Tam Thốn nhân Gian

Chương 391

Chương 391Chương 391
KHU Tự TRỊ!
ÍÍT ràn Mộc, ôn Hòe... và cả ị Phương Tinh của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông...”
Nhìn phần hồ sơ do Vực chủ Sao Hỏa gửi tới, Vương Bảo Nhạc thoáng nhướng mày. Đến bây giờ hắn mới biết, hóa ra thiếu niên từng muốn cướp của hắn, sau lại bị hắn trấn ngược lại trên bí cảnh Mặt Trăng tên Ôn Hòe.
Ẫn tượng sâu đậm nhất về ôn Hòe của Vương Bảo Nhạc chính là tên này... rất nghèo!
“Nghèo thì thôi đi, còn làm màu quấn vải đen khắp ngươi, dáng người lại không được đẹp như ta, thằng em cũng chẳng tốt như ta...”
Vương Bảo Nhạc vỗ bụng, theo kinh nghiệm gia táng, hắn lại càng có cảm giác mình như độc cô cầu bại!
Nhưng khi nhìn đến phần hồ sơ của Trần Mộc thì cảm giác này của hắn lại tụt hơn phân nửa. Trần Mộc này đến từ Ngũ Thế Thiên Tộc, mà trong Ngũ Thế Thiên Tộc, địa vị của Trần gia lại đứng trên Trác gia, mặc dù đều là gia tộc hạch tâm nhưng Trần gia gần như chiếm đến ba phân mười trong Ngũ Thế Thiên Tộc!
Trần Mộc lại là trưởng tử trong thế hệ này của Trần gia, dù không nhất định sẽ kế thừa vị trí tộc trưởng nhưng khả năng để hắn trở thành tộc trưởng lại không hề nhỏ.
“Phân hồ sơ mà Vực chủ Sao Hỏa đưa cho mình... đúng là thú vị!”
Vương Bảo Nhạc xoa nhẹ thẻ ngọc, nheo mắt lại. Thật ra, không rõ có phải Vực chủ Sao Hỏa tự mình phê bình và chú thích hay không nhưng trong các phần tài liệu này đều có vài dòng ghi chú, phần ghi chú dành cho Trần Mộc chỉ có một câu.
Chí lớn nhưng tài mọn!
Còn của Ôn Hòe thì là tâm ngoan thủ lạt*, lòng muông dạ thú!
(*) Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.
Duy chỉ có cô Phương Tinh của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông kia thì đánh giá tốt hơn đôi chút, chỉ nói tính tình nóng nảy mà thôi.
Vương Bảo Nhạc cũng không rõ ba lời bình này có thật hay không, nhưng đoán chừng là của Vực chủ Sao Hỏa, thế là hắn không khỏi tự hỏi, nếu như Vực chủ Sao Hỏa đánh giá mình thì sẽ ghi gì đây.
“Khỏi cần đoán cũng biết, chắc là anh tuấn tiêu sái, tài trí kinh người, đẹp trai nhất Liên bang chứ gì... Mấy lời này ta nghe nhàm cả tai rồi.”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu nhưng cũng không bị ba đoạn đánh giá này ảnh hưởng. Hắn biết rõ mình chỉ có thể tham khảo phán đoán của người khác mà thôi, nếu như quen thói xem kẻ khác là kẻ ngốc thì chỉ có nước hối hận.
“Nhưng tên Trần Mộc này nhất định là một khúc gỗ!”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, nhưng biết rõ mình không thể chối bỏ sự thật là ba vị Khu trưởng từ trên trời rơi xuống này sắp sửa đến nhậm chức. Đây là kết quả do tất cả các thế lực khác cùng thương lượng với Liên bang và Sao Hỏa.
Đồng thời, trong hồ sơ cũng có nói rõ ba người này không đến một mình, bọn họ cũng mang theo rất nhiều tài nguyên đến cùng. Giống như ba người Lâm Thiên Hạo, Khổng Đạo và Kim Đa Minh, tất cả đều phải tự bỏ tài nguyên ra xây dựng tân thành.
