Tam Thốn nhân Gian

Chương 534

Chương 534Chương 534
MẮT
Dị tướng này chỉ tồn tại hơn mười giây, khi nó biến mất thì khí tức của Trác Nhất Phàm cũng dần ổn định lại, bắt đầu củng cố. Mà quá trình đột phá dường như cũng có hiệu ứng dây chuyền, chỉ chốc lát sau thì trên người Triệu Nhã Mộng đã bộc phát khí thế và uy áp còn mãnh liệt hơn cả Trác Nhất Phàm.
Theo uy áp lan tràn, trong thân thể Triệu Nhã Mộng lại phát ra tiếng răng rắc, nếu như có người nhìn xuyên thấu vào trong đan điên của cô thì nhất định sẽ thấy rõ một quả trận ván chi đan do vô số trận văn ngưng tụ lại đang nhanh chóng thành hình.
Trong quá trình nó hình thành, dao động tu vi của Triệu Nhã Mộng ngày càng mãnh liệt hơn, cuối cùng hai mắt cô đột nhiên mở ra, tu vi rốt cuộc cũng đột phá từ Trúc Cơ bước vào Kết Đan, cùng lúc đó, sau lưng cô cũng bất ngờ xuất hiện một hư ảnh.
Đó là một tinh không bao la! Trong tinh không có một gốc cổ thụ khổng lồ, thân cây được hình thành hoàn toàn từ trận văn, đây... chính là truyền thừa Ách Thương cổ Trận mà Triệu Nhã Mộng nhận được.
Tu vi trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng phá tan gông cùm giữa những dao động xung quanh, trong nháy mắt đã đột phá Kết Đan sơ kỳ để bước vào Kết Đan trung kỳ. Mà Kết Đan trung kỳ của hắn cũng không giống tâm thường, không phải chỉ đột phá một lần mà thôi.
Thứ đầu tiên đột phá là Lôi Đan của hắn, sau khi Lôi Đan đột phá thì tầng thứ nhất Lôi Tiên Biến của Vương Bảo Nhạc cũng viên mãn hoàn toàn, chỉ cần bế quan thêm một thời gian ngắn để củng cố là có thể tu luyện tầng thứ hai của Lôi Tiên Biến, ngưng tụ ra một lôi phân thân.
Thứ đột phá tiếp theo là Minh Đan của hắn, đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì một câu hậu tích bạc phát cũng không đủ để diễn tả Minh Đan. Dù là những cảm ngộ có được từ truyền thừa trong Minh Mộng hay là trình độ nắm giữ hấp thu Minh Khí lẫn Dãn Hôn trước đó đều khiến Minh Đan của Vương Bảo Nhạc gẫn như đột phá cùng lúc với Lôi Đan, bước vào Kết Đan trung kỳ!
Thứ đột phá cuối cùng chính là nhục thân của Vương Bảo Nhạc. Thật ra, đây mới là nguyên nhân khiến hắn phải nuốt những đan dược kia. Chỗ đan dược đó chẳng những sẽ tăng thêm một phần tu vi cho Vương Bảo Nhạc, quan trọng nhất là kích thích nhục thân khiến nhục thân của hắn táng thêm một bậc. Đương nhiên, đây cũng không phải nguyên nhân chính, mấu chốt giúp nhục thân của Vương Bảo Nhạc đột phá chính là... truyền thừa Đế Khải!
Dù Vương Bảo Nhạc vẫn chưa tu luyện truyền thừa này, nhưng chỉ mới in dấu trong tâm thần cũng đã tạo thành tác dụng vô hình với huyết nhục toàn thân của hắn khiến cho huyết nhục bát đầu thay đổi theo chiêu hướng thích ứng với trạng thái tu hành Đế Khải trong từng giây từng phút.
Thế nên, lần đột phá này của Vương Bảo Nhạc, thoạt nhìn thì chỉ là từ Kết Đan sơ kỳ bước vào trung kỳ, nhưng nếu nhìn từ mặt chiến lực thì đã bước ra một bước dài. Hiện tại, sau khi Vương Bảo Nhạc mở mắt ra, một cỗ khí tức khiến cho cả Triệu Nhã Mộng lẫn Trác Nhất Phàm đều cảm thấy khủng bố cũng ầm ầm bộc phát từ trên người hắn.
