Tam Thốn nhân Gian

Chương 740

Chương 740Chương 740
TẤT CẢ ĐỨNG IM!
T ầng khí quyển của Thần Mục chủ tinh khá giống với Trái Đất nhưng vẫn có điểm khác biệt. Có lẽ là do hoàn cảnh và vật chất trong vũ trụ khác nhau nên tầng khí quyền của Thần Mục chủ tinh cực kì dày. Trừ khi có được tu vi Thông Thần, bằng không thần thức cũng không thể tản ra xa.
Cũng chính vì vậy nên mới khiến cho các chiến hạm ra vào giống như bị chặn đứng cảm giác với bên ngoài giữa tầng khí quyển này. Nhưng dù tập tính của ván minh Thần Mục chủ yếu là cướp đoạt, trong số đó cũng có giết người đoạt bảo, nhưng tất cả đều tiến hành âm thầm. Mặc dù vẫn có xảy ra chuyện khủng bố như cướp chiến hạm, nhưng mỗi khi nó diễn ra đều bị trả thù và truy nã nghiêm ngặt, nên dần dà chẳng xảy ra chuyện tương tự như thế nữa.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc đang ẩn nấp trong tầng khí quyển lại dõi mát quan sát. Chiến hạm ra vào trong ngôi sao Thần Mục này rất nhiêu, thoạt nhìn rất khó đoán được giá trị của cái nào là lớn nhất. Chưa kể chiến hạm của các tông môn trong ván minh Thần Mục đều khác nhau, bên ngoài cũng đã được dùng thủ đoạn che giấu. Vậy nên, trừ khi là tháo dỡ nó ra để kiểm tra, hoặc dùng thần thức quét qua, bằng không sẽ khó mà biết được cụ thể.
Điều này lại khiến mức độ khó khán táng cao. Tuy chiến lực của Vương Bảo Nhạc rất mạnh, nhưng thần thức còn chưa đến mức chỉ cần quét một cái là có thể bao phủ cả bầu trời, cũng chưa tới trình độ không cần lộ mặt cũng có thể xem rõ tình hình. Vậy nên, có thể nói, làn đi cướp này chủ yếu phải xem may mắn.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy con lừa có thể gánh trách nhiệm may mắn này. Dù sao thì nó đã án bao nhiêu thứ linh tinh như thế mà vẫn không chết, lại án nhiêu tài
nguyên, dựa vào bản năng của nó chắc hẳn sẽ táng tỉ lệ tìm được chiến hạm có nhiều của cải.
Theo lý thuyết thì có thể thu hoạch của những chiến hạm quay về sẽ lớn nhất, nên tuy phải xem vận may, nhưng theo Vương Bảo Nhạc thấy thì vẫn có thể nhờ vào kỹ xảo.
“May mắn và kỹ xảo đều có rồi, con trai à, tiếp theo phải trông chờ vào ngươi rồi, tranh thủ tìm một chiếc chiến hạm cho ta đi!”
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái, xoa đẫu con lừa đang ngu người không hiểu gì vừa mới được hắn kéo ra khỏi không gian trữ vật.
Con lừa ngơ ngác nhìn Vương Bảo Nhạc, sau đó lại nhìn đống chiến hạm đang ra vào ở phía xa, cuối cùng lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt ấm ức, còn há miệng toan kêu lên.
“Tìm được thì ta sẽ chia một chút cho ngươi, không tìm được... Vậy thì ngươi cứ tiếp tục nhịn đói nằm trong đó đi!”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt nói. Hắn vừa nói xong thì con lừa đã trợn mắt, nước mắt lưng tròng. Hồi lâu sau nó mới ấm ức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đám chiến hạm đang ra vào ở bên kia, trong mắt đầy vẻ hung tàn, mũi lại ra sức đánh hơi.
Giống như trong mắt nó thì đám chiến hạm kia đều là từng đống đồ ăn, điêu nó cần làm lúc này chính là tìm ra thứ ngon và nhiêu nhất trong số đó.
“Cách xa như vậy mà vẫn đánh hơi được à?” Vương Bảo Nhạc cảm thấy tò mò, nhưng trong lúc hắn vẫn còn kinh ngạc thì con lừa lại đột nhiên kích động kêu to.
“Conn! Conn!”
Nó vừa gọi vừa giơ chân lên chỉ về phía một chiếc chiến hạm đang quay về từ bên ngoài. Giống như sợ mình chỉ không rõ, con lừa còn khịt mũi một cái rõ to, phun
một luồng sương ra, luồng sương này lập tức ngưng tụ lại thành bộ dạng của chiếc chiến hạm nọ.