“Lần nào Liên Bang với Sao Hỏa cũng dùng chiêu tay không bắt sói này, chẳng biết đổi chiêu mới gì hết.”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu, tuy ràng Lân này người đưa tài nguyên nhiều nhất là Trần Mộc nhưng hắn vẫn có ác cảm cực kì cao với tên Trần Mộc này, nhìn kiểu gì cũng thấy gai mắt.
Chính hắn cũng hiểu rõ, dù là tâm quan trọng hay quy mô tương lai của tân thành đều hơn hằn tân khu, quyền lợi của mình cũng cao hơn trước, nhưng theo đó chính là nhất định phải càng bị buộc chặt vào các thế lực khác lẫn Liên bang. Loại trói buộc này có thể xem như so kè ngấm ngầm, có điêu thứ cần so không phải thần thông mà là thủ đoạn và thế cục.
“Tu vi của mình còn quá yếu, nếu như bây giờ mình là Nguyên Anh thì có thể táng chết đám người đó, gia tộc và thế lực của họ chắc chán không dám ho lấy một tiếng!”
Vương Bảo Nhạc vỗ trán, cảm thán xong lại cắn ráng một cái, tiếp tục ngồi xuống bế quan tu luyện.
“Tất cả những gì Vương Bảo Nhạc ta có được từ trước đến nay đều dựa vào sự cố gắng của bản thân mình, ta cũng không nhớ mình đã đổ bao nhiêu mồ hôi và máu tươi! Bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn không biết, trong lúc ngồi ăn uống ta cũng lo lắng suy nghĩ về con đường tu hành của mình!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ kiên định. Hắn biết rõ dù chị đẹp có giúp mình khá nhiêu, nhưng hắn tin chắc dù không có chị đẹp, dựa vào tư chất và tài hoa của mình cùng với gương mặt anh tuấn vô song này thì thành tựu nhận được cũng sẽ không thua gì bây giờ.
Dù sao thì theo hắn thấy, chỉ cân đẹp trai là sẽ được cả thế giới ưu ái, lúc nào cũng sẽ may mắn hơn người.
“Sự xuất hiện của chị đẹp cũng chứng thực điểm này, ta biết thừa là chị ấy thưởng thức tài hoa của ta nên mới chủ động đến đây, trợ giúp ta lập nên sự nghiệp vĩ đại!”
Nghĩ thế, Vương Bảo Nhạc lại có cảm giác rất đỗi thiêng liêng và thần thánh. Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy niêm tin cáng tràn, hai mắt lóe sáng, tu vi trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, dường như linh khí của hắn cũng táng mạnh theo niêm tin này.
Mượn niêm tin mãnh liệt này, Vương Bảo Nhạc bắt đãu đả tọa tu luyện, theo vận chuyển Lôi Đạo Sơ Thiên, Minh Pháp quanh quẩn, Vương Bảo Nhạc có thể cảm giác được tu vi của mình đang từ từ tăng lên.
Tốc độ táng lên này khiến hắn rất hài lòng, lại càng cảm thấy tư chất của mình thật sự rất nghịch thiên, không thì tại sao nay mình đã là Trúc Cơ hậu kỳ mà những người cùng lứa khác chỉ mới là Trúc Cơ trung kỳ chứ...
Không thể kiêu ngạo được!
Hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng, tranh thủ nhắc nhở chính mình. Sau khi nhắc nhở xong, hắn lại càng hài lòng với mình hơn.
Cứ thế, mấy ngày trôi qua, sau khi vận chuyển tu vi nhiêu lẫn, Vương Bảo Nhạc phát hiện ba vị Khu trưởng từ trên trời rơi xuống kia vẫn chưa tới, mà việc xây dựng tân thành cũng không cần hắn phải quản lý sát sao, đồng thời mấy hôm nay con lừa lại mất tăm mất tích, chằng rõ chui vào xó nào.
Vương Bảo Nhạc thử cảm ứng, phát hiện con lừa rất khỏe mạnh nên chẳng để ý nhiêu nữa, chỉ dành thời gian liên tục thăng cấp pháp khí của mình mà thôi.
Pháp khí của hắn quá nhiêu nên việc luyện chế thăng cấp này khá nhàm chán và dài dòng, nhưng quá trình luyện chế này cũng giúp Vương Bảo Nhạc quen thuộc và hiểu rõ về pháp khí của mình hơn.
