Tam Thốn nhân Gian

Chương 368

Chương 368Chương 368
ƯU ĐIẾM CỦA LÂM HỮU
Chuyện Vương Bảo Nhạc có thể quyết định ứng cử viên cho chức Phó Khu trưởng đã truyền ra ngoài. Thực ra, các thế lực khác có thể đoán ra được tầm quan trọng của Vương Bảo Nhạc trong sự kiện lân này, sau đó thông qua quan hệ với Sao Hỏa để tìm hiểu, cuối cùng đi đến xác định.
Bốn đạo viện và quân đội giành được hai suất khiến cho chức vị Phó Khu trưởng chỉ còn lại hai suất khiến nó biến thành thứ chạm tay có thể bỏng trong mắt của bao nhiêu thế lực.
Cũng chính lúc này, Kim Đa Minh lại tìm tới. Vương Bảo Nhạc vốn còn tưởng là Kim Đa Minh đã dùng ước định giữa bọn họ để giành suất trở thành Phó Khu trưởng tân khu, nhưng lạ là Kim Đa Minh lại không nhắc gì đến ước định kia.
“Bảo Nhạc huynh đệ, lằn này ta đại diện cho lão gia tử và tập đoàn Tam Nguyệt của nhà ta, nguyện ý tài trợ tài nguyên cho vương Khu trưởng xây dựng tân thành!”
“Phần tài nguyên này ấy à, lão gia tử nhà ta có nói, dù thành trì ngươi chế tạo có bao lớn thì bọn ta đều có thể cung cấp một nửa vật tư cho ngươi!”
“Điêu kiện thì chỉ có một, ấy chính là để ta trở thành Phó Khu trưởng!”
Trong phòng của Vương Bảo Nhạc, Kim Đa Minh nhìn trái nhìn phải, hình như đang tìm con lừa, lời nói ra có phần hời hợt, như thể với hắn mà nói thì chuyện có làm Phó Khu trưởng tân khu hay không cũng chẳng to tát gì mấy.
Sau khi tìm không thấy con lừa, Kim Đa Minh ho khan một tiếng, chẳng nói chuyện chính nữa mà kề sát vào Vương Bảo Nhạc hỏi nhỏ.
“Huynh đệ à, gần đây ta có xem một vài tư liệu về con lừa của ngươi, đây là thể biến dị, khả năng ngày sau nuốt luôn chủ sẽ cao lắm. Có người từng nuôi loại hung thú tương tự như thế rồi, ta cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định sẽ mua nó. Đúng rồi, con lừa đó đâu rồi nhỉ!”
Kim Đa Minh chớp mắt, hắn biết mấy lời mình nói ra chẳng ai tin cả.
Kể từ sau khi Vương Bảo Nhạc đưa con lừa đi khảo hạch thì không chỉ bản thân hắn mà cả con lừa kia cũng cực kỳ nổi tiếng. Bây giờ, gần như cả Liên bang không ai không biết đến con lừa đó. Rõ ràng, vẻ linh động và đủ loại hành vi của con lừa trong lúc khảo hạch đều lộ ra vẻ thông minh và cực kỳ đáng yêu. Điêu này khiến giá trị bản thân của nó táng cao, thậm chí ở Trái Đất đã có người công khai tuyên bố sẽ ra giá cao để mua lại con lừa này!
Vương Bảo Nhạc quá bận với việc tìm kiếm tài nguyên của tân khu Sao Hỏa không để ý đến mấy chuyện này nhiêu, nhưng dù sao cũng biết được chút ít nên chỉ nhìn Kim Đa Minh một cái, muốn lờ tịt đi cho rồi. Tuy nhiên, cảm thấy nếu mình giả lơ thì lại có lỗi với tình hữu nghị của họ nên căn cứ vào ước nguyện duy trì mối quan hệ tốt đẹp của cả hai, Vương Bảo Nhạc mới ho khan một tiếng.
“Nó ấy à, ta không đưa nó về, chác là nó vẫn ở hang thần binh rồi.”
Kim Đa Minh vừa nghe vậy thì lập tức ngẩn ra.
“Hả? Không đưa về?”
“Đúng vậy, ta hứa với nó, chỉ cần ta trở thành Khu trưởng thì sẽ cho nó ăn ba ngày ba đêm. Ngươi cũng biết đấy, lúc khảo sát thì Bất Diệt Thành của ta cũng hỏng hết rồi, thành trì của mấy người khác cũng thành đồng nát cả rồi, chằng có tác dụng gì nữa, lúc xây dựng tân khu còn phải tốn công đi dọn dẹp...”
“Nhưng chắc bây giờ bên đó đã sạch sẽ hết rồi!”