Vương Bảo Nhạc vội ngẩng đầu lên, sau khi nhìn xong thì lại ra chiêu hồ nghi. Bởi vì chiếc chiến hạm nọ thoạt nhìn có vẻ vô cùng bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả, kích cỡ cũng chỉ to bàng một nửa chiến hạm của Thánh Đào Môn mà thôi.
Tốc độ và động lực của nó cũng không nhanh, nằm xen lẫn trong bảy tám chiếc chiến hạm trông có vẻ cực kì bình thường, thậm chí còn bị hỏng hóc giống như đã dùng quá độ mà không có tiên sửa chữa chứ không phải do bị tấn công tạo thành.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang quan sát từ xa thì bên trong chiến hạm kia lúc này lại có mấy chục tu sĩ đang ngồi quây quân với nhau. Trong đó, ước chừng có năm sáu người có cảnh giới Nguyên Anh, người yếu nhất cũng là Kết Đan hậu kỳ, ai nấy đều hưng phấn khó nén, lại có vài người thỉnh thoảng lấy mấy hòn đá màu đen lớn cỡ
nắm tay ra khỏi túi trữ vật, xem nó như của quý, yêu thích không nỡ buông tay
“Lần này trúng đậm rồi, không ngờ trong tinh hệ Đề Ván kia lại ẩn giấu một nền văn minh nhỏ có hàm lượng Tinh Hư Thạch kinh người như thế!”
“Đây chính là Tinh Hư Thạch, tài liệu chế tạo chiến hạm năm cấm, chỉ một cục cỡ nắm tay này thôi đã có thể đổi được một món trọng binh cấp tám rồi!”
“Tài nguyên quý giá như vậy mà tu vi của người mạnh nhất trong nền ván minh đó chỉ là Kểt Đan, làm gì có tư cách sở hữu nó. Bọn họ lại còn dám phản kháng, bị chúng ta tiêu diệt cả nền văn minh cũng là do bọn họ tự chuốc lấy. Nhưng tiếc là kết cấu thân thể của bọn họ không giống chúng ta, bàng không bắt về làm lô đỉnh cũng được đấy chứ.”
Có người nhắc tới người mạnh nhất trong nền văn minh nhỏ kia, không biết đã kích thích đúng điểm buồn cười nào mà khiến
cho không ít tu sĩ ở đây cười phá lên. Nay đã sắp trở lại tông môn ở mẫu tinh nên bọn họ lại càng thả lỏng hơn.
“Cảnh giác lên, thu hoạch lãn này không nhỏ, nếu xảy ra bất kỳ sự cố nào thì chúng ta đều không gánh nổi trách nhiệm đâu. Vân Lâm Tử, khống chế mức độ phát Linh Nguyên, đừng có thể hiện quá. Hiện tại vẫn chưa tới lúc bùng nổ tốc độ, đợi sau khi vào tầng khí quyển thì hãy tiếp tục táng tốc hết cỡ!”
Nghe đám tu sĩ kia cười lớn như vậy, thủ lĩnh của bọn họ, một lão giả có tu vi Nguyên Anh đại viên mãn nhíu mày quát khẽ.
“Trưởng lão, chúng ta đã sắp quay về mẫu tinh rồi, có sự cố gì được nữa chứ. Lão nhân gia ngài cứ nghỉ ngơi một lúc đi, thu hoạch của chúng ta lần này hẳn là có thể giúp ngài đủ tài nguyên để đột phá tu vi rồi. Bọn ta xin chúc mừng trưởng lão ngài trước nhé!”
“Đúng đấy trưởng lão ạ, ngài cứ yên tâm đi. Chiến hạm của chúng ta được ngụy trang rất kĩ, bên ngoài còn có bao dấu vết ăn mòn tự nhiên, không để lộ gì để cho ai nghi ngờ đâu. Huống hồ gì đã bao nhiêu nám rồi không xảy ra chuyện cướp chiến hạm nữa, chưa kể quân tiếp ứng của tông môn cũng sắp tới nơi, ngài cứ yên tâm đi.”
Vị trưởng lão Nguyên Anh kia suy nghĩ một lúc thì cũng thả lỏng hơn, nhất là khi nghĩ tới chuyện mình đã có đủ tài nguyên để tấn tháng thì trong lòng lại bắt đàu nóng rực lên.
