Tam Thốn nhân Gian

Chương 551

Chương 551Chương 551
NỘI BỘ MÂU THUẪN
Nghe Phùng Thu Nhiên nói vậy, Diệt Liệt Tử nheo mắt lại lạnh lùng nhìn sang cô. Năm đó, Phùng Thu Nhiên Thông Thần sơ kỳ đỉnh phong đã áp chế sít sao người vừa vào Thông Thần cảnh sơ kỳ như ông ta, mới khiến ông ta không thể không đồng ý hợp tác cùng Liên bang.
Hiện nay, tu vi của ông ta cũng từng bước đề cao, chằng chênh lệch gì mấy với Phùng Thu Nhiên, nhưng không phải đến bước đường cùng thì ông ta cũng không muốn động thủ với Phùng Thu Nhiên. Dù sao thì... trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung vẫn còn một người là Du Nhiên.
Dù Du Nhiên này bình thường một bộ không hỏi thế sự, nhưng Diệt Liệt Tử vẫn mang theo cảnh giác nhất định với ông ta. Lúc này, Diệt Liệt Tử đang định nói tiếp thì Du Nhiên đạo nhân ở bên cạnh đột nhiên thở dài.
“Diệt Liệt Tử, Phùng Thu Nhiên, hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa, Lân nào cũng như vậy... Nhưng Phùng trưởng lão à, Diệt Liệt Tử trưởng lão nói câu kia rất đúng, việc lá Phong Tín mới là trọng điểm! Lão phu cũng cảm thấy chúng ta phải quyết định chuyện lá Phong Tín trước cho xong trước rồi hãy bàn cái khác, cô thấy thế nào?”
Thấy Du Nhiên đạo nhân lại ra mặt làm người hòa giải như xưa, Phùng Thu Nhiên trầm mặc một lúc rồi gật đầu, xem như chấp nhận bàn chuyện lá Phong Tín trước.
“Hai vị, ba mươi bảy năm trước Phong Tín thụ rơi xuống bảy chiếc lá, nay chỉ còn ba chiếc... Càng lúc lại càng ít hơn, e là Lân tiếp theo chỉ còn một chiếc nữa mà thôi.”
Du Nhiên đạo nhân thở dài, trên mặt đầy vẻ âu lo.
“Nói vậy thì lần này chúng ta chỉ có ba phàn tín vật, nếu như tất cả thuận lợi thì sẽ có ba đệ tử được vào Bái Cung các của Thương Mang Đạo Cung để thử cơ duyên, khắc tên của mình lên đạo điệp, lẩy được thân phận đệ tử chính thức của đạo cung. Hai vị có đề nghị gì về ba ứng cử viên này hay không?”
Du Nhiên đạo nhân nói tới đây thì quay sang nhìn Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên.
Không đợi Phùng Thu Nhiên mở miệng thì Diệt Liệt Tử đã lạnh lùng lên tiếng.
“Năm đó rơi bảy chiếc lá, bảy người đi vào, cuối cùng chết hết bốn người, chỉ còn ba người Xích Lân thành công trở thành đệ tử ngoại môn của đạo cung. Tổn thất này quá lớn, hiện nay chỉ còn ba chiếc lá, ta thấy đi vào cũng chằng có ý nghĩa gì nữa!”
Phùng Thu Nhiên nghe vậy thì phật ý, lạnh lùng đáp lại.
“Lá Phong Tín rụng xuống chính là tín vật bái nhập Thương Mang Đạo Cung, là truyền tống tồn tại từ khi đạo cung thành lập đến nay Chẳng phải năm đó ba người chúng ta cũng như vậy hay sao. Dù hiện tại đi vào Bái Cung các có nguy cơ rất lớn nhưng nếu lá Phong Tín đã rụng thì đương nhiên là có ý nghĩa riêng của nó!”
“Nói không chừng thật sự có người mang cơ duyên nghịch thiên, lấy được thân phận đệ tử nội môn, việc này có ý nghĩa rất lớn với chúng ta. Đương nhiên, nếu như Diệt Liệt Tử trưởng lão không đồng ý thì có thể từ bỏ tư cách lấy lá Phong Tín cho đệ tử dưới trướng của mình.”
Phùng Thu Nhiên vừa nói xong thì Diệt Liệt Tử đã cười gằn.
“Phùng trưởng lão nói cũng có lý lắm, là do bản tọa suy nghĩ không chu toàn. Nếu đã như vậy thì ba chiếc lá cũng dễ chia ấy mà, ba người chúng ta mỗi bên một chiếc, sau đó lại để đệ tử dưới trướng tiến hành một đợt so tài, người thắng cuối cùng sẽ nhận được lá Phong Tín!”
