Tam Thốn nhân Gian

Chương 712

Chương 712Chương 712
TRẦN MẠCH PHONG
Ngay khi thanh âm này vang lên, ngọn lửa màu đen trong cơ thể Vương Bảo Nhạc lại ầm ầm bùng lên dữ dội hơn, điên cuồng lan ra xung quanh từ chỗ hắn đứng.
Chỉ trong nháy mắt, tăng báng màu xanh bên ngoài thân thể Dạ Tiên Vương đã đổi màu.
Ngọn lửa màu đen này đúng là Minh Hỏa!
Có điều, với kiến thức của Du Nhiên Đạo Nhân, cho dù cũng biết chút ít về Minh Tông đã từng giao chiến với tộc Vị Ương của bọn chúng, nhưng với tu vi và thân phận của ông ta thì vẫn không đủ để nhận ra nó ngay lập tức. Tuy vậy, vẫn có một cảm giác nguy cơ khó diễn tả thành lời
khiến ông ta phải biển sắc.
Nhất là lúc này, sau khi ngọn lửa tản ra từ trên người Vương Bảo Nhạc thì lớp báng bên ngoài thân thể hắn lại biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Là biến mất chứ không phải tan chảy.
Tan chảy là đại biểu cho lớp báng bị ngọn lửa với nhiệt độ cao làm tan, nhưng cái trước thì đại biểu cho cái khác.
Nhiệt độ là tương đối, ví dụ như lớp báng màu lam do chiến hạm của Du Nhiên Đạo Nhân tạo thành vậy. Thoạt nhìn thì có vẻ lạnh, nhưng nếu gặp phải thứ báng hàn có nhiệt độ còn thấp hơn cả nó thì lớp báng kia sẽ không còn là băng nữa mà sẽ biến thành lửa.
Thế nên, trạng thái của lớp báng màu lam đó lúc này chính là biến mất. Từ xa nhìn lại thì nó đã bốc hơi rồi biến mất, để lộ ra Dạ Tiên Vương cùng với Vương Bảo Nhạc đứng trên vai của hắn.
Thậm chí, sau khi ngọn lửa màu đen kia lan ra, tằng báng màu xanh trên Mặt Tráng cũng lập tức biến mất.
Cảnh tượng này khiến cho đồng tử của Du Nhiên Đạo Nhân co rụt lại.
“Đây là lửa gì thế này?!”
Trong lòng Du Nhiên Đạo Nhân vô cùng chấn động, tu sĩ xung quanh thấy vậy cũng giật mình không thôi. Sao Kim vốn đang tràn ngập nguy cơ như có được cơ hội xoay chuyển thế cục.
Thực tế trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn thầm thở dài, tu vi của hắn vẫn không đủ, bằng không hắn có thể khiến Minh Hỏa lan ra rộng hơn. Như vậy thì trận chiến này đã có thể kết thúc ngay bây giờ rồi.
Thế nên, sau khi lên tiếng, trận chiến bảo vệ Sao Kim xuất hiện chuyển cơ, trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ kiên quyết. Hắn lập tức bóp nát mười mấy hạt sen còn lại trong phệ chủng của mình.
Gần như ngay khi hắn bóp nát hạt sen, thân thể Dạ Tiên vương run rẩy, ánh sáng đỏ trong mắt lại bắn ra dữ dội hơn, chẳng khác gì hai ngọn hải đáng đỏ sáng rực. Ánh sáng đỏ lan ra bốn phương, đồng thời giống như có một cỗ ý chí say ngủ đang giãy giụa kịch liệt, giống như người đang ngủ say thì bị lay mạnh, toan thức tỉnh.
Mục đích của Vương Bảo Nhạc khi triển khai Minh Hỏa và bóp nát toàn bộ hạt sen chỉ có một, ấy chính là... đánh thức chân hồn của Dạ Tiên vương, khiến chân hồn của Dạ Tiên Vương thức tỉnh để triển khai toàn bộ chiến lực của hắn. Đây cũng là lá bài tẩy lớn nhất và cuối cùng của Vương Bảo Nhạc trong trận chiến này!
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt lập tức khiến cho Du Nhiên Đạo Nhân biến sắc, trong mắt của ông ta ánh lên tia sáng sắc bén, không hơi đâu mà để ý tới Sao Kim nữa. Hai tay của Du Nhiên Đạo Nhân nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, ánh sáng trên chiến hạm tộc Vị Ương lại lóe sáng. Lần này nó không bắn ra ánh sáng xanh
nữa mà ngưng tụ ra một ký hiệu giống hệt với cái trước đó đã in dấu trên Sao Kim. Chỉ trong nháy mắt đã huyễn hóa ra phía trên đầu của Vương Bảo Nhạc, cũng phóng ra một ngọn lửa màu đen tương tự, vừa muốn ngăn cản Vương Bảo Nhạc, vừa muốn luyện hóa hắn.