Kim Đa Minh nghe vậy thì lập tức cúi đâu mở nhẫn truyền âm lên xem. Không biết hắn thao tác thế nào mà nhẫn truyền âm lại bắn ra một màn sáng, bên trên là cảnh hang thần binh từng dùng làm nơi khảo hạch, nhưng nay nơi đó đã thay đổi một trời một vực... chẳng còn là đống bừa bộn nữa mà gần như đã sạch bóng. Có thể thấy, một con lừa đang hí hửng vẫy đuôi, miệng nhai ráng rắc một trang sách bị hư hỏng.
Dù đã bị hỏng như trang sách đó cũng lớn cả trám trượng, vậy mà ở trong miệng của nó thì lại nhanh chóng thu nhỏ với tốc độ cực nhanh có thể thấy được bằng mắt thường...
cảnh tượng này khiến cho Kim Đa Minh hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Rõ ràng, sức ăn của con lừa này lại vượt quá sức tưởng tượng của hắn lần nữa. Hắn cảm thấy chắc là đãu mình bị lừa đá nên mới muốn mua nó lần nữa... Nếu mua về thật thì con lừa này sẽ ăn cho mình sạt nghiệp mất thôi...
“Nêu Kim huynh đã thích nó như vậy thì chúng ta hãy bàn chuyện giá cả đi.”
Vương Bảo Nhạc vỗ vai Kim Đa Minh, cười ha hả nhìn hắn một cái.
“Bảo Nhạc huynh đệ, Kim Đa Minh ta há lại là hạng người đoạt sở thích của kẻ khác. Ta tuyệt đối không mua con lừa này đâu. À, ta còn có hẹn với Lý Di, đi trước nhé!”
Kim Đa Minh nghiêm mặt nói, sau đó vội đánh bài chuồn, sợ Vương Bảo Nhạc lại nhắc đến chuyện bán con lừa, mình lại úng não mà...
Dõi mắt nhìn Kim Đa Minh rời đi, Vương Bảo Nhạc thầm cảm khái một phen, trong lòng cũng hưng phấn thấy rõ. Hắn cam tâm tình nguyện để Kim Đa Minh gia nhập, nhất là khí thế của Tập đoàn Tam Nguyệt, lại còn nói dù có xây quy mô lớn cỡ nào thì họ cũng chi một nửa vật tư khiến Vương Bảo Nhạc nghĩ đến tấm thẻ mà cha của Triệu Nhã Mộng đã cho mình lúc ở Đô Thành Liên bang...
“Nhớ Nhã Mộng quá đi mất!”
Vương Bảo Nhạc nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi xuất hiện bộ dạng của em bánh bao, nghĩ một lúc, dường như cảm thấy không đúng nên bên cạnh em bánh bao lại xuất hiện Triệu Nhã Mộng.
“Tiếc là không thể nào điều cô ẫy đến đây được, bàng không, Nhã Mộng và Nhất Phàm mà tới thì Nam Thần hội này xem như chiếm luôn cả Sao Hỏa. Có điêu, thành viên của Nam Thần hội vẫn còn ít quá!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối, cũng bắt đầu suy xét đến suất Phó Khu trưởng cuối cùng này Nghĩ một lúc, hắn bỗng nhớ tới Lâm Thiên Hạo.
Tuy Vương Bảo Nhạc đã đề cử Lâm Thiên Hạo trở thành Viện trưởng Học viện Đạo Lam nhưng sau khi cân nhắc hắn lại thấy Lâm Thiên Hạo rất nghe lời, cha của Lâm Thiên Hạo lại lợi hại đến vậy, có lẽ nên cân nhắc đưa hắn vào làm thành viên của Nam Thần hội ấy chứ.
"Chưa kể, trợ thủ của mình không thể đều là kẻ thù được, Lý Di và Khổng Đạo nhất định sẽ không hợp tác mấy, còn Kim Đa Minh ấy à, mục tiêu của tên này là cưa đổ Lý Di, lúc mấu chốt chẳng biết có đáng tin hay không...”
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức cảnh giác thấy rõ. Hắn cảm thấy mình không nên vì tài nguyên mà để đám trợ thủ có cơ hội hợp tác tiếm quýên của mình.
Suy nghĩ này lập tức khiến Vương Bảo Nhạc ý thức được mình nhất định phải chọn một người nhà làm trợ thủ, cân nhắc xong, Vương Bảo Nhạc không chút do dự, lập tức truyền âm cho Lâm Thiên Hạo. Sau khi hắn nói ra ý định đề cử Lâm Thiên Hạo thành Phó Khu trưởng, Lâm Thiên Hạo vốn còn chưa hết mừng rỡ vì được đề cử làm Viện trưởng Học viện Đạo Lam đã phải đẫn thối mặt ra ngay tại chỗ, trên mặt hết mừng rỡ lại kích động.
