Tam Thốn nhân Gian

Chương 80S

Chương 80SChương 80S
ĐÁNG TIẾC KHÔNG PHẢI NGƯƠI!
Người này đúng là người quen cũ của Vương Bảo Nhạc... Tạ Hải Dương!
Vị Tạ Hải Dương thần bí khó lường, từng tự xưng là người làm ăn ở đạo viện Phiêu Miểu, về sau bỗng mất tích. Sau đó mới gặp lại Vương Bảo Nhạc ở Thương Mang Đạo Cung, nhưng chẳng bao lâu cũng mất tích...
Tuy hiện tại Vương Bảo Nhạc vẫn thấy khá giật mình khi gặp lại Tạ Hải Dương, nhưng hắn phát hiện mình không thấy bất ngờ gì cho lắm, giống như tiềm thức của mình đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ gặp lại đối phương bất kỳ lúc nào vậy.
“Lai lịch của tên này e là còn lớn hơn suy đoán của ta trước kia nhiều.” Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, cũng nhớ tới trò chơi mà đối phương đã phát hành lúc ở Thương Mang Đạo Cung. Nay nhớ lại, dù là cảm giác lúc đó hay suy nghĩ hiện tại thì cái gọi là du tinh đó rõ ràng chính là... Thực dân tinh!
Trong lòng vừa cảnh giác lại trầm ngâm, nhưng Vương Bảo Nhạc lại ra vẻ thản nhiên như không, chỉ quay dẫu nhìn lướt qua một cái đã xoay lại. Nhưng cái quét mắt này, ngoại trừ nhận ra thân phận của đối phương, Vương Bảo Nhạc cũng nhìn rõ toàn bộ pháp bảo và thần binh trên người Tạ Hải Dương.
Chiếc mũ thần binh trên đầu, mặc áo pháp tắc, quạt giấy ẩn chứa uy áp Hằng Tinh. Bất kỳ món nào trong số này cũng đủ để cho người ta đỏ mắt thèm khát, hận không thể xông lên trấn lột. Nhưng nếu tất cả những thứ này xuất hiện trên người một cá nhân nào đó cùng lúc thì ý tham này nhất định sẽ bị khắc chế rất nhiều.
Bởi vì... người có thể sở hữu ba món thế này cùng lúc chắc chắn sẽ có thân phận và địa vị không hề tầm thường, cũng thể hiện sau lưng người đó nhất định phải có bối cảnh khủng bố, có thể chấn nhiếp bốn phương. Cho nên mới để cho người này án mặc rêu rao như thế.
Ba món đồ này lại khiến Vương Bảo Nhạc càng chắc chắn về phán đoán của mình hơn, nhưng hắn không muốn tay bắt mặt mừng với Tạ Hải Dương. Nhân vật thẫn bí cỡ này, Vương Bảo Nhạc cảm giác mình vẫn nên tránh đi thì hơn.
Đồng thời hiện tại hán lại đang mang hình dạng Long Nam Tử, không sợ bị nhìn ra. Con lừa và Tiểu Ngũ thì đều ở trong pháp hạm, đã bị Vương Bảo Nhạc thu vào từ lâu rồi, nên hiện nay cũng có thể nhân cơ hội này để tìm hiểu phần nào về bối cảnh của Tạ Hải Dương.
Ví như cái cửa hàng lớn nhất, đầy đủ nhất này chính là sản nghiệp của nhà Tạ Hải Dương, bằng không phục vụ viên kia
không thể nào cung kính gọi hắn ta là thiếu đông gia thế này được.
Dựa vào suy đoán này, Vương Bảo Nhạc quay đầu đi tiếp tục xem xét tài liệu đặt ở xung quanh, miệng thì vờ vịt trả giá với phục vụ giống như không để ý tới Tạ Hải Dương lắm. Dưới sự thay đổi của thuật pháp bản nguyên, cách nói năng của hắn cũng đã khác với lúc ở Liên Bang.
Có lẽ hành động của Vương Bảo Nhạc không tệ, lại thêm thuật pháp Bản Nguyên của hắn quá đặc thù, sau khi Tạ Hải Dương vào cửa hàng thì chỉ nhìn lướt qua một cái đã men theo cầu thang đi lên tàng hai. Trên đường đi, tất cả những phục vụ viên khác đều cúi đâu chào hắn. Thậm chí không ít khách khứa trong cửa hàng cũng hơi khom người chào hắn đầy cung kính.
