Tam Thốn nhân Gian

Chương 247

Chương 247Chương 247
ĐẠO HỮU, XIN DỪNG BƯỚC
Vương Bảo Nhạc vò đầu một cái thật mạnh, trong mắt lộ ra vẻ quật cường và cố chấp. Việc nghiên cứu hạt châu dung nạp mê tung vụ càng thất bại thì Vương Bảo Nhạc hắn lại càng không cam lòng.
Hắn biết rõ rời khỏi Mặt Trăng hạt châu này sẽ mất tác dụng nhưng ở trong bí cảnh Mặt Trăng thì nó tuyệt đối chính là đòn sát thủ của mình, không đến mức có thể khiến mình đi ngang ở đây nhưng cũng không khác là bao.
Gặp phải hung thú bản địa của bí cảnh Mặt Trăng, hạt châu này có thể giúp mình truyền tống bỏ chạy. Gặp phải tu sĩ của thế lực khác thì có thể dùng cho bọn họ, tiễn vong miễn phí.
Chỉ riêng công dụng thế này cũng đủ khiến cho hạt châu đó chiếm vị trí cực cao trong lòng Vương Bảo Nhạc rồi.
Nhưng mãi mà vẫn không có chút tiến triển nào, nếu thế thì đã đành, đằng này, sau bao lần truyền tống, Vương Bảo Nhạc đã liên tục thử điều chỉnh Hồi Văn của hạt châu đó, nay đã có thể hút sương mù vào bên trong hạt châu, vấn đề nan giải nhất trước mắt hắn bây giờ chính là phải bảo tồn sương mù này kiểu gì.
Thật sự là có thể khiến sương mù bị hút vào bên trong hạt châu nhưng khi Vương Bảo Nhạc bị truyền tống đi rồi thì sương mù bên trong hạt châu cũng sẽ tự động biến mất, không thể có được hiệu quả như hắn mong muốn.
“Ta nhất định có thể nghiên cứu thành công!”
Vương Bảo Nhạc quyết tâm. Sau khi nhìn quanh quẩn thì nhanh chóng chạy về phía một hướng nào đó, vừa triển khai phệ chủng tìm kiếm mảnh vỡ, vừa cầm hạt
châu liên tục điêu chỉnh Hồi Văn, đồng thời cũng tìm kiếm bóng dáng của mê tung vụ.
Trải qua hơn một tháng nghiên cứu mê tung vụ này, hiện giờ Vương Bảo Nhạc cũng đã biết được một chút về nó. Những nơi có địa hình khá thấp sẽ dễ dàng xuất hiện mê tung vụ, cho nên, trong quá trình tìm kiếm mảnh vỡ này, Vương Bảo Nhạc cũng đi về phía những khu vực có địa thế thấp, định bụng chờ mê tung vụ xuất hiện thì sẽ thử xem nghiên cứu mới của mình đã thành công hay chưa.
Cứ thế, lại qua hai ngày sau, trong khoảng thời gian này Vương Bảo Nhạc cũng đã hoàn thành việc cải tiến hạt châu, lại còn làm ra rất nhiều phiên bản khác nhau. Trong khi hắn tràn đầy tự tin bắt đầu tìm kiếm mê tung vụ thì xế chiều hôm nay, trong lúc hắn đang chạy băng băng về phía một khu bồn địa thì chợt biến sắc, quay đầu nhìn về phía bên phải.
Mặc dù bàng mắt thường không thể thấy rõ biến hóa gì ở đó, nhưng trong cảm giác của hắn thì nơi đó bất chợt có một cỗ linh
khí dao động vô cùng kinh người phóng thẳng lên trời, cứ như cây đuốc chiếu sáng màn đêm khiến cho tất cả những người có mặt ở phạm vi này đều cảm ứng được rõ ràng.
Trước đó, Vương Bảo Nhạc đã gặp loại linh khí dao động này vài làn. Hắn biết rõ không phải vì nơi đó có mảnh vỡ mà là... có người mang theo mảnh vỡ đứng ở nơi đó!