Những khi rảnh rỗi hắn liên tục mô phỏng Thi Nhan ở trong lòng, thời gian lại thấm thoắt thoi đưa, mới đó lại qua hơn nửa tháng.
Mãi đến lúc này ba người Trần Mộc vẫn chưa tới khiến Vương Bảo Nhạc bất mãn nhíu mày, sau khi xuất quan thì trực tiếp gọi Lâm Thiên Hạo đến để hỏi thám tình hình.
Sau khi nghe Vương Bảo Nhạc bất mãn hỏi han thì Lâm Thiên Hạo cười khổ, thoáng chần chừ một lúc nhưng vẫn bẩm báo rõ ràng.
“Thành chủ, dựa theo tin tức nhận được từ Vực chủ Sao Hỏa... Thật ra, ba người Trần Mộc đã đến Sao Hỏa từ lâu rồi, nhưng sau khi đến thì họ vẫn ở 11 trong thành Sao Hỏa, lần lượt đi bái kiến Vực chủ, Phó Vực chủ và người phụ trách của các bộ, ngành khác... Nghe nói, đến nay vẫn chưa chào hỏi xong...”
Lâm Thiên Hạo lén nhìn Vương Bảo Nhạc vài cái, thấp giọng nói.
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì dần nheo mắt lại, trong lòng nổi đóa, thầm nghĩ ba kẻ này bái kiến biết bao nhiêu người như thế mà chẳng hỏi han đến mình một câu, thái độ thế này đúng là trắng trợn quá mức.
“Nhưng đáng lý ra họ không nên ngu ngốc như vậy mới đúng, cớ gì lại lộ liễu như thế...”
Đây là điều khiến Vương Bảo Nhạc lấy làm khó hiểu nhất, sau khi Lâm Thiên Hạo rời đi, hán lại vùi đầu suy nghĩ về chuyện này.
Không để hắn suy nghĩ lâu, ngay hôm sau thì Vực chủ Sao Hỏa đã truyền âm thông báo để hắn biết được đáp án.
“Vương Thành chủ, Trần Mộc, ôn Hòe và Phương Tinh sắp sửa tới tân thành Thần Binh nhậm chức, sau khi được Liên bang phê chuẩn thì khu của họ sẽ do Liên bang trực tiếp quản lý, trở thành đặc khu tự trị!”
Hửm?:
Sau khi nghe xong thì trong mắt Vương Bảo Nhạc chợt lóe hàn quang, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn. Hắn cúi đầu nhìn nhẫn truyền âm, sác mặt ngày càng sa sầm.
“Vực chủ, việc này Liên bang làm hơi quá đáng đấy! Đây rõ ràng là thành của ta, bọn họ đến đây tự trị trên địa bàn của ta là sao?”
“Tuy là tự trị nhưng vẫn là thủ hạ của ngươi thôi.”
Vực chủ Sao Hỏa cũng khá bất mãn với chuyện này, nhưng đây là quyết định của Liên bang, cô cũng không muốn nhúng sâu vào tranh giành của các thế lực khác.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn. Hắn biết rõ thế này thì mình chỉ là lãnh đạo trên danh nghĩa mà thôi, toan tranh thủ thêm một chút, nhưng Vực chủ Sao Hỏa lại thở dài nhẵn mạnh thêm Lân nữa đây là ý chỉ của Liên bang.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nói với Vương Bảo Nhạc, nếu như ba người kia có hành động vượt quá giới hạn thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
“Chờ đến lúc bọn họ làm gì thì cũng muộn rồi, dù sao thì họ cũng có phải Lý Di đâu...”
Câu này Vương Bảo Nhạc không nói ra khỏi miệng, sau khi tự ép bản thân bình tĩnh lại, đợi Vực chủ Sao Hỏa tắt truyền âm thì trên mặt hắn mới lộ ra vẻ âm trầm.
“Ba tên khốn kiếp này, các ngươi giỏi lắm... Ông đây đã bàng lòng chia bánh ngọt với các ngươi rồi mà các ngươi không biết đủ, lại còn tự con mẹ nó trị nữa ư?”
“Được lắm, cứ chờ đó cho ta!”
Hàn quang lóe lên trong mắt Vương Bảo Nhạc.
"filepos0008791979">

Bạn cần đăng nhập để bình luận