Vương Bảo Nhạc nhìn mà tim đập thình thịch, thầm nghĩ lát nữa phải qua cửa hàng khác hỏi thăm về bối cảnh của cửa hàng này mới được.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc đang nghĩ vậy thì Tạ Hải Dương bên kia đã bước lên cầu thang, chẳng qua ngay khi hắn sắp đặt chân lên tầng hai thì bước chân thoáng khựng lại, sau đó vẫn tiếp tục bước đi như thường.
Bởi vì có thứ che đậy, nơi này lại ngăn cản thần thức dò xét nên Vương Bảo Nhạc không thể nhìn thấy. Chẳng qua từ tiếng bước chân hẫng đi một nhịp của hắn vẫn khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy có gì đó, nên Vương Bảo Nhạc cũng không ở lại quá lâu. Sau khi chọn hết mấy thứ mà mình nhìn trúng ra, hắn lại chọn ra một vài món trong đó, sau khi cân nhắc túi tiền của mình thì mới cố dằn lòng, cắn răng trả tiên.
Nhưng khi tính tiên, phục vụ nhìn danh sách của Vương Bảo Nhạc một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn lướt qua hán, sau đó lắc đầu nói.
“Vị đạo hữu này, trong số mấy món ngươi muốn mua có vài món tiệm bọn ta không
bán cho khách lẻ. cần phải mua một lượng nhất định ở đây thì mới có thể cung ứng theo cấp bậc.”
Vương Bảo Nhạc ngẩn ra, sau khi hỏi kĩ thì sắc mặt có phần khó coi. số tài liệu mà hắn chọn có hơn phân nửa đều như vậy, nếu không thể mua thì thà khỏi mua gì hết.
Nhất là trong đó có ba loại tài liệu Vương Bảo Nhạc không thấy ở những cửa tiệm khác, nếu như không thể mua được ở đây thì hắn không biết phải chờ đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại chúng nữa.
Câu trả lời của phục vụ viên này khiến hắn không khỏi nhíu mày.
“Thế này đi, vừa rồi thiếu đông gia của bọn ta cũng tới. Đạo hữu ngươi chờ ta một lát, để ta đi lên đánh tiếng với hắn. Thiếu đông gia của bọn ta thích kết giao bằng hữu, cũng dễ nói chuyện, chắc là sẽ đồng ý bán thôi.” Phục vụ viên rõ ràng có thể nhận được hoa hồng từ những món hàng mà Vương Bảo Nhạc chọn mua. Mặc dù đơn
hàng này cũng không lớn lắm, nhưng cũng chẳng nhỏ chút nào. Nên sau khi suy nghĩ thì hắn bảo Vương Bảo Nhạc đứng chờ ở đây, còn mình thì xoay người đi lên tầng hai.
Vương Bảo Nhạc không ngán cản phục vụ viên, chỉ nheo mắt đứng đó im lặng chờ đợi, muốn xem mọi chuyện sau này sẽ phát triển ra sao. Nếu như thuận lợi thì tốt, còn bằng không thì cần nghĩ kĩ xem nên làm sao cho phải.
Chỉ chốc lát sau, phục vụ viên kia mỉm cười đi xuống, sau khi đi tới bên cạnh Vương Bảo Nhạc thì cười nói.
“Vị đạo hữu này, thiếu đông gia nhà ta đã đồng ý, còn mời ngài lên đó ngồi một lát. Ta sẽ bắt đầu chuẩn bị những tài liệu mà ngươi muốn mua.”
Vương Bảo Nhạc bình tĩnh đánh giá phục vụ viên này thật kĩ, nhưng vẫn không nhìn ra điêu gì từ trên người đối phương. Sau
khi nhìn lên tâng hai thì ánh mắt của hắn lóe lên, đột nhiên mỉm cười.
“Cũng được!” Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc đi về phía cầu thang. Phục vụ viên kia bị nụ cười bất ngờ của Vương Bảo Nhạc làm cho ngu người, cảm thấy sao vị này thoắt cái đã trở nên thâm sâu khó dò thế này, nhưng hắn ta cũng không nghĩ nhiêu nữa. Sau khi đưa Vương Bảo Nhạc đến câu thang, ý bảo hắn có thể tự mình đi lên thì cáo từ để đi chuẩn bị đồ.
Đã quyết định sẽ lên tầng hai nên Vương Bảo Nhạc cũng chẳng chần chừ nữa, nhấc chân bước thẳng lên tầng hai. Vừa rẽ qua đã thấy Tạ Hải Dương đang ngồi uống trà ở cách đó không xa.
