Tam Thốn nhân Gian

Chương 577

Chương 577Chương 577
HỒN LAI
T ậy sao, nhưng lời này của ngươi 1/ dễ khiến người ta hiểu ĩâm lắm đấy!”
Gần như ngay khi Độc Cô Lâm tới gần thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên mỉm cười, khóe miệng rỉ máu lại khiến cho nụ cười này thoạt nhìn có vẻ tà mị khó nói nên lời. Hắn giơ tay phải lên, chĩa tay về phía đồng tiền bị sợi tơ quấn quanh một cái.
Sau một chỉ tay này, đồng tiền thoạt nhìn có vẻ bình thường đột nhiên chấn động mạnh một cái, lại có vô số phù ván bắn ra từ trong đó như hóa thành một dòng suối phù văn. Lực trùng kích do nó tạo thành lập tức đánh nát sợi tơ quấn quanh, trong lúc phù văn bộc phát thì bay thẳng tới chỗ Độc Cô Lâm lại có một cỗ khí tức thuộc về Nguyên Anh lan ra từ sâu bên trong đồng tiền của những phù văn này, tạo thành
trấn áp chi lực ầm ầm giáng về phía Độc Cô Lâm.
Nhìn từ xa thì số lượng phù văn quá nhiêu, chằng chịt, đen nghẹt, sau đó chúng lại hợp thành một đồng tiên khổng lồ ở giữa không trung. Cảnh tượng này khiến cho mọi người đang dõi theo phải giật mình, Diệt Liệt Tử thì trợn to hai mắt.
“Phù binh!”
Gần như ngay khi mọi người kinh ngạc tột cùng thì ánh mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên tia sáng lạ, miệng quát khẽ.
“Sơn quỷ lôi đình, sát quỷ hàng tinh, trảm yêu ích tà, vĩnh bảo thần thanh!”*
(*) Sơn quỷ lôi đình, sát quỷ hàng tinh, trảm yêu ích tà, vĩnh bảo thần thanh: sấm sét giết quỷ, hàng phục yêu tinh, trảm yêu phục tà, giữ mọi thứ trong sạch mãi mãi.
Lời của hán vừa ra thì trong đồng tiền khổng Lô do vô số phù văn kia tạo thành đã phát ra từng tia chớp kinh thiên động địa.
Những tia chớp này ầm ầm giáng xuống trên người Độc Cô Lâm khiến cho Độc Cô Lâm phải biến sắc. Hắn phất tay tung ra một quyền đánh vỡ khá nhiêu tia chớp, đồng thời lại có nhiêu tia chớp hơn liên tục giáng xuống. Lúc này, đồng tiên do phù văn tạo thành bên kia cũng hạ xuống, đè về phía Độc Cô Lâm đang bị nhốt ở bên dưới.
Không dừng lại ở đó, Vương Bảo Nhạc tiếp tục bấm niệm pháp quyết, một ngón tay chỉ về phía đồng tiên, miệng thì quát khẽ.
“Lôi đình làm chính diện, lưng có bát quái, phong!”
Hán vừa nói xong thì bên trong đồng tiền phù văn lại bất ngờ xuất hiện ấn ký bát quái, tiếng ù ù vang lên xung quanh Độc Cô Lâm. Lúc này, tốc độ trấn áp của đồng tiền đột nhiên nhanh hơn, sắp sửa trấn áp hoàn toàn giữa màn sấm chớp.
Nhưng đúng lúc này ánh mắt của Độc Cô Lâm lại lóe lên, sau khi nhìn vương Bảo
Nhạc một cái thì hắn giơ tay lên, chỉ trong nháy mắt đã có một đóa hoa xuất hiện trong tay của hắn.
Đó là một đóa năm cánh, mỗi cánh lại có một màu sắc khác nhau. Ngay khi đóa hoa này xuất hiện thì khí tức thuộc về Pháp Binh cấp chín đỉnh phong đã bộc phát ra từ bên trong nó, Vương Bảo Nhạc cảm nhận xong thì cũng phải giật mình trong thoáng chốc. Lúc này, giọng nói của Độc Cô Lâm lại vang lên.
“Có thể để ta lấy thứ này ra, Vương Bảo Nhạc, trận chiến này nếu như ngươi không còn thủ đoạn nào khác thì xem như kết thúc rồi!” Nói đoạn, Độc Cô Lâm không buồn nhìn tới bát quái bốn phía, đồng tiền trên đỉnh đầu cùng với những tia chớp xung quanh nữa. Hắn chỉ giơ tay lên giật cánh hoa màu lam trong năm cánh hoa xuống, sau khi buông tay ra thì cánh hoa màu lam bị bứt ra này lập tức bay lên.
