Tam Thốn nhân Gian

Chương 592

Chương 592Chương 592
PHÁP BINH Sư CẤP TÁM
Trước khi tham gia đợt thí luyện kia, Vương Bảo Nhạc vốn đã luyện chế ra được Pháp Binh cấp tám dùng một lần. Thậm chí, thỉnh thoảng cũng có thể luyện chế ra được Pháp Binh cấp tám dùng mấy lần.
Hạn chế lớn nhất của hắn trong việc luyện chế ra Pháp Binh cấp tám thật sự chính là do linh thức không đủ. Điểm này tuy đã có quả trái cây khô trước đó giúp đỡ, nhưng linh thức tăng quá chậm, chỉ có thể nói là méo mó có hơn không. Nhưng bây giờ thì lại khác, đột phá trong trận chiến ở vùng đất thí luyện đó đã khiến hắn nhảy vọt từ Kết Đan trung kỳ lên đến Kết Đan hậu kỳ, thậm chí còn tiến thêm một bước tới Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cách đại viên mãn một tia nữa mà thôi.
Vậy nên linh thức vốn có của Vương Bảo Nhạc cũng tăng lên khá nhiêu cùng tu vi khiến cho khả năng luyện khí của hắn cũng thành thạo hơn trước kia rẩt nhiêu.
Nay tài liệu cũng đã đủ, Vương Bảo Nhạc chỉ thử một lượt là cảm thấy khác hẳn, sau khi tu vi được củng cố và tu thành công pháp thì bắt đầu dồn sức vào việc luyện khí.
Nhoáng một cái đã qua bảy ngày, trong thời gian này, Vương Bảo Nhạc đã nhiêu lần luyện chế Pháp Binh cấp tám, từ loại dùng một lần đến loại có thể dùng được nhiêu lần, cho đến khi hắn chính thức luyện chế ra được một món pháp khí cấp tám thật sự thì Vương Bảo Nhạc mới hưng phấn tột độ, mừng rỡ như điên.
“Cuối cùng... cũng có thể luyện chế ra Pháp Binh cấp tám rồi!”
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ không thôi, nhìn chiếc chuông lớn mà mình đã luyện chế ra được ở trước mặt. Hắn nhịn không được mà giơ tay gõ lên đó, nghe tiếng chuông
ngân vang kia rồi tưởng tượng đến cảnh nếu có người bị nhốt trong đó thì Vương Bảo Nhạc lại đắc ý vô cùng.
“Ta vẫn còn rất nhiêu Pháp Binh cấp tám rởm, đến lúc đó thì cứ ném hàng rởm ra trước để người ta phá, sau đó lại ném hàng xịn ra!”
Nghĩ tới đây thì Vương Bảo Nhạc lại thấy hí hửng, cảm giác mình nhất định phải án mừng một phen nên lại vỗ cái bụng nay đã có thêm một lớp mỡ của mình, lòng thầm nghĩ bây giờ mình đã gầy đến cỡ này rồi, sau đó lại lấy bảy tám túi đồ ăn vặt ra rồi nhai khí thế.
Cuối cùng, hắn còn lấy nám bình nước băng linh ra uống một hơi hết sạch, khi đã thấy no lửng bụng thì mới ôm tâm trạng mỹ mãn để bắt đầu luyện khí một lãn nữa. Thứ tiếp theo hắn định luyện chế là cái loa Pháp Binh cấp bảy kia.
Bởi vì phẩm cấp của cái loa lớn này vốn không đủ nên đã lâu lắm rồi chưa bị Vương Bảo Nhạc lấy ra, nhưng suy cho
cùng thì hắn vẫn rất thích thứ này. Nay tạo nghệ luyện khí được đề cao thì lập tức tính chuyện thăng cấp nó.
Ngoại trừ cái loa lớn này ra thì vẫn còn sợi dây thừng và cái ấn lớn bỉ ổi kia. Hai món Pháp Binh này rất có cá tính, không hề giống loại thường, đây cũng là một trong vài món pháp bảo ít ỏi có thể tiếp tục thăng cấp trong tay Vương Bảo Nhạc hiện tại.
Vương Bảo Nhạc đã dùng hết bốn ngày, cuối cùng cũng tháng cấp ba món Pháp Binh này đến cấp tám, sau đó Vương Bảo Nhạc mở túi trữ vật của mình ra, chợt nhớ tới dải lụa đã tự bạo trong trận chiến giữa mình với Độc Cô Lâm thì lại thấy tiếc đứt cả ruột.
“Tiếc quá...”