“Mạnh tới vậy ư!”
Trác Nhất Phàm thầm lấy làm kinh hãi, lập tức đứng dậy lùi lại vài bước. Thậm chí, vì có khí tức của Vương Bảo Nhạc dẫn dắt, trên mi tâm của hắn lại có hồng quang lóe lên, thoáng huyễn hóa ra ấn ký hình chiến binh của hắn, như thể nó xuất hiện để bảo vệ theo bản năng vậy.
Bên phía khác, dù Triệu Nhã Mộng không rút lui như Trác Nhất Phàm, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ giật mình. Cô bấm niệm pháp quyết rồi phất tay, bên ngoài thân thể lập tức xuất hiện trận pháp phòng hộ để ngán cản khí thế kia. Trước kia, cô đã biết rõ là Vương Bảo Nhạc rất mạnh, nhưng giờ thấy Vương Bảo Nhạc đột phá thì cô chợt phát hiện, sau khi đột phá xong, cảm giác Vương Bảo Nhạc mang đến cho cô còn đáng sợ hơn trước kia rất nhiêu.
Phải biết rằng, cô cũng đã đột phá, không phải dùng tu vi Trúc Cơ để cảm nhận nữa mà đã cân nhắc nó với chiến lực Kết Đan sơ kỳ. Như vậy cũng đủ chứng minh tuy lần đột phá này của Vương Bảo Nhạc nhìn như nhẹ nhàng bình thường nhưng thực tế lại không hề tầm thường.
Nhất là lúc này thân thể của Vương Bảo Nhạc lại nổi đầy gân xanh, mang tới cảm giác khí huyết ngập trời cho Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm. Như thể chỉ riêng nhục thân của hắn cũng đủ để trấn áp tất cả, càng không cần phải nói tới khi
hắn mở mắt ra thì trong mắt trái lại có một ngọn lửa màu đen bùng lên, phát ra hàn ý kinh người. Đồng thời, trong mắt phải của hắn lại có tia chớp đủ để hủy diệt mọi thứ lóe lên. Tất cả những thứ này phối hợp với nhục thân, chính là đột phá Kết Đan sơ kỳ để bước vào Kết Đan trung kỳ của Vương Bảo Nhạc!
Khi hắn dần đứng lên thì khí thế trên người hân lại tăng lên ngùn ngụt như không có giới hạn, đến cả Triệu Nhã Mộng cũng không thể không lùi lại, trận pháp phòng hộ trước người cô cũng bắt đầu vỡ vụn.
Con lừa bên kia thiếu chút nữa đã trợn tới mức lọt cả tròng ra, suy nghĩ đổi ông cha khác trước đó lập tức bay biến. Thậm chí, nó còn cảm thấy dù mình có biến lại thành hình dạng rắn khổng lồ trước đó thì e là cũng không đánh lại ông cha này.
Thế nên, nó thở dài chấp nhận số phận, tranh thủ rặn ra một nụ cười nịnh nọt, thậm chí còn lắc đuôi khí thế, bốn vó nhảy tưng tưng.
“Mạnh quá!”
Tâm thần của Triệu Nhã Mộng chấn động, hô hấp cứng lại. Cô quay sang nhìn Trác Nhất Phàm thì phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, cả hai đều thấy được vẻ rung động trong mắt nhau.
Sau khi đứng dậy thì hai mắt của Vương Bảo Nhạc dần khép lại lần nữa, khí tức cũng từ từ thu liễm. Hơn mười giây sau, khi khí thế của hắn đã hoàn toàn tán đi và mở mắt ra lần nữa, trong con ngươi của hắn đã không còn lôi điện và Minh Hỏa nữa. Nhưng khi thấy vẻ mặt của Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm thì Vương Bảo Nhạc lại chớp mắt vài cái, tiếp tục giữ nguyên tư thái, hếch cằm ưỡn bụng, thản nhiên nói.
“Triệu Nhã Mộng, nói thật đi, có phải cô thầm thương trộm nhớ ta không?”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong, mặc dù vẫn giữ bộ dạng uy vũ kia, nhưng Trác Nhất Phàm lại vỗ trán, thầm nghĩ tên này lúc nào cũng thích trêu chọc người ta, cái thói quen này đúng thật là...
