Tam Thốn nhân Gian

Chương 435

Chương 435Chương 435
XIN Vực CHỦ LÀM CHỦ
c c FT1 rần mỗ lúc trước tu luyện 1 bị thương nên vẫn luôn ở đây trị thương, các ngươi muốn gán tội cho ta thì nói gì mà không được. Hơn nữa... Vương Bảo Nhạc, ta chẳng qua chỉ biết và có chứng cứ chuyện ngươi tằng tịu với vị hôn thê của ta, chẳng lẽ ngươi muốn giết ta để diệt khẩu à?!!”
Trần Mộc ra vẻ căm phẫn, lấy ra một thẻ ngọc rồi hét lớn.
“Nếu đã như vậy thì ta sẽ để cho tất cả mọi người ở đây biết rõ bộ mặt thật của đôi gian phu dâm phụ các ngươi!”
Trần Mộc gào lớn toan mở thẻ ngọc ra, trong số những thân ảnh vừa chạy
tới có một người lập tức tái mặt, thân thể run rẩy không yên, đúng là Lý Uyển Nhi.
“Ồn ào quá!”
Ngay lúc Trần Mộc sắp mở thẻ ngọc ra, Vương Bảo Nhạc sầm mặt bước lên, tốc độ cực nhanh, chỉ nháy mắt đã tới gần, căn bản không cho Trần Mộc có cơ hội phản ứng.
Vương Bảo Nhạc đến trước mặt Trần Mộc, đột nhiên giơ tay phải lên đánh lên ngực của hắn khiên hắn ta hộc máu, thân thể bị đánh bật ngược lại, thẻ ngọc trong tay bị Vương Bảo Nhạc đánh nát!
“Vương Bảo Nhạc!! Ngươi chột dạ nên muốn hủy diệt chứng cứ đúng không!!”
“Câm miệng!”
Vương Bảo Nhạc xoay người, sát khí bùng lên ngập trời, sau khi lạnh lùng nhìn Trần Mộc một cái, sâu trong đáy
mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Hắn cảm thấy Trần Mộc hộc máu hơi ít, sắc mặt lại tái nhợt, không giống như bị thương mà giống như mất máu quá nhiều hơn... Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Vương Bảo Nhạc thì hắn lập tức thản nhiên nói.
“Gây họa cho tân thành, phản lại Liên bang, cái gọi là chứng cứ vì để bảo vệ bản thân mà tự dựng nên đó đều là do ngươi sai người ngụy tạo ra! chứng cứ như thế, xem vào chỉ tổ làm bẩn mắt ta, đương nhiên phải hủy rồi!”
“Lòng dạ bất chính, hợp tác cùng tồn tại nào đó để giết chết tu sĩ Liên bang, còn toan lẫn lộn thị phi. Trần Mộc, vì muốn thoát tội, ngươi đúng là cái gì cũng dám làm!”
“Cũng được, chẳng phải ngươi không thừa nhận à!”
Sát khí trong mắt Vương Bảo Nhạc lại bùng lên, tay phải đột nhiên vung về phía đống đá vụn ở bên cạnh, một cỗ lực hút cực mạnh phát ra hút đống đá
vụn đó bay lên, để lộ ra một chiếc trống nhỏ đỏ rực đã bị vỡ nát!!
Trên chiếc trống nhỏ này tràn ngập huyết tinh, lại lộ ra một cỗ khí tức tà ác, dù nay đã yêu đi nhưng vẫn chưa biến mất! Thậm chí, nếu cảm giác kĩ thì khí tức của nó giống hệt như con rắn khổng lồ trước kia!!
Tất cả mọi người đều biến sắc, đồng loạt nhìn về phía Trần Mộc! sát khí của Kim Đa Minh cùng với những vị có người thân đã mất là mãnh liệt nhất!
“Máu này là của ngươi đúng không?”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, đột nhiên mở miệng. Hẳn vừa lên tiếng thì Trần Mộc lập tức biến sắc, thân thể vội vàng lùi lại, hô hấp trở nên dồn dập hơn.
Đây chính là chứng cứ hữu hiệu và trực tiếp nhất!
'Ta...’
Mặt mày của Trần Mộc tái đi, đầy vẻ kinh hoàng, thân thể nhanh chóng lùi lại, miệng thì hét lớn.
“Chúng tu của Ngũ Thê Thiên Tộc, mau bảo vệ ta!!”
Nói đoạn, hắn lại nhanh chóng rút lui toan nghĩ cách đào tẩu, nhưng ngay khi Trần Mộc lên tiếng thì tiêng rống giận của Vương Bảo Nhạc đã vang dậy như sấm rền.