Trong lúc nó bay lên, tất cả mọi thứ xung quanh như trở nên bất động. Ấn ký bát
quái xung quanh lặng lẽ xuất hiện vô số bọt biển màu xanh, đồng tiên khổng lồ do vô số phù ván trên bầu trời cũng rung chuyển và trương lên, sau đó cũng xuất hiện mấy ngàn bọt biển màu xanh tương tự.
Thậm chí, ngay cả tia chớp xung quanh cũng biến thành bọt biển bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Sau một tiếng hắng giọng của Độc Cô Lâm, tất cả bọt biển này đồng loạt nổ tung, sau đó một đồng tiên như bị ăn mòn rơi xuống, nằm im trên mặt đất.
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, nhìn chằm chằm vào đóa hoa còn bốn cánh trong tay Độc Cô Lâm lúc này, nhất là cánh hoa màu đen không thể xem thường kia. Mặc dù cánh hoa này mang tới nguy cơ mãnh liệt cho Vương Bảo Nhạc nhưng hắn vẫn dằn suy nghĩ dùng tới Đế Khải xuống. Thân thể hắn lóe lên một cái toan tới gần, nhưng đúng lúc này trong mắt Độc Cô Lâm lại lóe hàn quang, kéo cánh hoa thứ hai xuống, Lân này là một cánh hoa màu đỏ
như máu.
“Khiên huyết!”
Độc Cô Lâm kêu khẽ một tiếng. Ngay khi vừa buông cánh hoa ra thì Vương Bảo Nhạc đã biển sắc, tâm thần xoay chuyển. Hắn chợt có cảm giác rất kỳ dị giống như trong u minh bông hoa này đã cưỡng chế sinh ra một tia liên lạc với bản thân hắn.
Thứ liên lạc này không bị khống chế giống như sau khi cánh hoa bị bứt ra thì đã tự động thành hình. Ngay khi Độc Cô Lâm lên tiếng thì nó lại biến ảo thành một cánh tay máu cách không trảo về phía Vương Bảo Nhạc một cái. Thân thể của Vương Bảo Nhạc chấn động, sắc mặt tái nhợt, lỗ chân lông toàn thân lập tức có sương máu phun ra.
Thậm chí, ngay cả thất khiếu cũng vậy, hắn cảm nhận được rõ ràng là máu tươi trong cơ thể mình đã mất khống chế, bị một sức mạnh kỳ dị khó tả nào đó dẫn dắt bay ra khỏi cơ thể.
Đây là lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc gặp được pháp bảo có sức mạnh quỷ dị cỡ này. Lúc này, hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Độc Cô Lâm vô cùng phong phú nên sẽ không lãng phí thời gian. Gần như ngay khi cánh hoa thứ hai bị bứt xuống thì hắn đã lập tức kéo luôn cả cánh hoa thứ ba xuống.
Cánh hoa thứ ba này là màu trắng.
“Liệt Cốt!”
Ngay khi cánh hoa rơi xuống, ánh sáng trắng lóe lên, cánh hoa màu trắng này biến ảo thành một người xương nhỏ màu trắng. Người xương nhỏ này nhếch miệng cười với Vương Bảo Nhạc một cái thì hắn lập tức kêu lên đầy đau đớn. Vô số máu tươi trong cơ thể bị hút ra bên ngoài, đồng thời lúc này xương cốt toàn thân của hắn như bị một lực lượng không tồn tại đánh mạnh vào, xuất hiện vết nứt như muốn vỡ vụn.
Nếu như đổi lại là những người khác thì lúc này nhất định đã chết rồi, nhưng Vương Bảo Nhạc có Tâm Đan, nhục thân vô
cùng mạnh mẽ, đồng thời Thanh Liên trong cơ thể hắn cũng nhanh chóng lay động, phóng ra vô số sinh cơ giúp cho máu tươi đã mất và xương cốt đang liên tục vỡ vụn của Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng khôi phục.
Dù là vậy thì cũng chỉ có thể tạo thành thế cân đối mà thôi, nếu như Độc Cô Lâm không có thủ đoạn nào khác thì còn được, nhưng chỉ cần lại thêm một chiêu thì e là thân thể của Vương Bảo Nhạc sẽ bị phá hủy, mất đi tất cả máu tươi, xương cốt thì vỡ vụn.
Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn không dùng tới Đế Khải, hắn chỉ nghiêm mặt tiếp tục phóng tới chỗ Độc Cô Lâm. Chuyện này khiến Độc Cô Lâm cảm thấy có phần nhàm chán.
