương mù sinh mạng bản nguyên chất chồng xung quanh đã vơi đi một tầng.
So với tổng số lượng thì phàn bị hút đi cũng không nhiều lắm, nhưng sau khi liên tục giảm bớt, trong sự khống chế của Vương Bảo Nhạc, tốc độ hấp thu của hắn cũng nhanh hơn không ít.
Cứ như vậy, sau nửa nén nhang thì thân thể Vương Bảo Nhạc chấn động một hồi. Tu vi trực tiếp nhảy lên tới Thông Thẫn trung kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là đột phá. Sở dĩ được như vậy là vì hố sâu này do Chưởng Thiên Hình Tiên Tông chuyên môn chế tạo, những xích sắt kia lại ẩn chứa tác dụng luyện hóa. Nhờ sự kích thích của chúng, có thể nói sinh mạng bản nguyên mà chín Linh Tiên này phát ra chẳng khác gì tiên đan.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ chính là một cái thì có chỗ chứa, cái còn lại thì là năng lượng tươi.
Vậy nên trong lúc hấp thu, Vương Bảo Nhạc không hề có chướng ngại gì. Nhưng phệ chủng thôn phệ khiến cho tốc độ hấp thu của Vương Bảo Nhạc tăng nhanh, ít
nhiều gì cũng thu hút sự chú ý của Hứa tổng quản, khiến cho ánh mắt của ông ta lóe lên, phải ghé mắt nhìn qua mấy Tân.
“Đúng là có bí mật, nhưng... nếu là người mà nha đầu Lăng Ư kia xem trọng thì thôi vậy.”
Hứa tổng quản nghĩ vậy thì không để ý tới nữa, để mặc Vương Bảo Nhạc tiếp tục hấp thu.
Cứ như vậy, lại thêm nửa nén nhang trôi qua, Vương Bảo Nhạc cảm giác được tu vi của mình đã tới cực hạn. Hắn biết rõ chỉ cần tiếp tục thêm chút nữa thì mình có thể từ Thông Thần trung kỳ đột phá tới Thông Thần hậu kỳ.
Theo như yêu cầu, chỉ cần mình đột phá thì Lân tẩy lễ này sẽ chấm dứt.
Tốc độ thế này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy tim đập thình thịch, đồng thời cũng vô cùng khát vọng. Có điêu do có người ngoài ở đây nên Vương Bảo Nhạc không tiện lấy
Đế Khải ra hấp thu, nếu âm thầm tiến hành thì cũng không tốt cho mình. Sau khi suy nghĩ, Vương Bảo Nhạc đành dùng cơ hội này để rèn luyện thân thể cho thuật pháp Bản Nguyên của mình.
“Tóm lại là không thể lãng phí được!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì bắt đầu lén dùng những sinh mạng bản nguyên này để giúp cho thân thể do thuật pháp Bản Nguyên này tạo thành trở nên cường hãn hơn. Hiệu quả thì vẫn có, chẳng qua nhu cầu cần thiết quá lớn, mà quá trình lại rất chậm. Nhưng Vương Bảo Nhạc có cảm giác, nếu làm như vậy thì ngày sau mình sẽ mạnh hơn khi thân thể do thuật pháp Bản Nguyên tạo thành dung hợp với bản tôn đang say ngủ. Cho nên hắn lại thấp thỏm, dè dặt rèn luyện thân thể.
Chẳng mấy chốc, vị Hứa tổng quản kia đã phát hiện vấn đề. ông ta mở mắt ra nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt cổ quái, Hứa tồng quản thoáng chau mày, nhưng nhớ tới Lăng u Tiên Tử, lại nghĩ lần này tên Long
Nam Tử này cũng rất nhanh trí, biết giữ chừng mực nên cuối cùng ông ta chỉ hắng giọng một cái, xem như không phát hiện.
Sau khi phát hiện Hứa tổng quản không hề ngán cản, hai mắt của Vương Bảo Nhạc lại sáng rực lên, ra sức hấp thu nhiêu hơn. Đến nửa canh giờ sau, khi màn sương mù sinh mạng bản nguyên trong cái hố này sắp sửa bị hấp thu hết thì Hứa tổng quản mới mở mắt ra, lạnh lùng nói.
“Còn mười giây!”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì tranh thủ thời gian đẩy nhanh tốc độ. Ngay khi giây thứ mười đã điểm thì hắn không áp chế tu vi nữa, chỉ trong nháy mắt đã đột phá, bước vào Thông Thần hậu kỳ.
Ngay khoảnh khắc bước vào Thông Thần hậu kỳ, thân thể Vương Bảo Nhạc đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh, một cỗ khí thế hơn hẳn trước kia đột nhiên bộc phát. Thân thể của Vương Bảo Nhạc nhảy vọt lên, trực tiếp đứng giữa không trung,
ngẩng đầu thét dài. Thiên địa lập tức biến sắc, gió cuốn mây tan, lại có gió lốc ầm ầm bộc phát xung quanh hắn.
"filepos0016879962">

Bạn cần đăng nhập để bình luận