Tam Thốn nhân Gian

Chương 659

Chương 659Chương 659
HỒN KHIÊN MÔNG OANH
CÓ hai loại trạng thái Vạn Kiếp và Thiên Sinh này táng cường khiến cho Du Nhiên Đạo Nhân cảm nhận được bài xích và ác ý chưa từng có đến từ hang động này.
Ác ý này thể hiện ở những phẫn tay chân cụt bắn ra từ trong kén, đến từ vô số đất đá đang bắn tới chỗ ông ta, cũng thể hiện ở uy áp mãnh liệt chẳng phân biệt địch ta của chiến y Tử Đạo.
Tất cả những chuyện này vốn đã khiến Du Nhiên Đạo Nhân cảm thấy ngu người rồi, lại càng không càng phải nói ông ta đã phát hiện ra trạng thái trên người Vương Bảo Nhạc lại trái ngược với mình, cảm giác như tất cả mọi thứ trong hang động này đã
lấy Vương Bảo Nhạc làm trung tâm, dù là cái kén kia hay hồ nước màu vàng đều xoay quanh hắn. Chiến y Tử Đạo chẳng những không bài xích mà còn chủ động phóng linh khí ra, chui vào trong Chúc Đoạt Đế Khải của Vương Bảo Nhạc. Tất cả mọi thứ khiến Du Nhiên Đạo Nhân có cảm giác hoang đường không dám tin, thậm chí là rất đỗi quỷ dị.
Bấy nhiêu thì cũng thôi đi, nhưng mồm miệng Vương Bảo Nhạc lại còn vô lại, dù là cảm giác chán ghét do ba chữ Tiểu Du Du kia mang lại, hay việc tự xưng là ba ba của Vương Bảo Nhạc sau đó cũng khiển Du Nhiên Đạo Nhân cảm thấy sôi máu hơn. Lúc này, ông ta tức giận rống to một tiếng, tu vi Thông Thần bộc phát toàn diện, đối chọi với ác ý và bài xích đến từ xung quanh như muốn đối kháng với ý chí ở đây, sau đó lại ầm 'âm lao tới chỗ Vương Bảo Nhạc lần nữa.
Bởi vì Du Nhiên Đạo Nhân là tộc Vị Ương, tu vi lại mạnh nên bây giờ ông ta còn
mạnh hơn khi xưa. Lúc này, khí thế trên người ông ta lan tỏa, trong trạng thái bị Vạn Kiếp gia thân lại sinh ra một cỗ cảm giác sát kiếp.
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, bấm niệm pháp quyết chỉ thêm một cái về phía Du Nhiên Đạo Nhân.
“Hồn Khiên!”
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng nói hai chữ này ra, Du Nhiên Đạo Nhân đã một đường lao thẳng tới, phá hủy tất cả mọi thứ ngăn cản, đối chọi cùng cảm giác bài xích tới từ chiến y Tử Đạo, chỉ cách Vương Bảo Nhạc chừng vài trượng. Nhưng khi Du Nhiên Đạo Nhân tức giận và ấm ức giơ tay phải lên muốn đánh Vương Bảo Nhạc tan xác... Theo hai chữ Hồn Khiên của Vương Bảo Nhạc vang vọng, hạt châu Hồn Khiên trên cổ tay hắn đột nhiên phát ra ánh sáng chói lóa, một luồng khói đen bay ra.
Luồng khói đen này vừa xuất hiện thì đã phình to ra hơn mười trượng, tạo thành một bàn tay khổng Lô.
Trên nám ngón tay của bàn tay này lại có nám con lệ quỷ dữ tợn đang gào rú, chộp mạnh về phía Du Nhiên Đạo Nhân. Chúng chẳng thể khiến thân thể Du Nhiên Đạo Nhân chấn động, nhưng Vương Bảo Nhạc lại có thể thấy rõ, trên người Du Nhiên Đạo Nhân lại xuất hiện bóng chồng, đây đúng là linh hồn đã dung hợp với Nguyên Anh của Du Nhiên Đạo Nhân.
Mặc dù đã dung hợp cùng Nguyên Anh không biết bao nám, gần như tuy hai mà một, nhưng hiện tại, khi bị bàn tay Hồn Khiên chộp một cái thì linh hồn của ông ta lại xuất hiện dấu hiệu rời khỏi thể xác. Thậm chí, trong thời gian vài hơi thở, hồn phách của Du Nhiên Đạo Nhân đã thoát ra khỏi thân thể một đoạn gần nửa chiêu cao của một người.
