Tam Thốn nhân Gian

Chương 639

Chương 639Chương 639
PHÂN TÁN
Đám rắn khổng lồ này vừa lao ra, ngay cả những tu sĩ Kết Đan của Thương Mang Đạo Cung cũng không kịp tránh né, nháy mắt đã bị chúng nuốt chửng. Tiếng hét thê lương bị nhấn chìm trong tiếng gào rú của thi hài, mọi người cũng không thể không phân tán khi bị mấy chục con rắn khổng lồ này đột kích.
Bên phía Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng rút lui, bên phải của hắn cũng có một con rắn lớn gào rú ập tới và sắp sửa táp xuống. Nhưng chiến lực của Vương Bảo Nhạc hiện tại không thua gì Nguyên Anh, lúc này Chúc Đoạt Đế Khải nháy mắt biến ảo, đôi mắt lóe hàn quang, thân thể Vương Bảo Nhạc không lùi mà lại tiến tới, tông mạnh lên người của con rắn lớn nọ.
Trong tiếng nổ mạnh, ngay khi đánh lên thì thần binh cốt thủ của Vương Bảo Nhạc đã đâm thẳng vào cơ thể con rắn nọ với tốc độ cực nhanh, Vương Bảo Nhạc thì thuận thế chạy một vòng quanh thân thể của con rắn nọ, khi hắn nhảy lên thì đầu của con rắn kia đã rơi bịch xuống đất.
Nhưng dù đã mất đầu thì thân thể của con rắn lớn đó vẫn uốn éo đập mạnh về phía Vương Bảo Nhạc. Hắn vội bấm niệm pháp quyết, phi kiếm ba màu xé gió bay ra, chỉ trong nháy mắt đã bay vài vòng, xẻ nó ra thành nhiêu khúc. Khi phi kiếm bay về, vòng quanh người Vương Bảo Nhạc thì cũng chém nát những thi hài đang xông tới.
Vương Bảo Nhạc không để ý tới những thi hài ở bên cạnh mà đanh mặt nhìn ra xung quanh.
Lúc này, chiến trường xung quanh đã bị đám rắn khổng Lô này chia thành hơn mười khu vực, hai bên chiến đấu với nhau, tiếng nổ mạnh vang lên không ngừng. Tuy
có hơn mười con đã bị những Nguyên Anh khác giết chết, nhưng vẫn có vài con đang điên cuồng tàn sát trên chiến trường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà số lượng chết chóc đã vượt qua mười người.
Cũng may, chẳng biết từ khi nào, trên người Khổng Đạo đã xuất hiện một bộ chiến giáp dạng vảy cá. Trong lúc bay nhanh tới, thân thể của hắn thi thoảng lại còn trở nên mờ ảo, vừa chạy vừa phối hợp với một vị tu sĩ Nguyên Anh giết chết một con rắn khổng lồ.
“Không thể tiếp tục như thế này được nữa, bằng không chẳng ai có thể thoát được!”
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập. Thân thể lóe lên một cái đã tới bên cạnh vài vị Kết Đan của đạo cung. Sau khi phất tay giết chết thêm một con rắn lớn thì hắn ngẩng phắt đầu nhìn lên bầu trời.
Trên trời, chỗ Phùng Thu Nhiên và Triệu Nhã Mộng đang bị vô số phi cầm bao vây lúc này lại có ánh sáng chói mắt liên tục
bắn ra. Gân như ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn lên thì Phùng Thu Nhiên đột nhiên giơ cây thước trong tay lên, hai mắt lóe sáng, miệng gầm nhẹ.
“Vạn trượng!”
Lời nói vừa ra thì Phùng Thu Nhiên ném mạnh cây thước xuống đất, Triệu Nhã Mộng ở bên cạnh cũng đồng thời bấm niệm pháp quyết, thoáng cái đã phóng thích chín trám chín mươi chín đạo trận văn do cô súc thế chuẩn bị từ trước.
Chỉ trong nháy mắt, đất trời nổ vang, bốn phương rung chuyển, mây gió cuồn cuộn. Trong khu vực vạn trượng lấy Phùng Thu Nhiên làm trung tâm, thân thể của tất cả thi hài, hung thú, rắn lớn và thây khô áo đen đều rung lên dữ dội. Dường như có một cỗ sức mạnh nào đó đột nhiên giáng xuống, nghiên nát tẫt cả.
