Tam Thốn nhân Gian

Chương 444

Chương 444Chương 444
CHỊ ĐẸP UY VŨ
Lúc này tình hình vô cùng nguy cấp, trong hang thần binh, ba tu sĩ ngoài hành tinh đã trấn áp được pháp khí tự nổ, đang lao thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc với tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã sắp tới gần.
Chị đẹp lại xấu hổ lên tiếng, nhưng còn chưa kịp nói xong thì bên trong bức tường này phát ra một tiếng nổ mạnh. Toàn thân của Vương Bảo Nhạc run lên, hô hấp dồn dập, bên tai, nói đúng hơn là trong đầu hấn lại nghe thấy tiếng triệu hoán ở sâu bên trong bức tường này!
Đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được loại triệu hoán này, lần đầu tiên là khi tu vi của hắn đột phá Trúc Cơ hậu kỳ tiến vào đại viên mãn, lần triệu hoán
này còn mãnh liệt và rõ ràng hơn trước đó. Dường như, hắn có cảm giác như bên trong bức tường này có thứ gì đó vô cùng quan trọng đối với mình!
Còn đối phương thì đang phát ra lời triệu hoán và khao khát như muốn quay về bên cạnh!
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay khi tiếng triệu hoán này vang vọng trong đầu Vương Bảo Nhạc thì Minh Hỏa trong cơ thể hắn lại chủ động phóng ra như khi gặp phải người áo đen khiên cho hàn băng xung quanh chỉ trong nháy mất đã tạo thành hàn viêm, lan rộng ra xung quanh!!
Minh Hỏa phóng ra cũng kích thích lời triệu hoán ở sâu bên trong bức tường, chỉ thoáng chốc thì lời triệu hoán này đã lặp lại mấy lần, trở nên mãnh liệt hơn, đồng thời bức tường năm xưa đã cản bước tiến của bao cường giả Liên bang nay lại tự động
tan rã!
Tốc độ tan rã của nó cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã tan ra thành một lỗ thủng có thể xuyên qua, ngay khi lỗ thủng này xuất hiện, vô số Minh Khí ùa ra ào ào.
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là chị đẹp thật lợi hại, hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, chớp mắt đã chui tọt vào bên trong!!
Khi hắn chui tọt vào bên trong, ba tu sĩ ngoài hành tinh kia cũng tới nơi, thấy lỗ thủng này định khép lại, ba người nín thở, trong mắt lộ ra vẻ tham lam và thèm thuồng, chui ngay vào không chút do dự!
Tu sĩ trên mặt có con rết là người đi vào sau cùng, trước khi chui vào, ánh mắt của hắn lóe lên, tay phải bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, trên ngón tay phát ra ánh sáng chói lóa, tạo thành một màng sáng như lưới
lọc, quét ngang một đường trong lối đi.
Nơi nó đi qua, tất cả dấu vết ra tay của Vương Bảo Nhạc trước đó cùng với bao dấu vết tự nổ đều bị xóa sạch, mấy thứ linh tinh và mảnh vỡ không nên tồn tại cũng biến mất.
Tiếp theo chính... là hơn mười con muỗi ẩn nấp ở khắp các nẻo... Thậm chí, trong số đó còn có một con muỗi đã sắp bay ra khỏi hang thần binh nhưng vẫn bị màng sáng này tiêu diệt!
“Mặc kệ ngươi có hậu thủ gì hay không, bây giờ... Chắc là đã hết rồi!!”
Phóng màng sáng tinh lọc này ra xong, tu sĩ trên mặt có con rết cười gằn, sau đó chui vào trong lỗ thủng đã sắp sửa khép lại.
Sau khi hắn bước vào, lỗ thủng trên bức tường lập tức biến mất, khép lại hoàn toàn!
Toàn bộ lối đi trong hang thần binh lại rơi vào yên tĩnh, lặng ngắt không chút dấu vết, tân thành vẫn cứ như bình thường, Lý Uyển Nhi phê duyệt công văn, Khổng Đạo và Lâm Thiên Hạo thì ngồi nói chuyện với nhau, Kim Đa Minh thì cầm nhẫn truyền âm chim chuột với một cô người yêu cũ của mình ở Trái Đất...