Mặc dù linh hồn của Du Nhiên Đạo Nhân khá mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình
dạng gương mặt, đương nhiên cũng có thể thấy rõ vẻ hoảng sợ và giật mình trên đó. Rõ ràng ông ta thật sự không thể ngờ, chỉ một tên Vương Bảo Nhạc lại sở hữu loại thân thông khiến ông ta hoảng sợ và không dám tin thế này.
Thậm chí có thể nói, nểu như tu vi của Vương Bảo Nhạc cao hơn một chút, không chỉ dựa vào hạt châu để triển khai thân thông mà cho thêm cả ý chí của mình vào. Dù tu vi của hắn không bằng Du Nhiên Đạo Nhân nhưng cũng đủ để tạo thành uy hiếp đối với ông ta.
Nhưng bây giờ thì vẫn không đủ. Đứng trước nguy cơ, Du Nhiên Đạo Nhân không tiếc bị thương, cưỡng chế rung chuyển nhục thân của mình mà cắn đầu lưỡi một cái. Mượn cảm giác đau đớn và rét thấu xương truyền tới cùng với máu tươi trong miệng, ông ta phun hết máu trong miệng ra, mắt hằn đầy tia máu rồi triển khai bí pháp nào đó.
Bí pháp này vừa ra, toàn thân Du Nhiên Đạo Nhân đã biến thành màu đỏ, một cỗ dao động nguy hiểm đột nhiên bùng nồ. Trong cơ thể Du Nhiên Đạo Nhân như xuất hiện một dòng xoáy lớn, lúc dòng xoay chuyển động thì lập tức kéo linh hồn đã rời khỏi thể xác của ông ta về.
Trong lúc Du Nhiên Đạo Nhân kéo linh hồn về thể xác, dung hợp lại cùng Nguyên Anh tạo thành tình trạng bất ổn thì Vương Bảo Nhạc lại bấm niệm pháp quyết, hét to một tiếng đầy sát khí.
“Mộng Oanh!”
Hồn Khiên lay phách, Mộng Oanh dẫn thần!
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc thốt ra hai chữ Mộng Oanh, hạt châu cuối cùng trong bốn hạt châu ngôi sao trên cổ tay hắn lóe sáng, một cỗ sức mạnh tựa như tồn tại khắp nơi trong vũ trụ lại bị dẫn dắt.
Sức mạnh này đến từ tất cả bản nguyên của sinh mạng, cũng đến từ khu vực cực kì thần bí nào đó trong linh hồn. Mặc dù Vương Bảo Nhạc không hiểu lắm, nhưng trước khi tiến vào kỷ Linh Nguyên thì Liên bang đã chứng minh được sự kỳ lạ của giấc mơ. Dù sao thì xưa nay đã có quá nhiêu người gặp được một vài cảnh tượng hoặc chuyện gì đó giống như đã từng quen biết hoặc đã gặp qua trong mơ ở ngoài đời.
Đến kỷ Linh Nguyên thì chuyện này mới xem như có được đáp án khá mơ hồ, ấy chính là trong vũ trụ này có một sức mạnh kỳ lạ, giống như tồn tại ở khắp mọi nơi. Nó sẽ sinh ra cộng minh với khu vực thần bí nào đó sâu bên trong linh hồn của các sinh mạng, từ đó tạo thành hồi ứng kỳ diệu.
Nếu ai đó có thể nắm giữ sức mạnh này thì có thể dùng mộng nhập đạo, khống chế bản nguyên của giấc mộng, Minh Mộng cũng là một loại thần thông mộng pháp cùng loại.
Mà Mộng Oanh cũng vậy, mặc dù tàm vĩ mô của nó không bằng Minh Mộng, nhưng ở tầm vi mô thì lại hơn hẳn. Nguyên lý của nó chính là dẫn động sức mạnh giấc mộng kỳ lạ có ở khu vực này vây quanh bên ngoài thân thể của kẻ bị thi pháp, tạo thành từng vòng.
Một vòng đại biểu cho giấc mộng, mà hai vòng thì là mộng trong mộng. Từ đó suy ra, nếu như có thể dùng pháp lực nghịch thiên để thi triển nó đến mức cao nhất thì có thể tạo thành chín vòng, hóa thành chín giấc mộng. Đồng thời, còn có thể khống chế mộng nguyên, thậm chí nhập mộng giết người.
Nhưng với tu vi của Vương Bảo Nhạc hiện nay, cho dù có rót vô số linh khí vào thì cũng không đến trình độ có thể kích phát sức mạnh thật sự của Mộng Oanh, chỉ có thể quấn thành một vòng mà thôi.
Sau khi triển khai, chỉ trong nháy mắt thì hư không xung quanh Du Nhiên Đạo Nhân đã có vô số mảnh vỡ như kết tinh lặng lẽ
xuất hiện. Nhưng mảnh vỡ này có vẻ hư ảo, nhìn kĩ thì lại giống thực chất, chỉ trong nháy mắt đã tạo thành một vòng bên ngoài thân thể Du Nhiên Đạo Nhân.