Trong tiếng 'âm ầm, khu vực vạn trượng nháy mắt đã vỡ nát, tất cả tồn tại trên đó đồng loạt nổ tung. Lại thêm trận pháp của
Triệu Nhã Mộng tăng sức mạnh nên ảnh hưởng cũng lan xa hơn, mãi đến gần như đạt phạm vi ba vạn trượng, mặt đất nứt vỡ như có một bàn tay khổng lồ đã gạt bỏ tất cả.
Trên bầu trời lại là mục tiêu chính của Phùng Thu Nhiên và Triệu Nhã Mộng nên phạm vi ảnh hưởng còn xa hơn nữa.
“Đi mau!”
Mặt đất nổ tung, tất cả đều vỡ nát, Phùng Thu Nhiên túm lấy Triệu Nhã Mộng bay ra xa, cũng sốt ruột quát to.
Không cần Phùng Thu Nhiên nhắc nhở, sau khi trải qua đủ chuyện ở đây thì tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác. Nay thấy có cơ hội xuất hiện, cũng nhìn rõ đám thi hài và hung thú gần như vô tận cách đó mấy vạn trượng đang nhanh chóng vọt tới, mọi người vốn đã có chuẩn bị nên nháy mắt đã lao thẳng ra xa.
Vương Bảo Nhạc cũng vậy, hắn nhảy lên kéo theo Khổng Đạo nhanh chóng chạy đi. Nhưng khi đám người muốn mượn cơ hội này để chạy trốn thì mặt đất sụp xuống lỗ chỗ vì sự xuất hiện của đám rắn khổng lồ kia nay lại phát ra tiếng nổ mạnh.
Mặt đất lại lõm xuống với phạm vi lớn và sâu hơn, chỉ nháy mắt đã nổ tung. Ngay khi lộ ra cái hố khổng lồ thì lại có một thanh âm giống hệt tiếng chó sủa khiến tâm thần mọi người chấn động như bị tấn công dữ dội đột nhiên vọng ra từ trong hố.
Ầm một tiếng, nương theo tiếng xiềng xích leng keng, một con chó màu đen khổng lồ đã bị thối rữa phân nửa chui ra từ trong cái hố sâu kia. Mọi người ở đây đều biến sắc, không dừng lại ở đó, hố sâu tương tự như thế cũng lục tục xuất hiện. Từng con chó đen thối rữa không khác gì con kia điên cuồng rú lên rồi chui ra, xông thẳng lên bầu trời.
Cũng may trên người chúng nó đều có xiềng xích nối liền với lòng đất nên không thể lao ra được quá xa. Nhưng số lượng lại đến vài chục con nên vẫn tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với mọi người. Nhất là... thân thể của chúng rất kỳ lạ, thuật pháp đánh lên người chúng chẳng khác gì ném đá xuống biển, không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì. Chỉ có nhục thân chi lực hoặc tổn thương vật lý mới có tác dụng mà thôi.
“Nguyên Anh tách ra, Kết Đan tập trung ở chỗ ta, mọi người chạy đi! Chúng ta tập trung ở điểm cuối của trụ gỗ khổng lồ kia!”
Sắc mặt của Phùng Thu Nhiên trắng bệch, vội vàng lên tiếng. Không phải là cô không muốn ra tay, mà là cô cảm nhận được có một dao động khiến cô cũng cảm thấy sợ hãi đang nhanh chóng chui lên từ sâu trong lòng đất.
E rằng tối đa chỉ ba mươi giây nữa là nó sẽ chui ra ngoài.
Đứng trước nguy cơ, cô không kịp suy tư quá nhiêu, vội vàng giơ tay phải lên dẫn dát một vài tu sĩ Kết Đan. Sau đó dẫn theo đám người Triệu Nhã Mộng chạy nhanh ra xa.
Những Nguyên Anh như Xích Lân đều tái mặt, vội vàng chia ra chạy, Vương Bảo Nhạc cũng vậy, hắn vốn định đi theo Phùng Thu Nhiên, nhưng vừa mới cử động thì mặt đất dưới chân hắn lại nổ mạnh, một con chó đen găm gừ xông ra chặn đường của hắn, đồng thời cũng há miệng cắn tới.
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, Chúc Đoạt Đế Khải ăm 'âm bộc phát, thẫn binh cốt thủ ngưng tụ sức mạnh kinh người tung một quýên về phía con chó đen nọ.