“Ngươi thật sự cho rằng có thể đi tới trước mặt ta ngay dưới đại thiên hoa ư?”
Độc Cô Lâm lắc dẫu xong thì kéo cánh hoa thứ tư xuống, đó là... cánh hoa màu đen!
;Hồn Lai!
Lời vừa ra thì cánh hoa màu đen kia đã trực tiếp tan ra, hắc khí lan ra xung quanh, ngưng tụ thành một ngọn lửa màu đen, trên ngọn lửa lại có hàn khí lan tỏa. Đồng thời lại có một chiếc thuyền nan màu đen lớn cỡ bàn tay xuôi dòng lướt ra, trên thuyên còn có một người thu nhỏ mặc hắc bào, tay cầm một mái chèo. Sau khi xuất hiện thì người thu nhỏ này giơ tay lên toan chỉ về phía Vương Bảo Nhạc, nhưng thân thể của nó lại bất ngờ run lên.
Gần như ngay khi chiếc thuyền nan lẫn người thu nhỏ màu đen kia vừa xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt rực sáng, hắn chờ... chính là giây phút này đây!
Không chút chần chừ, Minh Đan trong cơ thể Vương Bảo Nhạc lập tức bùng nổ, một đoàn Minh Hỏa bốc lên từ trong cơ thể hắn. Chiếc thuyền nan lẫn người thu nhỏ do cánh hoa màu đen kia hóa thành cũng vội vã quay đàu lại chỉ trong chớp mắt, há
miệng gào to với Độc Cô Lâm, vung mái chèo màu đen trong tay lên chỉ về phía hắn.
Dưới một ngón tay này, thân thể Độc Cô Lâm chấn động dữ dội, đàu óc xoay chuyển, thần hồn không yên. Tâm thần chấn động khiển hắn muốn lùi lại nhưng đã muộn rồi. Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, thân thể lao ra như một ngôi sao báng diệt thế. Trong lúc lao tới, hắn lại giơ tay phải lên nắm lại thành quyền, kinh mạch màu đỏ trực tiếp biến ảo vây quanh thân thể hắn, một cỗ khí tức bá đạo và không hề tầm thường trỗi dậy ngập trời, Chúc Đoạt Đế Khải xuất hiện.
Ngay khi Chúc Đoạt Đế Khải xuất hiện, khí thế trên người Vương Bảo Nhạc đột nhiên bùng nổ hơn hẳn trước kia rất nhiều, đó là tăng cường gấp đôi nhờ cộng minh và tăng cường gấp ba từ Chúc Đoạt Đế Khải.
Sau khi dồn lại cùng một chỗ, khí tức vừa hình thành trực tiếp tạo thành uy thế vang trời, mang theo xu thế sắc bén không gì
cản nổi, đè bẹp mọi thứ ập tới chỗ Độc Cô Lâm.
Nơi nó đi qua, hư vô bị xé rách, thiên địa đều chấn động!!
Độc Cô Lâm biển sắc, đang định chống cự, nhưng lúc này thẫn hồn của hắn đang bị chấn động như thể linh hồn cũng sấp bị hút ra nên hành động mới chậm lại vài nhịp. Lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc cũng nháy mắt xuất hiện bên cạnh Độc Cô Lâm, cướp đi đóa hoa chỉ còn lại một cánh hoa cuối cùng. Đồng thời, trong sự dõi theo lẫn kinh tâm động phách* của các đệ tử xung quanh cùng với những tu sĩ ở bên ngoài, một quyền kinh thiên của Chúc Đoạt Đế Khải do bản tôn của Vương Bảo Nhạc đánh ra cũng ầm ầm hạ xuống.
(*) Kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.
Tốc độ cực nhanh, khí thế đỉnh phong như lực lượng thiên địa đều hội tụ vào đây khiến Độc Cô Lâm máu tươi cuồng phun, thân thể lùi lại. Vương Bảo Nhạc thì nhoáng cái đã đuổi theo với tốc độ nhanh
như chớp giật, tung ra thêm quyền nữa.
Quyền này khiến cho lồng ngực của Độc Cô Lâm lõm vào, xương cốt lộ ra ngoài, thân thể bị lực trùng kích cực mạnh này đánh cho bay nện vào một ngọn núi khác ở gần đó. Ngọn núi bị va mạnh vào nên 'âm 'âm sụp đổ, Vương Bảo Nhạc khí thế ngút cao tiếp tục áp sát.
"filepos0012502815">

Bạn cần đăng nhập để bình luận