Toàn bộ tầng hai có vẻ trang nhã hơn tầng một rất nhiêu, xung quanh đặt nhiêu khung giá cổ với vô số pháp khí trang trí vừa nhìn đã biết không hề tầm thường. Đồng thời bốn góc phòng còn có bốn lư hương với khói xanh vấn vít, lan ra khắp nơi, vô cùng dễ chịu. Nó lại giúp ích phần
nào cho tu vi, có thể làm cho linh khí trong người trở nên sinh động hơn.
Ngoài ra, dưới đất còn lót thêm một tấm thảm da khổng lồ. Đây là da của một loài hung thú nào đó mà Vương Bảo Nhạc chưa từng nhìn thấy, giống như có thể tự động phát ra hơi ấm, khiến cho nhiệt độ của cả tâng hai vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang đánh giá chung quanh thì Tạ Hải Dương cũng ngẩng đàu quan sát hắn. Sau khi nhìn kĩ cả buổi trời, đến khi Vương Bảo Nhạc nghiêng đầu nhìn qua thì Tạ Hải Dương mới nheo mắt mỉm cười.
Vương Bảo Nhạc chẳng hề để lộ chút tâm trạng nào, mỉm cười giữ kẽ như mới gặp lẫn đầu, ôm quýên với Tạ Hải Dương.
“Đa tạ thiếu đông gia đã đồng ý bán những tài liệu kia cho ta. Không biết thiếu đông gia xưng hô thế nào?”
“Bỉ nhân Tạ Hải Dương, đạo hữu chớ nên khách khí. Ta và ngươi vốn là cố nhân, hà tất phải thế? Ngươi nói có đúng không?”
“Cố nhân?” Vương Bảo Nhạc giật mình nhìn về phía Tạ Hải Dương, hắn không nói tiếp ngay mà ra vẻ như đang vắt óc nhớ lại, mấy giây sau mới cười khổ.
“Tại hạ gần đây tu hành bị rối loạn khí tức, có lẽ trí nhớ cũng bị ảnh hưởng theo, nhất thời không thể nhớ ra được. Mong thiếu đông gia chớ để bụng. Dù sao đi nữa thì cũng phải cảm tạ đạo hữu.”
Vương Bảo Nhạc cũng không phủ nhận. Vốn rành rẽ chuyện đối nhân xử thế nên hắn hiểu có một vài chuyện nếu cứ khăng khăng phủ nhận thì chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi. Dù sao người bình thường gặp phải chuyện này đa phần cũng sẽ không sốt sắng làm rõ ngay lập tức.
Thực tể cũng đúng như vậy, vẻ mặt cùng lời nói của Vương Bảo Nhạc khiến Tạ Hải Dương bỗng lấy làm nghi hoặc. Sau đó Tạ
Hải Dương cũng không nói tới đề tài này nữa mà chuyển sang chuyện trò vài câu với Vương Bảo Nhạc, lúc này mới bưng chén trà lên.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì lập tức ôm quýên định rời đi. Nhưng ngay khi hắn xoay người lại thì trong lòng bỗng giật thót, thâm nghĩ tiêu rồi... vẫn để lộ sơ hở.
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc nhận ra điêu này thì ánh mắt của Tạ Hải Dương ở bên kia lại sáng rực lên, mỉm cười nói.
“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, Bảo Nhạc sư huynh, gần đây vẫn khỏe chứ?”
Vương Bảo Nhạc dừng bước, nhìn quanh một vòng, sau đó lại nhìn về phía Tạ Hải Dương. Trên mặt không có vẻ ngơ ngác gì, mà là xấu hổ khi bị người ta gọi sai tên.
“Cảm tạ thiếu đông gia lằn nữa, Long Nam Tử cáo lui trước.” Nói xong, hắn lại hắng giọng một tiếng như đang chủ động hóa giải sự xấu hổ vì đối phương gọi sai tên.
Tạ Hải Dương nghe vậy thì thở dài, lắc đău cảm khái.
“Thật ngại quá, là do ta nhớ lãm. vốn tưởng là bạn tốt ngày xưa, ta còn định giảm giá cho hắn. Xa quê dễ mấy mới gặp được người quen, nếu như ngươi đã không phải thì bỏ đi vậy.”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì chớp mắt vài cái, đột nhiên hỏi.
“Giảm bao nhiêu phần trám?”
"filepos0017219350">

Bạn cần đăng nhập để bình luận