Một quýên này đánh ra đã tạo thành gió lốc đánh vào đâu của con chó đen nọ, tiếng nổ vang rung trời. Con chó đen đó kêu thảm một tiếng rồi lùi lại, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng chấn động mãnh liệt, bị lực phản chấn đánh bật ra sau. Đế
Khải cũng phát ra tiếng răng rắc, thân thể hắn bay ngược ra sau như một con diêu đứt dây.
Sau khi hắn bay ngược ra, đám phi căm đã chết vừa hội tụ lại trên trời cũng ập tới. Còn chưa tới gần thì đã bị phi kiếm bên ngoài cơ thể của Vương Bảo Nhạc giết chết. Chẳng qua, sau khi Vương Bảo Nhạc ổn định lại cơ thể thì xung quanh hắn chỉ còn sót lại vài phần tay chân cụt của tu sĩ đạo cung, đám người Xích Lân đã chạy tứ tán từ lâu.
Sau khi mọi người tách ra thì đám thi hài cũng bị động chia nhau đuổi theo.
“Đúng là không nên tới nơi quái quỷ này làm gì!!”
Vương Bảo Nhạc cắn răng, quyết đoán rút lui ngay lập tức. Hắn chọn bừa một hướng rồi lao đi thật nhanh, nhưng sau khi lao ra thì mặt đất cách hắn hơn vạn trượng lại phát ra một tiếng nổ rung trời. Một con Côn Bằng hư thối nhảy vọt lên khỏi mặt đất, như thể xem đây là mặt biển vậy.
Trên người con Côn Bằng này lại có khói đen tuôn ra, sau khi xuất hiện, dao động phát ra từ trên người nó trực tiếp khiến cho tâm thần của Vương Bảo Nhạc chẩn động, tu vi cũng không ổn. cảm giác này hắn cũng từng có khi gặp Tinh xỉ Thú, rõ ràng đây ít nhất cũng là uy áp của Hành Tinh cảnh!
“Hành Tinh cảnh!!”
Da dẫu của Vương Bảo Nhạc tê ràn. Sau khi chú ý thấy trên người con Côn Bằng này cũng có xiềng xích như đám chó đen kia, số lượng lại còn nhiêu hơn thì hắn cũng không kịp nghĩ nhiêu nữa, chỉ biết cắm mặt chạy đi thật nhanh không dám quay đầu lại.
Đồng thời, hắn cũng liêu mạng lấy chuông Pháp Binh ra bao phủ bên ngoài thân thể Đế Khải, lại thêm phi kiếm ba màu vờn quanh phối hợp cùng lớp phòng hộ của Đế Khải và Pháp Binh bộc phát tốc độ nhanh hết mức, như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, ầm 'âm xông tới chỗ đàn phi cầm
đang cản đường ở phía trước.
Vương Bảo Nhạc xông thẳng một đường, lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Chỉ cần có chút gì đó không đúng thì hắn sẽ lập tức đổi hướng.
Cứ thế, sau khi trải qua nhiều lẫn nguy hiểm, có lẽ do khả năng thức tỉnh của phấn hoa chỉ tồn tại trong thời gian nhất định nên thi hài ở đây bắt đầu cứng lại. Cho đến khi chúng đứng im lại với số lượng lớn thì cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng thành công chạy ra khỏi vùng đất thi hài bị sương mù màu đỏ làm thức tỉnh.
Sau khi lao ra, Vương Bảo Nhạc thở hồng hộc, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Hắn vội vàng lấy một ít đan dược ra nuốt vào, khi quay đàu nhìn lại vùng đất thi hài sau lưng, trong mắt hắn hãy còn vẻ sợ hãi.
“Con Côn Bằng đáng sợ kia bị khóa lại, chắc là sẽ không thể đuổi theo được xa. Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đi theo bên cạnh Phùng Thu Nhiên thì cũng được đảm bảo an toàn phần nào.”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc có phần hỗn loạn, nhưng hắn biết rõ có lo lắng cũng vậy mà thôi. Sau khi hít sâu vài hơi để dằn nỗi bất an trong lòng xuống, Vương Bảo Nhạc lại tập trung nhìn quanh, tiếp theo chạy nhanh về phía một khu vực có vẻ trống trải.
“Điêu quan trọng nhất bây giờ chính là tìm hướng đi đến tế đàn ở điểm cuối của trụ gỗ kia...”
"filepos0013792983">

Bạn cần đăng nhập để bình luận