Vương Bảo Nhạc thở dài, thầm nghĩ thứ có thể tấn công của mình hiện nay có phi kiếm ba màu, đồng thời còn có thêm vài món bát phẩm. Mặc dù hơi ít một chút nhưng hẳn cũng đã có kế hoạch cụ thể, chỉ
là phương diện phòng hộ hơi ít một chút. Mặc dù cái chuông lớn này cũng có thể xem như một loại phòng hộ nhưng Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy cái chuông lớn đó thích hợp để nhốt kẻ địch hơn.
Thế nên, sau khi suy nghĩ xong, trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ quyết đoán, thầm nghĩ mình phải luyện ra một món pháp khí cấp tám thuần phòng hộ mới được. Còn tạo hình ấy à... sau khi cân nhắc một phen thì Vương Bảo Nhạc cảm thấy, nếu đã liên quan tới tính mạng của mình tốt nhất là nên làm một bộ áo giáp, nhưng lại không thể quá dày, tốt nhất là mặc phải vừa người, đồng thời cũng phải tiện để mình thi triển Đế Khải. Như vậy cho dù gặp phải trận chiến giống như với Độc Cô Lâm Tân trước, dù Đế Khải vỡ nát thì mình vẫn có lớp giáp phòng hộ này, lại phối hợp với nhục thân của mình thì khả năng cũng kháng đòn sẽ mạnh hơn nhiều.
Nếu như đổi lại là ở Liên bang, dù Vương Bảo Nhạc có suy nghĩ này thì cũng chẳng có tài liệu thích hợp, nhưng ở Thương
Mang Đạo Cung thì lại không thành vấn đề. Dù sao thì ở đây có rất nhiêu loại tài liệu, Vương Bảo Nhạc mở linh võng lên tìm kiếm và chọn lựa một lúc xong thì lập tức nhìn trúng một loại tài liệu luyện khí tên Mặc Khuyết.
Ngoại trừ có chức năng ghi nhớ ra thì khả năng phòng hộ của loại tài liệu này cũng khiến Vương Bảo Nhạc rất hài lòng. Thậm chí, bản thân nó còn có hiệu quả phản chấn nhất định nên sau khi được Vương Bảo Nhạc chọn mua xong thì lại có một đợt luyện khí mới diễn ra.
Lần này, Vương Bảo Nhạc đã hao tốn rất nhiêu tâm tư, dùng trọn nửa tháng mới luyện chế ra bộ Mặc Khuyết giáp này. Nhưng khi hắn phát hiện tài liệu luyện khí của mình vẫn còn khá nhiều thì lại nảy sinh ý định muốn chữa thanh hắc mâu cấp chín kia.
Nhất là Vương Bảo Nhạc đã nghiên cứu ra phương án sửa chữa cụ thể xong từ lâu nên hắn chỉ nghĩ một lúc thì lập tức bắt tay
vào thực hiện sửa chữa thanh trường mâu mà mình đã phát hiện ở thân kiếm.
Nhưng dù sao thì Vương Bảo Nhạc cũng không thể nào luyện chế ra được Pháp Binh cấp chín nên việc sửa chữa cũng không thể xem như hoàn mỹ. Tuy vậy, tài liệu của hắn đủ nhiêu, bản thân lại chịu bỏ vốn nên dù cuối cùng vẫn chưa thành công hẳn nhưng cũng đã sửa được hơn phân nửa. Nay hắn phất tay một cái thì trường mâu lập tức kêu lên, lơ lửng ngay trước mặt hắn, phát ra từng đợt sát khí kinh người.
Trong sát khí này lại có một tia khói đen lượn lờ, bên trong dường như có thể thấy một con rắn đen mọc cánh đen đang nhìn chằm chầm vào Vương Bảo Nhạc bằng ánh mắt âm lãnh.
Sau khi đối mắt với nó thì đã có một cỗ khí tức lạnh lẽo dâng lên trong đầu Vương Bảo Nhạc khiến tinh thần của hắn chấn động, ý thức được e là thanh trường mâu này không thua kém gì phi kiếm ba màu.
“Dù không phải loại đứng đầu nhưng cũng thuộc hàng cấp chín.”
Vương Bảo Nhạc hài lòng đưa tay ra muốn thu hồi thanh trường mâu này, nhưng ngay khi tay của hắn tới gần thì con rắn đen kia lại nhào tới, táp mạnh về phái bàn tay của Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc vẫn bình tĩnh như thường, vẻ mặt không chút thay đổi, tay phải cũng không hề dừng lại. Ngay khi con rắn đen kia cắn tới thì hắn co tay búng ra một đốm Minh Hỏa, thân thể của con rắn đen đó lập tức chấn động dữ dội. Nó hét thảm rồi nhanh chóng rút lui, trên người lại có Minh Hỏa vờn quanh. Mãi cho đến khi lui về trong phạm vi khói đen thì Minh Hỏa mới tha cho nó, quay về lòng bàn tay của Vương Bảo Nhạc.
