Tam Thốn nhân Gian

Chương 610

Chương 610Chương 610
TRỞ VỀ VÀ ĐỘT PHÁ
Giọng nói của Trần Thanh Tử cũng không uy nghiêm gì mấy, nhưng ngay khi lời nói của hắn vang lên, toàn bộ thế giới lập tức lặng như tờ... Cơ thể của Tinh xỉ thú vương run rẩy, trong mắt nó ánh lên vẻ khó tin và hoảng sợ hiếm thấy, ngay cả khả năng nói chuyện cũng mất đi.
Đến nó cũng vậy thì càng không cần phải nói đến những con Tinh xỉ thú khác nữa. Dường như câu nói hờ hững này đã trở thành uy áp đủ để đè bẹp chúng sinh khiến cho mọi tồn tại đều mất đi khả năng tư duy.
Vương Bảo Nhạc cũng thế, trong lòng như có thiên lôi đang không ngừng nổ vang, cho dù hắn biết cụ thể mọi thứ trong Minh
Mộng là gì, cho dù sư tôn đã từng nhắc nhở mình chuyện liên quan đến Trần Thanh Tử. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc cũng đã từng suy nghĩ, sư huynh Trần Thanh Tử trong Minh Mộng rốt cuộc có quan hệ như thế nào với mình.
Thế nhưng, tất cả những điêu này đều chỉ dừng lại ở trong suy nghĩ, Vương Bảo Nhạc căn bản không hề có sự chuẩn bị tâm lý cho cuộc gặp mặt lần này. Thậm chí, có thể nói, trong ý thức của hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp được người trong Minh Mộng nhanh như thế.
Lúc này, hồi ức trong Minh Mộng và hiện thực chồng chéo lên nhau, vị sư huynh đang mỉm cười nói với mình đã tìm được đạo lữ đời tiếp theo ở trong mộng và khuôn mặt trên trời xanh ở trước mắt từ từ chồng lên nhau. Mặc dù càng ngày càng rõ ràng, nhưng trong lòng Vương Bảo Nhạc lại càng phức tạp hơn. Hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sự lạ lẫm và sự quen thuộc đan xen khiến hắn chỉ có thể im lặng.
Đồng thời, bởi vì sự xuất hiện của Trần Thanh Tử, sức mạnh truýên tống trên người Vương Bảo Nhạc đã ổn định lại, ngày càng mạnh mẽ hơn. Đến cuối cùng lại đột nhiên bộc phát khiến cho thân ảnh của Vương Bảo Nhạc dần trở nên mờ nhạt.
Mắt thấy Vương Bảo Nhạc sắp sửa rời đi, nhưng những con Tinh xỉ thú ở nơi này lại không hề dám ngăn cản, chỉ có thể đứng run rẩy ở xung quanh, nhìn về phía thú vương của bọn chúng. Nhưng cho dù là Tinh Xỉ thú vương thì cũng chỉ có thế giả bộ như không nhìn thấy, trong lòng run rẩy và lo lắng, định đợi những tộc khác mạnh hơn tới cứu viện.
Cứ như vậy, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc trở nên mờ nhạt. Mà hắn đang im lặng cũng không hề nhận ra từ sau khi Trần Thanh Tử nói ra thân phận thì chị đẹp cũng im phăng phắc, dường như cô cũng đã bị chấn động mạnh.
Cho đến khoảnh khắc thân ảnh của hắn sắp được truyền tống đi hoàn toàn, Trần Thanh Tử trên bầu trời khẽ mỉm cười, giống như có thể biết được suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc nên dịu dàng nói.
“Bảo Nhạc sư đệ, đạo mệnh sắp tới, thời gian dành cho ngươi không còn nhiều nữa. Sau khi quay về hãy xử lý một chút việc vặt, tiếp theo... Ta xong chuyện ở đây thì sẽ đến tinh hệ ngươi đang ở để đón ngươi đi!”
Trần Thanh Tử dứt lời, trong lòng Vương Bảo Nhạc chấn động, vừa định mở miệng hỏi thì truyền tống đã bộc phát hoàn toàn. Trong tiếng nổ vang, cơ thể của Vương Bảo Nhạc biến mất khỏi tinh hệ này, khi xuất hiện thì đã về bên trước đại điện của đệ thất cung trên sơn đạo của Bái Cung các, bên trong đồng xanh cổ kiếm!