“Ngũ Thê Thiên Tộc, kẻ nào dám làm bậy thì chính là tạo phản, chống lại Liên bang!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì thân ảnh cũng bộc phát, tốc độ còn nhanh hơn trước, gần như chỉ trong nháy mắt đã đến bên cạnh Trần Mộc, giơ chân phải lên đá một cú thật mạnh.
Ầm một tiếng, một cỗ cự lực đột nhiên truyền ra, đám Ngũ Thê Thiên Tộc xung quanh đều giật mình thảng thốt, Trần Mộc lại hộc máu lần nữa, kêu thảm một tiếng. Hắn ta bị vương
Bảo Nhạc đá một cước ngay giữa hạ bộ, toàn thân bay ngược ra, rơi xuống trước mặt Kim Đa Minh. Hẳn vốn đã bị trọng thương, nay lại bị trúng một cước quá hiểm của Vương Bảo Nhạc nên lập tức hôn mê nhưng lại có máu ứa ra từ dưới đũng quần. Rõ ràng, một cước này đã đá nát Trần Mộc!
Vương Bảo Nhạc cũng cực kì hận tên Trần Mộc này, đối phương nhiều lần bày mưu tính kế, nếu không phải nhằm vào mình thì cũng nhằm vào Trác Nhất Phàm, hắn đã muốn xử tên này lâu lắm rồi. càng khỏi nói tới Trần Mộc này còn muốn phá hủy tân thành và giết chết mình, khi nãy còn toan chó cùng rứt giậu, nếu vậy, phế hắn đi thì đã sao!
Tất cả khiến cho sát khí của Vương Bảo Nhạc khó mà khống chế nổi nên mới ra tay hung ác như thể, bất quá chỉ là phê cái ấy của tên này mà thôi, Vương Bảo Nhạc không phải kẻ ngốc, kết cục của Trần Mộc chẳng có gì khó
đoán nên không cần phải giết hẳn sớm làm gì.
Những người xung quanh cũng nghĩ như thế. Kim Đa Minh nheo mắt lại, đột nhiên vung Pháp Binh trong tay lên chém lìa cánh tay phải của Trần Mộcí
Máu tươi phun trào, cơn đau đớn dữ dội khi bị chém đứt cánh tay khiên Trần Mộc kêu thảm một tiếng, tỉnh lại từ cơn hôn mê. Đau đớn đến từ hạ thân và cánh tay khiên hắn muốn nổi điên, nhưng hắn không có tư cách nổi giận, chỉ có thể liên tục kêu gào thảm thiết.
Con lừa cũng rất tức giận nên nhân lúc không ai chú ý đã lập tức tới gần, đá một cú vào... hạ bộ vốn đã bị thương của Trần Mộc.
Một cước này cứ như trời lạnh thêm sương khiên Trần Mộc hét đến lạc cả giọng, toàn thân run rẩy, sau đó ngất tiếp.
Khổng Đạo và Lâm Thiên Hạo vốn cũng định ra tay nhưng thấy vậy thì khóe miệng co giật vài cái, hết nhìn con lừa lại nhìn Vương Bảo Nhạc, sau đó không ra tay tiếp nữa. Lý Uyển Nhi ở phía xa lần đầu tiên nhìn con lừa với ánh mắt thương yêu, rõ ràng cô rất hài lòng với một cước này của con lừa.
Dù trong lòng của đám tu sĩ Ngũ Thế Thiên Tộc không phục, nhưng biết rõ lần này e là Ngũ Thê Thiên Tộc sẽ có phiền toái lớn, ai nấy đều cảm thấy đau đầu không thôi. Tuy nhiên, lúc này sương đỏ chưa tan, việc liên lạc bị gián đoạn nên bọn họ không thể nào liên lạc với gia tộc.
“Lý Thành chủ!”
Trong lúc đám người của Ngũ Thê Thiên Tộc đều nơm nớp lo sợ thì Vương Bảo Nhạc lại vờ như không thấy hành động giậu đổ bìm leo của con lừa, thản nhiên lên tiếng.
Lý Uyển Nhi lập tức ngẩng đầu, bước lên vài bước, nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi cúi đầu.
“Thành chủ!”
“Dựa theo luật pháp Liên bang và Sao Hỏa, Trần Mộc làm loạn, dĩ hạ phạm thượng*, còn mưu đồ tạo phản Liên bang, việc này phải luận tội ra sao?”
(*) Dĩ hạ phạm thượng: kẻ dưới mà xúc phạm tới bề trên.
“Nên chém, tra rõ tất cả nhân quả!”
Lý Uyển Nhi không chút chần chừ, buông lời đanh thép.