“Chỉ lăn này thôi, sau này không được làm vậy nữa!”
Vương Bảo Nhạc chẳng buồn nhìn con rắn đen đó nữa, sau khi lạnh lùng buông một câu thì bắt lấy thanh trường mâu màu đen
này để vào trong vòng tay trữ vật. Sau đó, ánh mắt lại nhìn vào đống tài liệu luyện khí chất cao trong vòng tay trữ vật.
“Hình như mua hơi nhiêu...”
Nhìn đống tài liệu kia, Vương Bảo Nhạc cảm thấy nếu không dùng hết thì hơi tiếc. Nhất là trong đó có một nửa là chuẩn bị cho vỏ kiếm bản mệnh của hắn, nhưng nửa còn lại thì chất lượng hơi tệ một chút. Mặc dù có thể dùng chúng để luyện chế pháp khí cấp tám, nhưng dùng để luyện chế vỏ kiếm thì lại không đạt yêu cầu của Vương Bảo Nhạc.
Thế nên, sau khi cân nhắc thật kĩ, Vương Bảo Nhạc bắt tay vào luyện chế con rối, lấy hết những ý tưởng về con rối mà hắn từng muốn làm ra thử.
Đồng thời, hiếm khi có nhiêu tài liệu như thế, Vương Bảo Nhạc tính luyện chế thêm vài bộ giáp nhỏ cho đám muỗi của mình. Tuy là có khó khăn, nhưng với tạo nghệ luyện khí của Vương Bảo Nhạc hiện tại,
Pháp Binh thì làm không được, nhưng chỉ cần hắn tốn chút tâm tư thì vẫn có thể làm được linh bảo cấp sáu.
Cứ như vậy, sau khi Vương Bảo Nhạc chấm dứt bế quan luyện khí thì ra khỏi động phủ, đằng sau có tám con rối đi theo, trong đó có bảy con đều gần với trình độ Pháp Binh cấp bảy, nhất là con cuối cùng... Vương Bảo Nhạc quay đầu nhìn lại, trong mắt đầy vẻ hài lòng và vui mừng.
Con rối này đúng là ông bạn già đã đi theo hắn nhiêu nám, Chu Kiên Cường!
Có lẽ vì Chu Kiên Cường rất đặc biệt nên trong đợt luyện chế này lại vượt qua dự đoán của Vương Bảo Nhạc, được hắn luyện chế thành Pháp Binh cấp bảy. Nhất là sau khi dung nhập thần hồn lại khiến cho Chu Kiên Cường như có linh hồn, mang tới cảm giác linh động hơn, chiến lực cũng có thể sánh ngang với Kết Đan sơ kỳ.
Ngoại trừ những thứ đó thì Vương Bảo Nhạc còn định thăng cấp tất cả pháp bảo
còn dư lại lúc trước, ngay cả ống bắn pháo lúc trước cũng bị hán cải tạo một phen. Thậm chí, áo giáp dành riêng cho đám muỗi của Vương Bảo Nhạc cũng được luyện chế ra, chẳng qua chỉ khi đám muỗi bay ra mới có hình thái nên sau khi Vương Bảo Nhạc thử nghiệm uy lực ở động phủ xong thì đã thu hồi mấy bộ giáp siêu nhỏ đó lại. Nay Vương Bảo Nhạc lại hưng phấn phất tay một cái, thu hồi toàn bộ con rối ở sau lưng lại, thân thể nhoáng lên một cái đã bay thẳng tới đảo chính của Thương Mang Đạo Cung.
Lần này, Vương Bảo Nhạc đến đảo chính là vì hắn đã nhận được thông báo, Thương Mang Đạo Cung cuối cùng đã chuẩn bị xong truyền tống để bắt đầu chuyến hành trình tới Bái Cung các mà hắn chờ đợi đã lâu, thời gian định ở hoàng hôn hôm nay.
Phùng Thu Nhiên cũng giải thích vì sao lại định vào lúc hoàng hôn, đó là vì muốn truyền tống vào thân kiếm chính xác thì chỉ có thể chọn lúc này mà thôi.
Thế nên, sau khi thông báo cho Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo xong thì Vương Bảo Nhạc đã bay thẳng tới đảo chính của Thương Mang Đạo Cung. Hắn thì đi trước một chút bởi vì Vương Bảo Nhạc vẫn còn chuyện quan trọng phải làm trước khi truyền tống.
Ấy chính là... dọa Đoan Mộc Tước một phen!
“Tiểu Đoan Mộc, lăn này ta sẽ cho ông biết rõ Vương Bảo Nhạc ta cầm chắc chức Tổng thống Liên bang rồi!”
"filepos0012813057">

Bạn cần đăng nhập để bình luận