Lúc trước, linh khí dao động mà Vương Bảo Nhạc gặp phải cùng lắm cũng chỉ bằng ba bốn phần của cái hôm nay. Đây là Tân đầu tiên hắn gặp được linh khí dao động kinh thiên động địa đến thế này!
“Đậu xanh, phải có bao nhiêu mảnh vỡ mới được thế này chứ. Dù không tới 20 thì cũng xêm xêm cỡ đẫy thôi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, sau khi so sánh với linh khí dao động của mình xong thì trong lòng rung động dữ dội, khó mà tin nổi.
Phải biết rằng, hắn dựa vào phệ chủng của
mình nên tốc độ tìm kiếm mảnh vỡ trong bí cảnh Mặt Tráng này đã xem như nhanh lắm rồi, nhưng chỉ mới tìm được có 10 mảnh vỡ có thể cách vật Trúc Cơ mà thôi. Nhưng hiện tại, người ở phía bên kia thế mà đã đến gần trình độ có thể Trúc Cơ rồi.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc có phần buồn bực, đồng thời bản năng lại cảnh giác hơn hẳn. Hắn biết rõ việc này rất kỳ quặc. Sự khác thường tất có quái, vậy nên hắn bỏ suy nghĩ đi cướp ra khỏi đầu, nheo mắt lại định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, dường như linh nguyên khổng lồ được tạo ra từ vô số linh khí bên đó đã nhận ra linh khí dao động của Vương Bảo Nhạc, cho nên cũng đổi hướng lao nhanh về phía hắn!
Chuyện này khiến cho hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe hàn quang, không đi nữa mà đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhìn sang.
“Muôn cướp của ta à? Cũng tốt! Dạy cho kẻ này một bài học thì ta cũng đủ rồi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, vừa vận chuyển tu vi của bản thân vừa làm nóng người khiến cho thân thể chi lực của mình bảo trì trạng trái đỉnh phong, chuẩn bị sẵn sàng để lát nữa ra tay.
“Không phải là Vương Bảo Nhạc ta chủ động cướp bóc nhé! Ta chỉ tự vệ thôi!”
Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Sau khi Vương Bảo Nhạc chuẩn bị xong xuôi thì có bụi đất bốc lên ở phía xa. Một nhóm người rồng rắn xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Vừa mới nhìn lướt qua thì Vương Bảo Nhạc đã đứng đực mặt ra như bị sét đánh trúng, hít sâu một hơi.
“Má nó chứ! Tên này là ai đây!!”
Vương Bảo Nhạc cảm giác mình đã hiểu biết rộng rãi lắm rồi nhưng cũng không khỏi thất thanh kinh hô.
Đám người kia ước chừng có ba bốn mươi người, tầng ngoài cùng là hơn hai mươi tráng hán mặc đồng phục, tu vi mỗi người đều là Chân Tức đại viên mãn, ánh mắt bất thiện, trên mặt còn mang theo sát khí, rõ ràng là Chiến Tu giỏi chiến đấu.
Ở bên trong là hai mươi cô gái với quần áo khác nhau, rực rỡ muôn màu, đồng thời mỗi người cũng đều là Chân Tức đại viên mãn. Khoa trương nhất là lúc này bọn họ vừa cảnh giác quan sát xung quanh, sau đó triển khai thủ đoạn của bản thân... có trận tu, có đan tu cũng có ngự thú tu, thậm chí còn có ba người ngồi phía sau sửa chữa linh bảo nữa...
Được mấy chục người này bảo vệ kín mít ở bên trong là một thanh niên mặc quần đùi áo hoa, mặt đeo kính râm, lười nhác nằm trên một cái ghế to đùng.
Cái ghế này lại được một con vượn cường tráng cao bảy tám trượng vác trên lưng, cước bộ như bay, lao báng băng cùng với đoàn người...
Đây đúng là đoàn người của thiếu chủ tập đoàn Tam Nguyệt!
Mắt thấy trong bí cảnh Mặt Tráng hung hiểm lại xuất hiện đám người như thế, Vương Bảo Nhạc trợn mắt há mồm, không kiêm được mà liên tục hít sâu. Phái đoàn của đối phương thật sự khiến hắn khiếp sợ không thôi.