“Trận chiến này, dù là ai cũng không thể ngán cản!”
Du Nhiên Đạo Nhân vừa nói, tia sáng trong mắt lại lóe lên. Lúc này, mảnh vỡ bất quy tắc trong mắt ông ta lại tiếp tục lóe sáng, thân thể Du Nhiên Đạo Nhân bước lên, tu vi bộc phát toàn diện, phóng thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc hệt như một mũi tên.
Du Nhiên Đạo Nhân đã hiểu rõ, tuy việc tiêu diệt Liên bang sẽ không được suôn sẻ cho lắm, nhưng độ khó cũng không lớn. Nhưng Vương Bảo Nhạc này chính là biến số lớn nhất, sơ sẩy một chút cũng sẽ tạo thành kết cục thất bại.
Không thể giữ ngươi lại được nữa!
Gần như ngay khi Du Nhiên Đạo Nhân dốc toàn lực ứng phó, nhắm thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc thì hán cũng đứng thẳng lên từ trên vai của Dạ Tiên vương, hai mắt lóe sáng. Hai tay của Vương Bảo Nhạc cũng đột nhiên vươn ra, Minh Hỏa trong cơ thể lại lan rộng, sức mạnh Câu Hồn dường như cũng tản ra từ trong ngọn lửa này, phối hợp với hạt sen của hắn, lập tức tạo thành thẫn thông Minh Pháp tương tự như chiêu hồn, miệng thản nhiên gọi một tiếng.
“Trần Mạch Phong!”
Thanh âm của Vương Bảo Nhạc mang theo vẫn luật kỳ lạ nào đó, tiếng vừa vang lên thì thân thể của Dạ Tiên vương lại run rẩy kịch liệt, miệng cũng phát ra một tiếng gào lớn hơn hẳn trước kia.
“Hồi hồn!”
Vương Bảo Nhạc lại lên tiếng 1'ân nữa, thanh âm như ẩn chứa sức mạnh ngôn xuất pháp tùy với linh hồn. Hai tay bấm niệm pháp quyết chỉ xuống như mở lối âm
dương, phóng thích sinh tử, khiến linh hồn đang say ngủ đột nhiên... thức tỉnh.
Dạ Tiên vương ngẩng đầu lên gào lớn, hóa thành vô số tiếng gào lớn vang vọng khắp chiến trường. Trong sự hoảng sợ và run rẩy của tất cả mọi người, tiếng gào này đã át cả thanh âm của Vương Bảo Nhạc, trở thành thanh âm duy nhất ở nơi này. Đồng thời, nó cũng tạo thành vô số gợn sóng, ầm ầm lan ra xung quanh, một cỗ khí tức khủng bố cũng bùng nổ trên người hắn.
Khí tức này vừa tản ra thì đã trấn áp toàn bộ chiến trường, khiến cho tất cả tu sĩ ở đây đều run rẩy như bị áp bức, dù là Thương Mang Đạo Cung hay Liên bang thì đều như nhau.
Ngay cả Du Nhiên Đạo Nhân đang lao nhanh tới cũng run rẩy dữ dội, hoảng sợ rút lui theo bản năng, ông ta không dám tới gần thêm chút nào, thậm chí chẳng biết tại sao lúc này trên mi tâm của Du Nhiên Đạo Nhân dường như lại xuất hiện ấn ký màu đỏ. Có vẻ như ông ta không hề phát
hiện sự xuất hiện của ấn ký này, vô cùng quỷ dị. Lúc này, ở sâu trong chiến hạm tộc Vị ương cũng có một cô gái đang ngồi trên vách núi từ từ ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Gần như ngay khi cô gái này ngẩng đầu lên, ánh sáng đỏ trong mát của Dạ Tiên vương ở bên ngoài cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh sáng âm u ngày càng thâm thúy. Cuối cùng, trong mắt hắn lại đày vẻ mờ mịt.
Toàn bộ chiến trường đều lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng. Ngay cả Phùng Thu Nhiên cũng vậy, mặc dù trong lòng cô vô cùng kích động, nhưng cảm giác áp bức xung quanh khiến cô không thể lên tiếng được.
Thực tế uy áp tỏa ra từ trên người Dạ Tiên Vương đã khiến cho toàn bộ chiến trường bị áp chế, không ai chú ý tới Lý Vô Trần ở phía Liên bang lúc này lại run rẩy. Trong mắt hắn như có thứ gì đó tương tự như phong ấn vỡ nát khiến cho trong đâu của
hắn lập tức có thêm một đoạn ký ức. Những ký ức này xuất hiện khiến ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Dạ Tiên vương lại đẫy vẻ thương cảm.