“Đám đệ tử bây giờ an nhàn lâu quá rồi, phải cho bọn chúng biết rõ sự tàn khốc của tu hành, đó là phải đấu với người, tranh với trời. Dù sao thì nám đó ba người chúng ta cũng là một đường tranh đoạt đi lên đẩy thôi!”
Diệt Liệt Tử nói xong thì nheo mắt nhìn về phía Phùng Thu Nhiên, trong lòng thì thầm cười lạnh. Lời ông ta nói thoạt nhìn như không hề có lòng riêng, ba chiếc lá mỗi người một chiếc, nhưng thực tế... trong này lại ẩn chứa toan ý vô cùng độc ác.
Đối với Diệt Liệt Tử và Du Nhiên mà nói, sau khi lấy được lá Phong Tín, dù bề ngoài là để các đệ tử tranh giành với nhau, nhưng thực tế muốn cho ai thì chỉ cần nói một câu là được.
Nhưng đối với Phùng Thu Nhiên mà nói thì lại không phải vậy, bởi vì sau khi Liên bang gia nhập thì dưới trướng của Phùng Thu Nhiên đã trở nên hơi phức tạp. Dù có cô áp chế thì dường như cũng chia ra làm hai phe, một phe thì vẫn tiếp tục ủng hộ Phùng Thu Nhiên, phe còn lại thì ngày càng im lặng, xuất hiện dấu hiệu phản đối.
Trên cơ sở hai phe này, chúng đệ tử cũng dần phân chia. Bách tử Liên bang còn yếu, chỉ có thể ôm đoàn với nhau, những tu sĩ dưới trướng Phùng Thu Nhiên có ủng hộ đến mấy thì cũng khó mà xem bách tử Liên bang là người một nhà trong thời gian ngắn được.
Như vậy thì việc đưa lá Phong Tín này cho ai lại thành nan đề. Nếu như để các đệ tử tranh giành với nhau theo đề nghị của Diệt Liệt Tử thì bách tử Liên bang có nên tham dự hay không...
Nếu như tham dự thì tất nhiên phải đối mặt tranh giành lá Phong Tín với bách tử Liên bang. Trong quá trình tranh đoạt thì khó tránh khỏi thương vong, dù sao thì đây cũng là cơ duyên cực lớn, rất ít người chọn cách từ bỏ. Một khi chính thức tranh đoạt, dù có tiến hành một cách công bằng và hợp lý thì e là cũng sẽ khiến cho ngăn cách giữa thế lực vốn đã phức tạp dưới trướng Phùng Thu Nhiên và bách tử Liên bang ngày càng lớn hơn.
Nhưng nếu không để cho bách tử Liên bang tham dự, cơ duyên cỡ này mà lại phân biệt đối xử thì vẫn làm tăng mâu thuẫn và khoảng cách. Đồng thời, dù Phùng Thu Nhiên không chọn cách tranh đoạt thì vẫn gặp phải rất nhiều điêu khó xử, đưa hẳn cho người nào đó trong bách tử Liên bang thì tu sĩ dưới trướng cô lại bất mãn, mà ngược lại thì cũng vậy.
Có thể nói, dựa theo kế hoạch của Diệt Liệt Tử thì dù chuyện này có tiến hành theo kiểu gì đi nữa thì Phùng Thu Nhiên và bách tử Liên bang cũng sẽ gia táng mâu thuẫn. Đến lúc mình lại đẩy thêm một phen thì nhất định có thể để những tu sĩ vốn bất mãn dưới trướng Phùng Thu Nhiên thay đổi chiến tuyến.
Có thể nói, đây đúng là một độc kế!
Thậm chí, từ đầu chí cuối, dù là phản đối nhóm bách tử Liên bang thứ hai trước đó hay là sau này nói lá Phong Tín không có ý nghĩa gì đều là để lót đường, hợp thức hóa cho lời nói sau này.
Nếu như Phùng Thu Nhiên cô có lòng muốn duy trì truyền thống thì cách chia như thế cũng khiến cô không thể phản bác được, cũng âm thầm cho Du Nhiên đạo nhân chỗ tốt trong việc lựa chọn. Diệt Liệt Tử tin chắc là dù Phùng Thu Nhiên có nhìn ra vấn đề thì cũng khó mà phản kích được.
Đồng thời, ông ta cũng đã có chuẩn bị cho việc tiếp theo.
Thực tế, mặc dù Phùng Thu Nhiên có hơi thiếu quyết đoán, lại còn mềm lòng, nhưng cô không hề ngốc. Sau khi suy nghĩ thật kĩ thì cô giật mình nhận ra điểm độc ác trong đề nghị của Diệt Liệt Tử, đang muốn lên tiếng thì Du Nhiên đạo nhân ở bên cạnh đã bật cười mà rằng.