Vương Bảo Nhạc rất hài lòng với câu trả lời của Lý Uyển Nhi, lạnh lùng nhìn về phía Trần Mộc. Hắn cảm thấy tên Trần Mộc này và Ngũ Thê Thiên Tộc sau lưng hấn đúng là ngày càng quá đáng, chẳng khác nào mình xây một căn nhà khang trang, cho bọn họ vào ở thì đã đành, còn khoản đãi chu đáo, nhưng đối phương ở lì nơi đó
không chịu đi thì thôi, còn muốn sửa tên giấy tờ cướp mất nhà của mình, thậm chí còn mưu toan giết mình.
Vương Bảo Nhạc thấy hành vi này chẳng khác gì phường giặc cướp!
Mà đám giặc cướp này thì phải đánh một trận cho thật đau mới biết nhớ đời nên lập tức mở miệng!
“Bắt giữ Trần Mộc lại! Đợi sương đỏ tan thì lập tức báo cáo với Vực chủ và Liên bang, chuyện này... Ngũ Thê Thiên Tộc nhất định phải cho nghìn vạn tu sĩ tân thành chúng ta, cho bao nhiêu người đã hy sinh, cho thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng!!!”
Giọng Vương Bảo Nhạc sang sảng mạnh mẽ, lời lẽ hùng hồn, vang vọng bốn bề.
Cùng lúc đó, sau khi người áo đen bị con lừa thôn phệ và Trần Mộc thất bại thì đợt sương đỏ bao phủ hơn một nửa Sao Hỏa này cũng dần yếu đi. Một ngày sau khi Trần Mộc bị giam thì
sương đỏ rốt cuộc cũng tiêu tan.
Sau khi liên lạc được khôi phục, Lý Uyển Nhi lập tức báo việc này lại cho cha mình, đồng thời cũng báo cáo hành vi làm loạn của Trần Mộc lên cho Vực chủ và Liên bang.
Khổng Đạo, Lâm Thiên Hạo và Kim Đa Minh cũng dốc hết sức mình, thậm chí Phương Tinh cũng hiểu ra đôi điều, cảm giác hang mới bộc phát trong khu tự trị của mình không thể nào là trùng hợp nên cũng hậm hực liên lạc với tông môn.
Ôn Hòe thấy vậy, biết rõ lúc này mình cũng cần phải tỏ thái độ nên cũng liên hệ với tông môn, báo lại việc này chờ tông môn định đoạt. Ngay khi sự kiện này truyền ra thì lập tức khiến các thế lực lớn trên Sao Hỏa và Liên bang giật mình không thôi, sau khi kết hợp chuyện này và sương đỏ trên Sao Hỏa với nhau thì lại trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Căn bản có thể đoán được là Trần Mộc có liên quan tới hang thần binh, sau đó hợp tác với nhau, bằng không thì sao có thể trùng hợp như thế, nên Trần Mộc lập tức bị Vực chủ Sao Hỏa đưa đi, giam giữ trong chủ thành Sao Hỏa, cùng tiến hành thẩm vấn và xứ lý hẳn cùng với các thê lực khác trong Liên bang.
Quá trình xử lý này không phải công khai mà tiên hành ngầm, kết quả cuối cùng là Trần Mộc nhận tội chết!
Từ đầu chí cuối, Ngũ Thê Thiên Tộc đều không lên tiếng nói đỡ cho Trần Mộc câu nào, thậm chí còn tích cực hợp tác. Ngoài ra, Trần Mộc còn luôn miệng khẳng định rằng đây là hành động cá nhân của mình, không liên quan gì đến người trong gia tộc, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, mọi chuyện nào đơn giản như thế, nhất là liên quan đến biết bao nhiêu thê lực khiến nhiều người căm phẫn, sao có thể dễ dàng thế được.
Thế là... Ngũ Thế Thiên Tộc không thể không xuất ra vô số tài nguyên, đồng thời tiên hành bồi thường cho tân thành, bấy nhiêu đã khiên cho Ngũ Thế Thiên Tộc tiếc đứt cả ruột. Ai nấy cũng sinh lòng oán hận với hành vi của Trần Mộc, tuy gia tộc đồng ý với kê hoạch của hắn nhưng chỉ cần giết Vương Bảo Nhạc là được, cùng lắm thì giết thêm vài kẻ râu ria khác, không cần phải đắc tội hết cả đám thế này...
Dù đắc tội hết cũng được đi, nhưng ngươi phải thành công mới được, nào ngờ lại thất bại...
Điều này khiến Ngũ Thê Thiên Tộc bực bội không thôi, Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì ập tức truyền âm cho Vực chủ Sao Hỏa.
"Vực chủ, vì trấn áp Trần Mộc mà ta phải tự bạo hết mười thanh Pháp Binh cấp tám. việc này tất cả tu sĩ I trong tân thành đều có thể làm chứng cho ta, xin ngài làm chủ bắt Ngũ Thế Thiên Tộc bồi thường cho thuộc hạ!!"
"filepos0009678365">

Bạn cần đăng nhập để bình luận