Tam Thốn nhân Gian

Chương 761

Chương 761Chương 761
LẠI ĐẾN HẢNG
TINH
CÓ vô số con rối giúp đỡ như thế, lại bỏ qua yếu tố kiên cố và tốc độ, thậm chí Vương Bảo Nhạc cũng cắt giảm lực công kích rất nhiêu nên chiến hạm mà hắn luyện chế ra đã không thể xem như chiến hạm được nữa.
Nếu dùng từ pháp khí loại lớn để hình dung chỉ cũng có phần khiên cưỡng, cho nên thời gian chế tạo cũng rút ngắn rất nhiêu, số lượng đương nhiên cũng táng mạnh.
Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi thì Vương Bảo Nhạc đã chế tạo ra được gần cả ngàn chiếc chiến hạm như thế. Thậm chí, vì tiết kiệm nguyên liệu mà Vương Bảo Nhạc còn không lắp luôn cả hạch tâm cần
có để dùng thần thức điều khiển.
Nên theo lý thì những chiếc chiến hạm này chẳng khác gì một đống rác, nhưng... đây là trạng thái trước khi chúng nó tự nổ, một khi tự nổ... Uy lực của chúng chất chồng lên nhau sẽ tạo thành gió lốc kinh thiên động địa.
Bởi vì Vương Bảo Nhạc đã dồn g'ân hết toàn bộ tinh lực vào việc phối hợp những tài liệu chiến hạm này ra sao để có thể phóng ra sức mạnh tự nổ lớn hơn nữa, nên thay vì gọi là chiến hạm thì thà nói chúng là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào thì đúng hơn.
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn sợ uy lực tự nổ không đủ lớn nên lại kết hợp với cách luyện khí của văn minh Liên bang. Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc vẫn thấy không hài lòng lắm, nhưng sau khi cân nhắc kĩ thì hán lại từ bỏ suy nghĩ cho thêm Minh Yểm Chi Mục vào đó. Mặc dù làm như vậy sẽ có thể gia tăng uy lực, nhưng sẽ có nguy cơ bại lộ.
“Thôi vậy, bây giờ chỉ có thể làm được tới vậy thôi.” Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi trong thiên thạch, dõi mắt nhìn gần ngàn chiến hạm xung quanh mà thở dài đầy tiếc nuối. Sau đó, Vương Bảo Nhạc lại cúi đàu mở vòng tay trữ vật của mình ra, hắn nheo mắt nhìn chỗ tài liệu còn sót lại bên trong.
“Mặc dù không lắp thêm cả hạch tâm có thể liên kết cùng thần thức khiến ta khó mà phát thần niệm để điêu khiển chính xác. Nhưng những chiến hạm này cũng không căn ta khống chế, ta chỉ căn khống chế đám con rối là được rồi!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc lóe sáng. Đây chính là kế hoạch của hắn, bản thân hắn thì sẽ khống chể đám con rối kia để đám con rối này điêu khiển chiến hạm cũng được.
Như vậy thì khi chiến hạm tự nổ, đám con rối cũng sẽ tự nổ. Mặc dù uy lực không thể sánh với chiến hạm tự nổ, nhưng ít nhiêu gì cũng có chút hiệu quả.
“Quân đoàn Mặc Long, dám đánh cướp của ta à? Lãn này ông đây sẽ cho nổ tới mức khiến các ngươi hoài nghi cuộc đời luôn!”
Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng. Hắn không nghĩ về chuyện chiến hạm nữa bắt đẫu cân nhắc xem nên đối phó với vị quân đoàn trưởng Mặc Long có tu vi Giả Tiên kia thế nào.
Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, nếu như không có cách để đối phó với người này thì tất cả những bố trí của mình đều thành công cốc. Thậm chí, nếu ra tay thì chẳng khác gì chủ động dâng mạng lên tận cổ.
“Chênh lệch tu vi của hai bên quá lớn, trừ khi bản thể tới nghênh chiến, bằng không ngay cả ta cũng chẳng phải đối thủ... Nhưng nếu không chém giết mà vây khốn bọn họ thì vẫn có cách...”
Vương Bảo Nhạc sờ cằm suy nghĩ một lúc, sau đó hai mắt lại lóe sáng.
“Nếu là vây khốn thì ta đây kinh nghiệm đầy mình...” Vương Bảo Nhạc trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu chợt xuất hiện nhiều kiểu Pháp Binh, ví như Kim Chung tráo, ví như dây thừng, hoặc như dây thừng các thứ, nhưng cuối cùng đều bị hắn loại bỏ từng cái 1.
“Tài nguyên hiện tại của ta có hạn. Cho dù có thể chế tạo ra được thì chắc không được nhiêu cho lắm, rất có thể sẽ có sự cố.”