Cùng với sự xuất hiện của hắn, sức mạnh truyền tống còn sót lại quanh người hắn tản ra khiến cho nơi này giống như có cuồng phong cuốn lên, quét ra bốn phía. Đồng thời, cơ thể của Vương Bảo Nhạc
cũng thoáng lảo đảo, sắc mặt trắng bệch do truýên tống ở khoảng cách xa, hơi thở trở nên dồn dập, vẻ mặt lại càng phức tạp hơn, thứ xuất hiện trong đầu hắn là câu nói cuối cùng của Trăn Thanh Tử.
“Đạo mệnh sắp tới? Đây là ý gì chứ? Còn nữa, sư huynh hắn nói... sẽ tới đón mình đi?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó hiểu, có rất nhiều chuyện hắn không thể hiểu nổi trong cuộc gặp mặt đột ngột rồi lại rời đi đột ngột lần này.
Chuyện duy nhất mà hắn chắc chán chính là Trần Thanh Tử đã thao túng cuộc thí luyện Tân này. Đồng thời, thân phận thứ hai của Trần Thanh Tử cũng là một trong những lí do quan trọng khiến cho vừa rồi Vương Bảo Nhạc im lặng như thế.
“Đệ nhất thần vương...”
Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra chị đẹp đã từng nói rang ở tộc Vị Ương
có một vị cường giả thần bí là người của Minh Tông. Lúc trước, Vương Bảo Nhạc không tin chuyện này, cho rằng chị đẹp lại nói khoác, nhưng nay xem ra lời chị đẹp nói đúng là thật rồi.
Điêu này lại khiến Vương Bảo Nhạc do dự, mặc dù hắn vẫn cảm thấy có điêu gì đó không đúng, vì chị đẹp còn tự xưng là đệ tử của đại nhân vật đó. Nhưng nay, sau khi tiến hành phân tích và phán đoán thì Vương Bảo Nhạc cảm thấy mặc dù chị đẹp vẫn nói hơi quá, nhưng chắc chắn cô đã biết được một vài chân tướng nào đó.
“Chị đẹp, chị... đã biết đệ nhất thần vương chính là Trần Thanh Tử của Minh Tông từ lâu rồi đúng không?”
Vương Bảo Nhạc cảm khái thầm hỏi trong dẫu.
Chị đẹp há miệng định nói gì đó, nhưng trong thời gian ngắn lại không biết nên mở
lời như thế nào. Thật ra, khi được nghe thân phận của vị Trần Thanh Tử kia trên ngôi sao Tinh xỉ thú thì trong lòng cô vang lên muôn vạn câu chửi thề tương tự như ở Liên bang bằng tiếng cổ đại.
Bản thân cô cũng ngu người hoàn toàn. Một mặt là do thân phận của Trần Thanh Tử, mặt khác là cảm thẫy khó tin khi lời mình nói trước mặt Vương Bảo Nhạc lại trở thành sự thật rất đỗi thần kỳ, chẳng khác gì ngôn xuất pháp tùy, vừa nói ra đã biến thành thật.
So với cái trước thì rung động mà cái sau mang đến cho cô còn lớn hơn. Thậm chí, cô còn cảm thấy chắc hẳn là do tu vi của mình đã lại được nâng cao rồi. Không thì tại sao lời nói khoác trước đó của mình lại trở thành sự thật nhanh như vậy. Chính cô cũng không biết mình lợi hại đến mức nói cái gì thì cái đó sẽ biến thành thật như thế...
May mà trong khoảng thời gian chị đẹp tiếp xúc với Vương Bảo Nhạc thì da mặt
cũng dày theo, nay đã có đạo hạnh cao thâm, cho nên cô chỉ hít sâu một hơi rồi thản nhiên cất lời đày kiêu hãnh.
“Do một số nguyên nhân nên ta không biết phải nói với ngươi như thế nào, cho nên ta chỉ có thể che giấu chân tướng và ám chỉ đôi điêu. Ngươi hiểu... thì hiểu, còn bằng không thì đời này cũng khó mà hiểu được.” Lời nói của chị đẹp ra chiêu vờ vịt, nhưng ở trong lòng lấy làm đắc ý vì sự nhanh trí của mình. Cô thâm nói một câu sau, ta đâu có lừa ngươi, đúng là do một số nguyên nhân nên ta không biết phải nói với ngươi như thể nào ấy chứ. Nguyên nhân là... chính ta cũng chưa biết phải bịa kiểu gì.
Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt lại, cảm thấy lời này của chị đẹp thật khó hiểu. Do đó, sau khi ổn định lại cảm xúc, hắn cố nén rung động vì gặp được sư huynh Trần Thanh Tử ở ngôi sao của Tinh xỉ thú, ngẩng đầu nhìn về phía đại điện của đệ thất cung, suy nghĩ một chút thì hắn lấy hai viên thú hạch từ trong vòng tay trữ vật
ra.