Còn Liễu Đạo Bân thì lúc này đang chỉ huy không ít người xây thêm một bức tượng Vương Bảo Nhạc...
Tất cả đều như thường, không ai hay biết Vương Bảo Nhạc đang gặp nguy cơ sống chết trong hang thần binh.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc đã xuất hiện ở một thế giới mà hắn chưa từng thấy qua.
Phần đỉnh của thế giới này là do bùn đất tạo thành nhưng cũng không phải tối hù. Bên trên lóe lên vô số tia sáng lấp lánh như kim cương, lại như ánh sao, mặc dù không sáng rực như trên mặt đất, nhưng trong mắt tu sĩ
thì bấy nhiêu đã sáng trưng như ban ngày rồi.
Còn mặt đất... Nơi này không có mặt đất, chỉ có một đại dương vô biên vô tận, nêu như nhìn kỹ thì nó không phải được tạo thành từ nước biển mà là... vô số linh hồn hội tụ lại, tạo thành hồn hải!
Hồn hải cũng không hề yên ả mà là dậy sóng từng cơn, mênh mông vô tận. Cái gọi là sóng dậy đó cũng do vô số linh hồn tạo thành, chúng nó gào rú, rên rỉ, cắn xé lẫn nhau, hoặc là tức giận, dữ tợn, hoặc là than khóc đủ kiểu. Có thể thấy và cảm nhận được đủ thất tình lục dục của con người ở nơi này!
Đồng thời, trên hồn hải này còn có rất nhiều hòn đảo màu trắng toát, có điều, mấy hòn đảo này không được tạo thành từ bùn đất mà là vô số thi cốt xếp chồng lên nhau mà ra, tạo thành đảo xương!!
Dõi mắt nhìn tới, toàn bộ thê giới này vô cùng lạnh lẽo và đáng sợ, chẳng khác nào đi vào địa ngục, làm cho người ta run rẩy như quên cả lửa sinh mệnh hãy còn đang cháy, quên hết tất cả trí nhớ bên ngoài, chỉ còn lại một loại bản năng âm thầm đếm lại những tội nghiệt mà mình đã phạm phải trên đời này.
Đây chính là cảm nhận duy nhất của Vương Bảo Nhạc sau khi đi vào và nhìn thấy mọi thứ ở đây!!
“Nơi này... lại có cả một thê giới!!”
Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới hít vào một hơi, sắc mặt tái đi. Lúc này, nơi hắn đang đứng là một hòn đảo xương, cúi đầu nhìn xuống vô sô xương cốt bên dưới, lại nhìn hồn hải quay cuồng xung quanh cùng với bầu trời chỉ toàn bùn đất tạo thành kia, cảm giác rúng động mãi mà không thể giảm bớt.
Hắn thật sự không thể ngờ đằng sau bức tường ngăn cản lại có cảnh tượng
thế này. Tất cả đã phá vỡ nhận thức của hẳn trước đó, thậm chí hắn còn không dám chắc nơi này có phải vẫn đang ở Sao Hỏa hay không...
Ba vị tu sĩ ngoài hành tinh lúc này lại không thấy bóng dáng đâu, điều này cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc ngẩn ra một lúc, sau đó vội thử cảm ứng đàn muỗi ở bên ngoài. Dựa theo kế hoạch vốn có thì sau khi mình chạy vào, đối phương nhất định sẽ đuổi theo, vậy thì hắn có thể lợi dụng đám muỗi ra ngoài cảnh báo để mấy người Vực chủ Sao Hỏa chạy tới, đóng cửa đánh chó.
Tuy Vương Bảo Nhạc cũng có phần nắm chắc về việc ba người kia có chọn đuổi theo hay không nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn thấy nơm nớp lo sợ, chỉ chốc lát sau thì hấn đã biến sắc.