Triệu Nhã Mộng vốn đang bị khí thế của Vương Bảo Nhạc làm cho chấn động, nhưng vừa nghe lời này xong thì lại quắc mắt lên đầy vẻ bất thiện.
Thấy vẻ mặt của hai người như thế, Vương Bảo Nhạc cười hềnh hệch, vội xả hơi, vỗ bụng rồi đắc ý nói.
“Sao hả, bây giờ đã biết hội trưởng Nam Thần Hội của các ngươi lợi hại cỡ nào chưa?”
Triệu Nhã Mộng hừ một tiếng, Trác Nhất Phàm thì cười khổ lắc đầu, nhưng trong lòng cũng cảm thấy Vương Bảo Nhạc thế này mới là Vương Bảo Nhạc mà bọn họ quen biết. Thế nên, cảm giác kinh sợ và xa lạ do khí thế của Vương Bảo Nhạc mang tới lúc nãy cũng tiêu tán theo lời đùa cợt của hắn. Ba người lại bàn bạc với nhau, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
“Mặc dù chúng ta đều đột phá nhưng e là đoạn đường trở về sẽ không an toàn, chúng ta phải cảnh giác mới được.”
Vương Bảo Nhạc dặn dò vài câu, sau đó cả ba hít sâu một hơi rồi bộc phát tốc độ. Con lừa thì bị Vương Bảo Nhạc túm lấy, ném vào trong túi trữ vật.
Nơi này vốn đang ở phần rìa nên cả ba chỉ bay một lúc là đi tới ranh giới của vùng đất truyền thừa và biển lửa. Ba người lướt thẳng ra không chút chần chừ, mà ngay khi bước ra thì đã có một làn sóng nhiệt lập tức ập vào mặt khiến ba người cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đồng thời cũng
cảm nhận rõ sự phân cách giữa vùng đất truyền thừa và bên ngoài.
Thậm chí, ngay cả bầu trời cũng khác nhau, bầu trời bên trong vùng đất truyền thừa là màu đen, chỉ có ánh sáng đỏ phát ra từ ba khe hở kia, cách một thời gian lại có tấm màn đen bao phủ khiến nơi đó rơi vào cảnh tối mù. Nhưng bầu trời bên ngoài lại có màu đỏ đậm, thậm chí với tu vi hiện tại, Vương Bảo Nhạc đã có thể thấy loáng thoáng ẩn sau bàu trời màu đỏ đó là ngọn lửa mà người ta không cách nào tưởng tượng được. Nó vừa giống thể lỏng, lại giống thể khí, khó mà diễn tả được.
“E là chúng ta đã bị truyền tống vào sâu bên trong thân kiếm rồi...”
Vương Bảo Nhạc lại càng cảnh giác hơn, lúc quan sát xung quanh thì cũng âm thầm gọi tên chị đẹp, vì muốn rời khỏi thân kiếm để quay lại chuôi kiếm thì đầu tiên phải biết phương hướng.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc thầm gọi chị đẹp thì ba người như chợt có cảm giác nên lần lượt quay đầu lại, sau đó thấy được tấm màn đen trên bầu trời của vùng đất truyền thừa mà họ vừa rời khỏi lại xuất hiện lần nữa. Lúc này, bọn họ đứng nhìn từ bên ngoài nên thấy rõ hơn, phát hiện không phải tấm màn che phủ từ trên trời, mà là xuất phát từ chỗ biên giới. Tấm màn này có hình cung, bao phủ toàn bộ vùng đất truyền thừa, thoạt nhìn giống như một cái nửa vòng tròn khổng lồ đang dần thành hình.
Cảnh tượng này khiến cho ba người giật mình, đồng thời cũng có cảm giác quen thuộc khó tả, Triệu Nhã Mộng là người nghĩ ra đâu tiên, bỗng lên tiếng.
“Các ngươi có cảm thấy... vùng đất truyền thừa này... giống như một... con mắt hay không!?”
“Mặt đất ở giữa là con ngươi màu đen, mặt đất màu trắng bên ngoài là tròng mắt, những lúc tấm màn đen xuất hiện... chính là lúc mí mắt khép lại khi nhắm mát!”
"filepos0011630080">

Bạn cần đăng nhập để bình luận