“Trần Mạch Phong...”
Trong lúc tất cả mọi người đều chấn động, Trần Mạch Phong mờ mịt cúi đầu nhìn ấn ký nguyền rủa trên da mình, lại nhìn những khóa sát kia. Hắn lại im lặng nghiêng đầu nhìn Vương Bảo Nhạc ở trên vai mình một cái, ánh nhìn này giống như có thể xuyên thấu toàn bộ thân thể Vương Bảo Nhạc từ trong ra ngoài. Đáng tiếc, mặc dù hắn đã thức tỉnh nhưng dường như thần trí vẫn còn mê man.
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc tái nhợt, hắn đứng trên vai của Trần Mạch Phong, đối mặt với uy áp tới từ trên người đối phương, dựa vào Tinh Thần Nguyên Anh, Đế Khải, Minh Hỏa cùng với liên hệ giữa Thanh Liên trong người mình và Dạ Tiên Vương mới có thể miễn cưỡng trụ được. Khi Dạ Tiên vương nhìn lại, vương Bảo
Nhạc lại gian nan ôm quýên cúi đâu thật sâu.
“Vãn bối là đệ tử Thương Mang Đạo Cung Vương Bảo Nhạc, vì tên Du Nhiên Đạo Nhân kia tạo phản khiến đạo cung rơi vào nguy cơ nên không thể không đánh thức lão tổ. Kính xin lão tổ ra tay, giết chết phản đồ Du Nhiên Đạo Nhân!”
Giống như có thể nghe hiểu lời Vương Bảo Nhạc nói, Trần Mạch Phong ngơ ngác thu hồi ánh mắt từ chỗ Vương Bảo Nhạc mà quét mắt nhìn chiến trường. Sau khi dừng lại ở chỗ Lý Vô Trần một lúc thì hắn lại chuyển tầm mắt về phía Du Nhiên Đạo Nhân.
Trong lúc Du Nhiên Đạo Nhân sợ hãi run rẩy, Tràn Mạch Phong như bị ấn ký trên mi tâm của Du Nhiên Đạo Nhân kích thích, trong vẻ mờ mịt kia lại ánh lên một tia giãy giụa.
Mắt thấy Trần Mạch Phong đã thức tỉnh nhưng lại không để ý tới mình, vương Bảo
Nhạc lập tức sốt ruột. Nhất là hắn cảm giác được sức mạnh do toàn bộ hạt sen của mình vỡ nát tạo thành đang nhanh chóng biến mất kể từ sau khi Trần Mạch Phong thức tỉnh, e là không quá mười giây nữa sẽ hoàn toàn biến mất. Tới lúc đó, Trần Mạch Phong nhất định sẽ ngủ say lăn nữa. Vương Bảo Nhạc sốt ruột, mượn tia giãy giụa trong mắt đối phương mà truyền thần niệm ra lần nữa.
“Kính xin tiên bối giết chết kẻ này!”
Vừa lên tiếng, Vương Bảo Nhạc lại điêu khiển Thanh Liên trong cơ thể lắc lư dữ dội, cũng phóng thích cả Minh Hỏa, lúc này mới có thể khiến thân thể của Tràn Mạch Phong chấn động nhẹ, trong mắt ánh lên sát khí, từ từ giơ bàn tay khổng Lô của mình lên.
Ngay khi Trăn Mạch Phong giơ tay lên, tất cả nguyệt linh, nguyệt tiên và phần đông nguyệt cổ trên Mặt Trăng đều run lên giống như bị sức mạnh thần bí nào đó dẫn dắt mà tiêu tán, hóa thành đốm sáng bay
thẳng lên vũ trụ.
Từ xa nhìn lại, phải có hơn mấy chục vạn đốm sáng như thế, giống như chúng nó vốn thuộc về Dạ Tiên vương vậy. Chúng hội tụ lại thành một dòng sông ánh sáng, bay thẳng tới bên người Dạ Tiên vương. Sau khi tay phải của hắn hoàn toàn nâng lên, dòng sông ánh sáng này lại biến ảo thành một ngón tay khổng lồ mờ ảo ngay phía trước tay phải của Dạ Tiên vương.
Mặc dù ngón tay này không lớn bằng Mặt Tráng nhưng cũng phải cỡ một phần mười của nó. Ngón tay xuất hiện giữa vũ trụ khiến bốn phương rung chuyển, đồng thời cũng ầm ầm bắn về phía Du Nhiên Đạo Nhân.
"filepos0015258621">

Bạn cần đăng nhập để bình luận