“Đây là... đại gia đi dạo đấy hả?”
Vương Bảo Nhạc trợn mắt, bộ dạng lười nhác của tên thanh niên đeo kính râm kia khiến cho bí cảnh Mặt Trăng cảm thấy không ăn nhập gì với bí cảnh Mặt Trăng này cả. Hắn thấy nếu như có bãi biển xanh ngát trải dài với cát trắng và bikini thì mới hợp với khí chất của đối phương.
Đồng thời, trên người của thanh niên nọ lại lộ ra linh khí dao động vô cùng nồng đậm. Sau khi đưa ra phán đoán thì Vương Bảo Nhạc ước chừng cho dù mảnh vỡ có thể cách vật Trúc Cơ trên người đối phương chưa đến 20 thì cũng gần gần cỡ đó.
Thậm chí, điều khiến hắn thấy ganh tị nhất chính là mấy cô nàng bên cạnh thanh niên kia toàn là người đẹp. Lúc này, chẳng những có người che dù cho hắn, còn có người bóp vai, thậm chí là bóc trái cây đút cho hắn nữa.
Nhìn đối phương một cái, lại nhìn bản thân mình, dù Vương Bảo Nhạc có tự tin cỡ nào đi nữa cũng cảm thấy không có cửa mà so với người ta. Hắn không khỏi thở dài một tiếng, xoay người... bỏ chạy!!
Bên đối phương quá đông, Vương Bảo Nhạc cảm giác mình mà xông lên thì nhất định sẽ bị lột sạch sành sanh đến cái quần lót cũng không còn. Hắn lại cảm thấy tiếc hùi hụi vì sai lầm khi nãy, vờ vịt ra vẻ ngầu lòi đứng đây chờ người ta làm gì không biết.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc xoay người co giò chạy thì thanh niên đeo kính râm ngồi trên ghế kia vội hô to một tiếng.
‘Đạo hữu, xin dừng bước!
Hắn vừa nói xong thì xung quanh lập tức có hơn hai mươi người tản ra xung quanh, cố gắng bao vây Vương Bảo Nhạc lại. Trên người bọn họ toàn là bảo quang chói lóa, có đủ loại linh bảo gia trì, chẳng những tốc độ tăng nhanh mà còn phát ra uy áp kinh người, Vương Bảo Nhạc nhìn quanh xong thì sợ thót tim.
“Đậu xanh, ngay cả bảo tiêu cũng chơi trội như vậy sao!!!”
Vương Bảo Nhạc có phân không cam lòng nhưng lại thấy kinh ngạc. Hình như đối phương không hề gặp phải mê tung vụ, bằng không thì đã bị phân tán từ đời nào rồi chứ làm gì đông được như thế.
Còn chuyện đối phương bảo mình dừng lại ấy à, Vương Bảo Nhạc vờ như không nghe thấy, chỉ cắm đầu chạy thật nhanh, trong mắt lóe hàn quang. Nếu như đám hộ vệ kia mà ngăn cản thì nói không chừng hôm nay phải chém giết để thoát ra khỏi đây rồi.
Dường như cảm nhận được sát ý trên người Vương Bảo Nhạc, thanh niên kia
tháo kính râm xuống, vẫn nằm im trên ghế nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười rất đỗi chân thành, hô to thêm lần nữa.
“Đạo hữu đừng sợ, Kim Đa Minh ta không thèm dùng mấy thủ đoạn thấp kém như cướp bóc đâu!”
“Tập đoàn Tam Nguyệt bọn ta chú trọng công bằng và hợp lý thôi!”
“Ta đã có 19 mảnh vỡ cách vật Trúc Cơ, chỉ thiếu một mảnh nữa thôi là đủ rồi, số phận đã cho chúng ta gặp nhau như thế, cho nên đạo hữu này, ta chỉ cần một mảnh thôi, ngươi cho cái giá đi nhé?”
Thanh niên mỉm cười đầy tự tin, cứ như đang bàn chuyện làm ăn vậy, vừa nói vừa ngoắc Vương Bảo Nhạc.
"filepos0005973107">

Bạn cần đăng nhập để bình luận