Quỷ dị nhất chính là trong quá trình vòng tròn này hình thành, Du Nhiên Đạo Nhân lại không hề phát hiện. Điêu này cũng có liên quan đến việc ông ta đang ổn định linh hồn vừa được kéo về, nhưng cũng là do sự mạnh mẽ của thần thông Mộng Oanh này.
Gần như chỉ trong nháy mắt, ngay khi vòng tròn kết tinh mộng kia hình thành, thân thể Du Nhiên Đạo Nhân đột nhiên run nhẹ, toàn thân nháy mắt đã thả lỏng, ông ta lại đứng im giữa không trung chẳng động đậy gì, thậm chí ngay cả thuật pháp ổn định thần hồn cũng dần biến mất, giống như lúc này ông ta đã bị cưỡng chế kéo vào mộng cảnh vậy.
Còn chuyện cuối cùng là giấc mộng gì thì Vương Bảo Nhạc cũng không rõ lắm. Hiện nay hắn vẫn chưa làm được đến trình độ
tiến vào giấc mộng của Du Nhiên Đạo Nhân, nhưng hắn biết rõ bây giờ chính là cơ hội của mình.
Ánh mắt lóe lên, Vương Bảo Nhạc quay sang nhìn chiến y Tử Đạo. Lúc này, chiến y Tử Đạo vốn đã bị Vương Bảo Nhạc hấp thu hết một cánh tay, trước mắt cánh tay thứ hai đã bị Chúc Đoạt Đế Khải hấp thu.
Vương Bảo Nhạc có thể mượn cơ hội Mộng Oanh này để tiếp tục hấp thu. Nhưng hắn không chắc chắn Mộng Oanh này có thể duy trì thêm được bao lâu, mà hắn lại không thích giao sự sống chết của mình cho vận mệnh.
Nếu như nhất định phải lựa chọn thì Vương Bảo Nhạc muốn cố gắng hết sức để tự mình nắm giữ nó.
Lúc này, trong mắt hắn ánh lên vẻ kiên định, quyết đoán dừng việc hấp thu linh khí của chiến y Tử Đạo lại. Thân thể nhoáng một cái bay vọt lên, Đế Khải lóe sáng, tay phải của hắn nám lại, vận chuyển
tu vi. Đồng thời, cánh tay thần binh lúc này cũng phát ra uy áp kinh người khiến bốn phương rung chuyển. Tốc độ của Vương Bảo Nhạc cũng táng vọt, tạo thành tàn ảnh, tung một quýên toàn lực về phía đầu của Du Nhiên Đạo Nhân như đang bị phong ấn ở giữa không trung.
Không chỉ vậy, lại có thêm một thanh phi kiếm phát ra ánh sáng chói lóa sắc bén lập tức bắn ra từ trong lỗ hổng trên cái kén kia, tốc độ cực nhanh, không thua gì tốc độ của Vương Bảo Nhạc bản thể, bắn thẳng tới chỗ đan điền của Du Nhiên Đạo Nhân.
Thanh kiếm này chính là thứ đã rơi vào trong cái kén rồi mất liên lạc với Vương Bảo Nhạc khi hắn vừa rơi vào tàng thứ ba này, khiến hắn cảm thấy tiếc đứt ruột nhưng lại không thể lấy ra được.
Hôm nay, nhờ vào Vạn Kiếp và Thiên Sinh khiến cho vô số đoạn tay chân đứt ở trong cái kén rơi ra, Vương Bảo Nhạc cũng lấy lại liên hệ với phi kiếm của mình. Chẳng qua, trước đó hắn không hề dùng tới, bây giờ mới bộc phát toàn diện.
“Chết đi!”
Vương Bảo Nhạc hạ quyết tâm, sức mạnh Đế Khải bị vận chuyển tới cực hạn, hòa vào trong một kích của thần binh, đủ để giết chết Nguyên Anh sơ kỳ. Thậm chí, nếu Nguyên Anh trung kỳ bị đánh trúng thì cũng phải chết chắc. Dù Du Nhiên Đạo Nhân là Thông Thần, nhưng phối hợp với thương tổn hai tàng đến từ phi kiếm, Vương Bảo Nhạc cũng nắm chắc một phần có thể khiến Du Nhiên Đạo Nhân bị trọng thương.
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc lao ra thì trong mắt Du Nhiên Đạo Nhân lại lộ ra vẻ giãy giụa như sắp sửa tỉnh lại.
"filepos0014185749">

Bạn cần đăng nhập để bình luận