“Viện trưởng, ta...”
“Thiên Hạo à, cố gắng làm cho tốt. Còn nhớ lúc trước ta đã nói gì với ngươi không? Vương Bảo Nhạc là kẻ trọng nghĩa khí, chỉ cần ta thăng chức thì ngươi cũng sẽ lên theo ta. Ban đầu ta còn định để ngươi tiếp nhận Đạo Lam, nhưng sau khi cân nhắc, ta cảm thấy với tài trí của ngươi thì cần vũ đài cao hơn để có thể phát huy tốt nhất”
“Thiên Hạo à, Vương Bảo Nhạc ta sẽ chế tạo vũ đài này cho ngươi để hai huynh đệ chúng ta cùng nhau xây dựng giấc mộng trên tân khu Sao Hỏa này!”
Lời nói của Vương Bảo Nhạc bừng bừng khí thế, Lâm Thiên Hạo nghe mà kích động đến mức toàn thân run lên nhè nhẹ, đâu óc ong ong, không biết nên đáp lại thế nào. Cơ hội này có thể xem như cơ duyên tạo hóa đối với hắn!
Cuối cùng, Lâm Thiên Hạo liên tục hít sâu vài hơi rồi nói một câu.
“Ta... Ta đi báo cho cha ta biết một tiếng!”
“Đi đi!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mỹ mãn. Thứ hắn muốn chính là Lâm Hữu biết chuyện mình có qua có lại. Hắn cũng hiểu rõ, mình càng đề bạt Lâm Thiên Hạo thì đã thành minh hữu thân thiết với Lâm Hữu!
Có một lão cáo già với thân phận địa vị cực cao như thế làm minh hữu, chỉ cần xử lý chỗ Lâm Thiên Hạo cho ổn thỏa thì sẽ là một chuyện khiến người ta cực kỳ yên tâm.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đắc ý về lĩnh ngộ của mình đối với tự truyện quan lớn lại sâu sắc hơn một chút, Lâm Thiên Hạo kết thúc truyền âm với hắn xong thì lập tức hưng phấn báo tin cho cha mình.
Trái ngược với sự kích động của Lâm Thiên Hạo, sau khi biết chuyện này thì Lâm Hữu chỉ mỉm cười, sâu trong đáy mắt lộ rõ vẻ hài lòng. Thực ra, ông không nói cho Lâm Thiên Hạo biết, lúc trước sở dĩ ông không cho hắn tham gia khảo hạch chính là vì đang đánh cược!
Ông cược Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ thành công, một khi Vương Bảo Nhạc trở thành Khu trưởng tân khu, có lẽ sẽ không kịp nhận ra mà đề bạt Lâm Thiên Hạo đến bên cạnh, nhưng sau khi hắn hiểu được hoàn cảnh của mình thì nhất định sẽ nghĩ đến chuyện kéo người quen đến làm trợ thủ.
Lúc này, trước mặt hắn cũng chỉ có Lâm Thiên Hạo mà thôi!
Cho dù thua cuộc thì ông cũng sẽ ra sức thúc đẩy cho Vương Bảo Nhạc trở thành Phó Khu trưởng, như vậy thì Lâm Thiên Hạo vẫn sẽ là viện trưởng của Học viện Đạo Lam. Nhìn kiểu gì thì ông cũng không thua, thế này mới chính là điểm cáo già nhất của Lâm Hữu!
Đồng thời, Lâm Hữu còn một ưu điểm khác, ấy chính là... không xem bất kỳ ai là kẻ ngốc. Dù ông cảm thấy có thể Vương Bảo Nhạc sẽ không nhận ra ngay, nhưng ông biết rõ, sau khi biết và trải nghiệm nhiêu hơn thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhìn thấu từ đầu chí cuối, tới lúc đó thì không phải chuyện xấu với Lâm Thiên Hạo.
Chính vì vậy, ông quyết định dùng kinh nghiệm cả đời của mình, tiến hành chỉ điểm trình độ cao cho Vương Bảo Nhạc trong giai đoạn quan trọng nhất trên con đường làm quan của hắn!
ông tin chắc lẫn chỉ điểm này đủ để hóa giải toàn bộ khó khăn. Cho dù sau này Vương Bảo Nhạc hiểu rõ mọi thứ thì cũng sẽ không có ác cảm với ông và Lâm Thiên Hạo!
"filepos0008348537">

Bạn cần đăng nhập để bình luận