Vừa mới lấy ra thì đã có dao động linh khí nồng đậm tràn ra từ bên trong, bao phủ khắp xung quanh. Tim của Vương Bảo Nhạc cũng đập rộn lên, hắn biết rất rõ mình có thể đứng ở đây chứng tỏ bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ của đệ lục cung, nhưng thú hạch thì lại không h'ê giảm đi.
Chuyện này chỉ lóe lên trong đầu Vương Bảo Nhạc mà thôi, hắn cũng không suy nghĩ nhiêu, đoán chắc là do vị sư huynh cường hãn kia của mình làm ra. vấn đề cân nhắc trọng điểm của hắn lúc này là phải dùng thú hạch này thể nào thì mới có thể giúp mình được nhiêu nhất.
“Chị đẹp, thứ này có thể ăn được không?”
Sau khi suy nghĩ một lát thì Vương Bảo Nhạc lập tức hỏi.
“Dĩ nhiên là được, sau khi ngươi án tối đa chỉ bùm một tiếng, nổ banh xác, thần hình câu diệt mà thôi. Nên béo à, nếu như ngươi không muốn chết trẻ thì chỉ có thể dùng phệ chủng của ngươi để từ từ hấp thu. Dù
sao thì ngươi cũng khác, từ nhỏ ta đã được ăn Thẫn Thân quả, có thân thể bất diệt. Cho nên, thú hạch Linh Tiên này lúc ta ba tuổi đã ăn nó như án kẹo rồi, còn là loại kẹo nhỏ nhất ấy!”
Chị đẹp thản nhiên nói, đặc biệt nhẫn mạnh vào chữ bùm.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, quả quyết vứt bỏ ý nghĩ án hai viên thú hạch này đi. Hắn khoanh chân ngồi xuống rồi đặt hai viên thú hạch ở trước mặt. Suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên vận chuyển phệ chủng trong cơ thể, một lực hút khổng Lô nháy mắt đã bạo phát ra khỏi cơ thể của hắn rồi bao phủ lấy thú hạch.
Trong nháy mắt đã có linh khí kinh người tỏa ra từ trong thú hạch này, bị phệ chủng giống như lỗ đen của Vương Bảo Nhạc hút hết vào trong cơ thể. Vừa ầm ầm vận chuyển, tu vi của Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng tăng lên, chỉ nháy mắt hắn đã đột phá Kết Đan hậu kỳ, chính thức bước vào đại viên mãn.
Chưa hết, theo sự hấp thụ của phệ chủng, tu vi của Vương Bảo Nhạc lại bộc phát như bóng bay được bơm hơi. Không biết đã qua bao lâu, khi trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc đã có cảm giác căng đầy, dường như đã đến mức cực hạn của cơ thể thì hắn mới mở mắt ra. Sau khi thử cảm nhận tu vi của bản thân thì Vương Bảo Nhạc lập tức hưng phấn.
“Kết Đan đại viên mãn!”
Tu vi đột phá trong thời gian ngắn, loại cơ duyên này đến cả chị đẹp cũng cảm thấy ghen tị. Nhất là cô cảm ứng được dường như hai viên không bị hao hụt gì nhiêu, nó giống như một viên linh thạch vô hạn, có thể tiếp tục cung cấp linh khí cần thiết cho quá trình tu luyện sau này của Vương Bảo Nhạc.
Rõ ràng, đây chính là nửa món quà gặp mặt mà sư huynh của Vương Bảo Nhạc đã cho hắn. Một nửa còn lại chính là hai cái xác của Tinh xỉ thú.
Vương Bảo Nhạc biết rõ loại hung thú Linh Tiên đại thành này sau khi lột da rút xương thì toàn thân đều là báu vật. Nhưng hán lại có dự định khác, đó chính là nghĩ cách thử dùng toàn bộ hai cái xác đó làm tài liệu để luyện chế thành con rối. Vương Bảo Nhạc cảm thấy nếu như thật sự thành công thì mình thật sự có thể tung hoành trong hệ Mặt Trời này rồi.
“Có lẽ sẽ phải tốn một chút thời gian, sau khi trở về mình sẽ bắt đầu nghiên cứu phương án. Nếu như thật sự không được thì lại lột da rút xương cũng không muộn!”
Nghĩ tới đây, tinh thần của Vương Bảo Nhạc lập tức hưng phấn, đột nhiên cảm thấy có một vị sư huynh lợi hại như vậy đúng là một chuyện vô cùng tuyệt vời.
"filepos0013184991">

Bạn cần đăng nhập để bình luận