Vương Bảo Nhạc trâm ngâm một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía đám con rối đang vùi đâu làm việc kia. Mấy hôm nay, vì đẩy nhanh tốc độ luyện chế chiến hạm nên hắn đã luyện chế ra hơn cả vạn con rối.
“Một chiếc chiến hạm cần ba con rối điêu khiển là đủ, như vậy thì sẽ còn lại chừng bảy ngàn...”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc ngày càng sáng rực lên, trong đầu nhanh chóng thôi diễn tính khả thi của việc này.
“Kết hợp hệ thống luyện khí của ván minh Thẫn Mục, gia cố những con rối này khiến chúng nó dùng số lượng một ngàn để làm đơn vị, tất cả tổ hợp lại với nhau, tạo thành phong ấn giống như hình tròn... Mục tiêu của ta không phải vây khốn Giả Tiên thời gian lâu như thế. Mỗi lần chỉ cần vây khốn được chừng 10 giây là đủ.”
“Như vậy thì ta có thể vây khốn Giả Tiên được bảy Tân, mỗi lân mười giây!”
Nghĩ tới đây thì Vương Bảo Nhạc lập tức hạ quyết tâm. Đây cũng là cách đỡ tốn tài nguyên và tài liệu nhất mà hắn mong muốn. Sau một khác, Vương Bảo Nhạc lại bế quan lần nữa, bắt đầu tháng cấp và cải tạo cho đám con rối nhằm vào việc phải làm sao để phong ấn Giả Tiên.
Thời gian dần trôi qua, mãi cho tới ba tháng sau!
Sau khi hoàn thành cải tạo bảy ngàn con rối và một ngàn chiến hạm, túi trữ vật của Vương Bảo Nhạc cũng rỗng hết chín phân, thậm chí tài nguyên của Đức Khôn Tử cũng
đã dâng lên trọn vẹn, lúc này mới đủ cho kế hoạch về đội quân một người của Vương Bảo Nhạc.
“vẫn không đủ, còn thiếu cách bảo vệ tính mạng!”
Sau khi thu hồi toàn bộ con rối và chiến hạm, Vương Bảo Nhạc đứng trên thiên thạch nhìn về phía tinh không xa xôi. Sau khi trầm ngâm một lúc, thân thể của hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp bước vào tinh không, rời khỏi viên thiên thạch mà mình đã ở hơn nửa năm.
Đi được nửa đường, bộ dạng của Vương Bảo Nhạc nhanh chóng thay đổi. Sau khi hắn rời khỏi phạm vi của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông và bước vào khu vực công cộng thì đã biển thành bộ dạng của Trác Nhất Tiên. Một mặt là để không bại lộ hành tung, mặt khác chính là Đức Khôn Tử báo cho hắn biết rằng quân đoàn Mặc Long đã truy nã hắn trong toàn bộ nền ván minh Thần Mục.
“Cách giữ mạng chính là dựa vào truyền tống của Vạn Yểm Chi Mục. Khiến ta có thể dùng khí tức của Vạn Yểm Chi Mục để truýên tống phạm vi lớn để xuất hiện bên cạnh hằng tinh từ bất kỳ nơi nào!”
“Cho nên nhất định phải mua tư cách dùng Vạn Yểm Chi Mục của văn minh Thần Mục mới được!”
Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ, sau đó lại đẩy nhanh tốc độ, nơi mà hắn đi chính là hàng tinh của văn minh Thẫn Mục.
Đây không phải suy nghĩ mới lóe lên trong đầu Vương Bảo Nhạc, trong khi chuẩn bị trên thiên thạch kia thì hắn đã cân nhắc tới chuyện này rồi. Nên trong thời gian này, hắn vẫn luôn hỏi thăm Đức Khôn Tử về cách mở Vạn Yểm Chi Mục.
Cách Vương Bảo Nhạc hỏi rất xảo diệu, nên dù Đức Khôn Tử vẫn lấy làm khó hiểu, nhưng không dám giấu giếm gì. Thế nên, hiện tại Vương Bảo Nhạc đã biết rất nhiêu về chuyện này.
“Nếu chỉ riêng tu sĩ, trừ khi có quýên hạn đặc thù, bằng không chẳng thể tế tự cho Vạn Yểm Chi Mục để mở nó ra được. Chỉ có quân đoàn mới có tư cách này!”
Vương Bảo Nhạc bay nhanh tới, mất hết ba ngày, khi đến phạm vi hằng tinh nền ván minh Thăn Mục thì dừng lại. Hắn thoáng cảm thụ uy áp khủng bố của hằng tinh này một lát, sau đó cắn ráng táng tốc, ngày càng đến gần hằng tinh hơn.