“Mất rồi ư? Không phải không cảm ứng được mà là đã mất thật rồi!”
sắc mặt của Vương Bảo Nhạc vô cùng khó coi. Cách kiểm tra xem là đàn muỗi đã bị tiêu diệt hay do mình ở quá xa nên không thể nào cảm ứng được rất dễ, Vương Bảo Nhạc thử nội thị vỏ kiêm của mình, sau khi thấy đàn muỗi đều có mặt đầy đủ trong vỏ kiếm thì sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm.
Đám muỗi đầy đủ thê này... chứng tỏ đám muỗi thả ra trước đó đã chết hết, vì đặc tính của chúng nó chính là sau khi chết sẽ lập tức hình thành lại lần nữa.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy bất an hơn nữa. Hắn không thể xác định ba tu sĩ ngoài hành tinh kia có đuổi theo hay không nên tranh thủ gọi chị đẹp của mình.
“Cảm ơn chị đã giúp em! Đúng rồi, khi nãy chị nói thật ra cái gì thế?”
Chị đẹp câm nín.
Thực ra, bây giờ chị đẹp cũng đang ngu người, thậm chí còn kinh ngạc hơn Vương Bảo Nhạc không biết bao nhiêu lần. Chị đẹp còn ngơ ngác và sinh ra nghi vấn đối với bản thân khi cảm thấy mình thật sự không thể làm được điều đó nhưng không biết tại sao bức tường lại mở ra một lỗ như thê...
Chị đẹp còn cảm thấy chẳng lẽ trong lúc mình không phát hiện thì tu vi của mình đã đến mức có thể thay đổi cả vận mệnh rồi ư... Nhưng sau khi nghe câu cảm ơn và thắc mắc của Vương Bảo Nhạc thì một cảm giác mệt tim chợt xuất hiện trong lòng, cảm thấy lời nói dối làm màu của mình vẫn phải tiếp tục.
“Thật ra, mấy việc cỏn con ấy ta không cần dùng đến đầu ngón út luôn ấy chứ, thậm chí cũng không cần dùng ý niệm làm gì. Chỉ cần ta đến gần thì Minh Khí này sẽ tự động mở ra, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra nó đang lấy lòng ta à?”
“Lại nói, đây cũng là lý do mà trước đây ta ném nó đi đấy, hở ra là nịnh nọt như thế phiền lắm!”
Chị đẹp thản nhiên lên tiếng.
Mấy lời này chị đẹp không cần suy nghĩ làm gì, gần như há miệng là nói theo bản năng rồi.
Thân thể Vương Bảo Nhạc run lên, mặc dù trong lòng cảm thấy có gì đó sai sai nhưng hiện tại thứ hấn quan tâm không phải điều này nên tranh thủ nói ngay.
“Chị đẹp uy vũ! còn nữa, ba tên khốn kia có theo ta vào hay không?”
Ngươi hỏi ta rồi ta biết hỏi ai, ở đây cũng có phải nhà ta đâu! chị đẹp thầm hừ lạnh một tiếng nhưng lại ra vẻ bí hiểm mà rằng.
“Lát nữa là ngươi biết ngay!”
Vương Bảo Nhạc sốt ruột toan hỏi thêm nhưng lúc này phía trên lại có tiêng nổ mạnh vang lên. Hắn vừa
ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức thấy bên trên xuất hiện một vết nứt khổng lồ, sau đó có ba thân ảnh xuất hiện, bộ dạng có vẻ chật vật và kích động. Sau khi lao ra và nhìn thấy thế giới xung quanh, vẻ hưng phấn trong mắt họ lại càng rõ ràng hơn, cùng lúc đó, bọn họ cũng nhìn thấy bóng dáng của Vương Bảo Nhạc!
“Hóa ra là ngươi ở đây!!”
Không kịp suy nghĩ xem vì sao kiểu vào của ba người này lại khác mình, Vương Bảo Nhạc vừa giật mình lại vừa khâm phục chị đẹp.
"filepos0009864388">

Bạn cần đăng nhập để bình luận