“Đây đúng là một đề nghị hay, lão phu đồng ý!”
Du Nhiên đạo nhân vừa nói xong thì Phùng Thu Nhiên lập tức im lặng, sắc mặt vô cùng khó coi. Chuyện đến nước này khiến cô rơi vào thế bị động, mà Diệt Liệt Tử và Du Nhiên đạo nhân có vẻ như đã bàn bạc với nhau trước khiến cô trở tay không kịp.
Đồng thời, nếu như ngẫm kĩ thì chuyện này lại càng đáng sợ hơn nữa. Một khi xác định hai người kia thật sự đạt thành nhận thức chung chứ không phải Du Nhiên đạo nhân tạm thời quyết định vậy thì ý nghĩa của việc này sẽ càng sâu xa hơn.
Tất cả những suy nghĩ này lướt nhanh qua trong đầu Phùng Thu Nhiên, cô biết mình nhất định phải nhanh chóng tìm ra cách phá giải cục diện này Bằng không một khi làm theo đề nghị của Diệt Liệt Tử thì xem như mình đã rơi vào thế bị động hoàn toàn.
Cô cũng không tin Du Nhiên đạo nhân ở phe trung lập bao nhiêu nám lại đột nhiên đổi hướng nhanh như thế!
Nghĩ tới đây, hàn quang lóe lên trong mắt Phùng Thu Nhiên, cô giơ tay phải vỗ mạnh lên tay ghế. Ầm một tiếng, chiếc ghế lập tức nổ tung, cô lại thuận thế đứng lên, trên mặt đầy vẻ bi phẫn và đau đớn.
“Diệt Liệt Tử, Du Nhiên, chẳng lẽ vì chủ thể đạo cung bị phong ấn, các lão tổ hoặc là say ngủ, hoặc là không rõ sống chết, nay chỉ còn lại ba người đệ tử nội môn chúng ta gánh vác trách nhiệm trùng kiến đạo cung nên đã đến lúc phải chia tách rồi ư!”
“Diệt Liệt Tử, ngươi cứ mở miệng là ba bên ba bên, vậy là có ý gì hả!”
“Trong Thương Mang Đạo Cung căn bản không có bên này bên kia, chỉ có một mạch duy nhất, cũng chỉ có một Thương Mang Đạo Cung duy nhất. Diệt Liệt Tử, chẳng lẽ ngươi muốn tự lập môn hộ hay sao!”
Phùng Thu Nhiên hiếm khi tức giận, giọng nói lạnh lẽo, trong mắt lóe lên sát khí. Nhất là vẻ mặt tức giận kia khiến cho sát khí của cô thoạt nhìn còn giống đau đớn sau khi tức giận hơn.
Du Nhiên đạo nhân chợt biến sắc nhìn Phùng Thu Nhiên, im lặng không nói gì. Diệt Liệt Tử rõ ràng không ngờ Phùng Thu Nhiên lại bắt lấy hai chữ ba bên của mình để chụp cái mũ như thế, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ta đang muốn lên tiếng biện hộ nhưng Phùng Thu Nhiên sao có thể cho ông ta cơ hội lên tiếng, thanh âm tức giận lẫn kích động của cô lại vang lên Lân nữa.
“Chuyện phân phối lá Phong Tín thì không cần chia ra gì hết. Chúng ta đều là người của Thương Mang Đạo Cung, mỗi người tự đưa ra hai trăm đệ tử Kết Đan, tổng cộng sáu trăm người. Sau đó, để cho bọn họ cùng tranh tài với nhau để giành lấy ba chiếc lá này. Thương Mang Đạo Cung không cho phép xuất hiện tử vong nên thí luyện phải diễn ra trong thiên huyễn vạn pháp trận!”
“Du Nhiên đạo hữu, ngươi thấy sao hả!”
Phùng Thu Nhiên nói xong lại quay sang nhìn Du Nhiên đạo nhân.
“Việc này... lão phu đồng ý. Haiz, đề nghị của hai người các ngươi đều ổn, ta tán thành cả.”
Du Nhiên đạo nhân cười khổ rồi gật đầu đồng ý, vẫn muốn làm hòa cho Phùng Thu Nhiên và Diệt Liệt Tử.
Diệt Liệt Tử lúc này lại nhìn Phùng Thu Nhiên một cái, ông ta thừa nhận Lân này mình đã sai sót, nhất là kiểu gì ông ta cũng phải tránh cái danh tự lập môn hộ, chia cách tài sản này. Thế nên, sau khi im lặng thì Diệt Liệt Tử chỉ hừ một tiếng rồi thôi, xem như chấp nhận đề nghị của Phùng Thu Nhiên.
"filepos0011966587">

Bạn cần đăng nhập để bình luận