Trong lúc tới gần, nhiệt độ tỏa ra cùng với sức mạnh hủy diệt tới từ hằng tinh khiến cho thân hồn của Vương Bảo Nhạc run rầy. Mãi cho tới phạm vi cực hạn mà bản thân mình có thể thừa nhận được thì Vương Bảo Nhạc lập tức lấy ra một tấm lệnh bài từ vòng tay trữ vật.
Lệnh bài kia đúng là tín vật đại biểu cho quân đoàn Thánh Đào Môn. Ngay khi lấy nó ra, Vương Bảo Nhạc lại bấm niệm pháp quyết chuyên dụng theo những gì Đức Khôn Tử đã chỉ, kích phát tín vật quân
đoàn, chỉ về phía hằng tinh trước mặt rồi hét lớn.
“Phó quân đoàn trưởng Long Nam Tử của Thánh Đào Môn, xin mở Vạn Yểm Chi Mục!”
Ngay khi Vương Bảo Nhạc kích phát tín vật và lên tiếng, hằng tinh cũng chẳng thay đổi gì nhiều, chẳng qua nhiệt độ của nó lại dấy lên vài gợn sóng, Vương Bảo Nhạc chẳng hề sốt ruột, cứ im lặng đứng chờ hơn nửa nén nhang sau. Lúc này, hắn lập tức chú ý tới trên hằng tinh đang từ từ xuất hiện một điểm đen.
Điểm đen này vừa xuất hiện thì nhanh chóng phình to ra, theo sau là một cỗ ý chí khổng Lô đến mức khó mà diễn tả nổi đang thức tỉnh từ trong hằng tinh. Cuối cùng, sau khi điểm đen kia mở rộng tới mức độ nhất định thì một con mắt khổng Lô đã thế chỗ hằng tinh, xuất hiện trong tinh không.
Đây là con mắt hằng tinh!
Là Vạn Yểm Chi Mục!
Cũng chính lúc này, thân thể của Vương Bảo Nhạc lại ầm ầm chấn động, Yểm Mục Quyết trong cơ thể tự động vận chuyển, ý chí khát vọng lúc trước lại bộc phát lần nữa, thậm chí lần này còn mãnh liệt hơn.
“Tiếp theo chính là để thần niệm của mình dung nhập vào Vạn Yểm Chi Mục và lập khế ước!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc chấn động. Mặc dù trước đó hắn đã xác định những gì Đức Khôn Tử nói không hề giấu giếm điêu gì. Nhưng lúc này hắn vẫn thấy chần chừ vì khát vọng đến từ Yểm Mục Quyết trong cơ thể.
Nhưng sự chẵn chừ này không kéo dài bao lâu, chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã hạ quyết định. Hắn không do dự nữa, thần niệm bỗng nhiên tản ra, tới gần ý chí kinh người trong con mắt hằng tinh đã thức tỉnh kia.
Đây cũng không phải dung nhập hoàn toàn, chỉ là ngay khi tiếp xúc nhẹ với ý chí Vạn Yểm Chi Mục này thì trong đầu của Vương Bảo Nhạc đã nổ tung giống như đã thành lập khế ước. Một luồng khói đen bay ra từ trong con mát hằng tinh, lượn lờ xung quanh thân thể Vương Bảo Nhạc, cho hắn tư cách được truyền tống một lần.
Theo như lời Đức Khôn Tử đã kể thì đến đây xem như đã xong, Vương Bảo Nhạc có thể thu thần niệm về, mà ý chí phát ra từ Vạn Yểm Chi Mục cũng dần biến mất, con mắt do hằng tinh biến thành trở nên mơ hồ giống như sắp sửa ngủ say thêm lần nữa.
Mắt thấy mọi chuyện sắp kết thúc, trên mặt Vương Bảo Nhạc lại xuất hiện vẻ xoắn xuýt. Nếu như bỏ đi như thế thì hắn cảm giác giống như mình đã bỏ lỡ cái gì đó, nhất là khát vọng của Yểm Mục Quyết trong cơ thể khiến hắn trầm ngâm vài giây. Ngay khi con mắt hằng tinh kia sáp sửa khép lại, ý chí trong đó cũng vơi đi phân
nửa thì Vương Bảo Nhạc mới cắn răng một cái.
“Sợ cái con khỉ, cùng lắm thì lại tạo ra thêm một cái phân thân vật!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc không áp chế khát vọng của Yểm Mục Quyết trong cơ thể nữa, để mặc nó được phóng thích thỏa thuê.
Ngay khi Yểm Mục Quyết trong cơ thể Vương Bảo Nhạc được phóng thích, con mắt hằng tinh vốn đã sắp sửa khép kín lại bất ngờ mở ra lần nữa.
Ý chí sắp biến mất cũng 'âm 'âm bộc phát.
"filepos0016288648">

Bạn cần đăng nhập để bình luận