Chẳng qua những tu sĩ đang thắng lợi quay về sau khi tàn sát một nền văn minh này nào đâu biết ràng ở bên ngoài chiến hạm, trong màn mây mù lại có hai cặp mắt lớn nhỏ đang nhìn chằm chằm vào họ.
Trong màn mây mù, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại nhìn chiếc chiến hạm thoạt nhìn có vẻ vô cùng tầm thường nọ, sau đó thấp giọng hỏi lại con lừa.
“Con trai à, ngươi có chắc là nó rất ngon lành hay không?”
“Conn!”
Vẻ mặt của con lừa vô cùng chác chắn, thậm chí bốn chân còn run run như sáp không khống chế nổi tính thèm án của mình mà xông ra vậy.
“Được, vậy ta sẽ tin ngươi một làn, chúng ta sẽ cướp nó vậy!”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, hắn không thèm quan tâm tới những chiến hạm khác nữa. Thân thể nhoáng lên một cái, che giấu thân ảnh để âm thâm đi theo chiến hạm nọ.
Chẳng bao lâu sau, chiếc chiến hạm có vẻ cũ nát và nghèo rách mồng tơi này đã dần kéo giãn khoảng cách cùng những chiếc chiến hạm khác. Sau khi tách ra xa, tiến vào trong chủ tinh Thần Mục, chui vào trong tầng khí quyển thì chiến hạm cũng bị tăng mây dày đặc che phủ.
Ngay khi nó chui vào trong tầng mây, Vương Bảo Nhạc vẫn luôn theo dõi chiến hạm đột nhiên bùng nổ tốc độ. Tu vi Nguyên Anh đại viên mãn lan ra toàn thân, phối hợp cùng sức mạnh táng cường của Tinh Thần Nguyên Anh khiến cho tốc độ vốn đã hơn hẳn những người cùng cảnh giới nay lại nhanh ngang với Thông Thần. Toàn thân hắn như hóa thành một ngôi sao băng lao vun vút tới chỗ chiến hạm.
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc bay tới thì tốc độ của chiến hạm cũng thoắt cái đã táng mạnh. Ầm ầm lao vút đi trong tầng khí quyển với tốc độ nhanh ít nhất gấp ba lẫn trước đó.
“Hửm? Phát hiện ra ta à?”
Vương Bảo Nhạc giật mình, không kịp nghĩ gì nhiêu. Hắn cũng không thèm che giấu nữa, tiếp tục táng tốc, thần thức cũng đột nhiên lan ra bao phủ lấy chiếc chiến hạm đang lao nhanh kia như một cơn lốc. Chỉ nháy mắt, hắn đã xuyên qua tầng phòng
hộ của chiến hạm để thấy được đám người ở bên trong.
Ngay khi thần thức của Vương Bảo Nhạc quét tới thì chiến hạm lập tức phát ra tiếng cảnh báo chói tai. Một giây trước đám tu sĩ đó hãy còn thả lỏng, nhưng sau khi bị thẫn thức của Vương Bảo Nhạc đảo qua thì tất cả đều biến sắc. Mấy tên Nguyên Anh còn hoảng sợ hét lớn.
“Thông Thần?!”
“Mau táng tốc đi, có chuyện rồi!!”
Bọn họ nghe thấy tiếng cảnh báo của chiến hạm, cũng phát hiện có thần thức dò xét. Mà những người có thăn thức đủ mạnh để xuyên qua chiến hạm trong tầng khí quyển dày như thế thì chỉ có Thông Thẫn. Ngoài ra, hành động dò xét trắng trợn như thế cũng đã thể hiện rõ ý đồ của người tới rồi.
“Không có Thông Thần? Nói cách khác, bọn họ đột nhiên táng tốc như thế không phải vì đã phát hiện ra mình?”
Sau khi thấy rõ những thay đổi trên mặt của đám người này, tim của Vương Bảo Nhạc đột nhiên đập rộn lên. Lúc này, hắn cũng ý thức được có lẽ lần này mình đã gặp được một con dê béo thật sự rồi.
Vương Bảo Nhạc hưng phấn cố ý biến giọng rồi cười lớn. Thân thể nhoáng lên một cái đã biến thành trong suốt, xông thẳng về phía chiếc chiến hạm đang muốn bỏ chạy kia như một linh hồn. Trong lúc xuyên qua chiến hạm, thanh âm do thẫn thức của hắn hóa thành cũng đột nhiên vang lên ở tâm thần của tất cả tu sĩ trong chiến hạm.
“Tất cả đứng im, cướp đây!”
"filepos0015854534">

Bạn cần đăng nhập để bình luận