Tam Thốn nhân Gian

Chương 637

Chương 637Chương 637
KÉO GỖ
Vương Bảo Nhạc im lặng cầm nhị hoa. Vương Bảo Nhạc có thể hiểu Phùng Thu Nhiên sốt ruột muốn cứu người, cũng hiểu Diệt Liệt Tử một lòng vì tông môn, không tiếc trả giá đắt để cứu trưởng bối. Đồng thời hắn cũng hiểu, có lẽ Du Nhiên Đạo Nhân cũng nghĩ cho tông môn, nhưng Vương Bảo Nhạc lúc này đã cảnh giác cao độ với Du Nhiên Đạo Nhân. Cái gọi là cơ chế bảo hộ chiến hạm này cũng là do chính ông ta đề xuất, từ trình độ nào đó đã khiến mọi người dễ rơi vào ảo cảnh hơn.
Nhưng dù hiểu tất cả thì trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn không tán thành hành động lãn này. Nểu ít người tới thì thôi đi, nhưng đội ngũ do tất cả Nguyên Anh và vô số Kết Đan tạo thành này lên tới mấy trám người, có thể nói đây là tất cả tinh nhuệ còn lại của Thương Mang Đạo Cung.
Nếu họ xảy ra bất trắc gì ở đây thì sẽ là đòn trí mạng khó mà bù đắp đối với Thương Mang Đạo Cung, vả lại, dù trong thời gian ngắn chưa thấy gì nhưng về lâu dài cũng bất lợi cho Liên bang.
Nhưng dù sao Vương Bảo Nhạc cũng là người ngoài, không tiện phản đối. Điêu hắn có thể làm chỉ là không để tu sĩ Liên bang tham dự vào. Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng là do thân phận khác hẳn nên không thể tránh được.
Do đó, Vương Bảo Nhạc hiểu rõ nhiệm vụ chủ yếu của mình Lân này là bảo đảm an toàn cho ba người, sau đó mới là tìm kiếm cha Phùng Thu Nhiên, Vương Bảo Nhạc thầm thở dài, đi tới bên cạnh Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng. Mặc dù cả hai đều không bị thương, nhưng cũng bị một loạt nguy hiểm kia khiến tâm thần chấn động. May mà Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng đều không phải loại người tâm chí thiếu kiên định nên sau giây lát áp lực ngắn ngủi thì ánh mắt của họ đều sắc bén hẳn lên.
Khổng Đạo, thử bùa truyền tống đi.;
Sau khi tới gần hai người, Vương Bảo Nhạc thấp giọng nói.
Khổng Đạo nghe vậy bèn lắc đàu.
“Ban nãy ta đã thử rồi... Không có hiệu quả.”
Thực tế, không chỉ riêng Vương Bảo Nhạc có ý rút lui mà còn có không ít người ở đây cũng cảm thấy chùn bước. Dù có Phùng Thu Nhiên ở đây nhưng họ vẫn âm thầm thử dùng bùa truyền tống, kết quả truyền thống thất bại cũng khiến áp lực trong lòng mọi người càng lớn hơn.
Phùng Thu Nhiên cũng chú ý tới chuyện này, trong lòng chua xót thầm thở dài, sau đó đành mặt cúi dẫu thật sâu với mọi người.
“Có lẽ lăn này ta đã sai rồi.... Nhưng xin mọi người hãy tin vào ta, ta nhất định sẽ cố gắng ứng phó, đưa mọi người ra ngoài!”
Có lẽ tính cách của Phùng Thu Nhiên khiến cô không cường thế như Diệt Liệt Tử, nhưng cô thân là phụ nữ bản chất mềm yếu cùng tính nết thiếu lệ khí khiến cô có được ưu thế về mặt nhân tâm.
Nên khi cô cúi đầu hứa hẹn với mọi người bàng ánh mắt đầy vẻ day dứt thì những người xung quanh đều im lặng đáp lễ. Trong lòng mọi người ít nhiêu gì cũng chọn cách tin tưởng, những gì họ biết về Phùng Thu Nhiên giúp tất cả hiểu rằng cô không phải kẻ chỉ biết bo bo giữ mình trong lúc hiểm nguy.
“Phùng trưởng lão không cần xin lỗi, cứu trưởng bối chính là sứ mệnh của tu sĩ đạo cung chúng ta. Huống hồ, nếu đã bước chân lên con đường tu hành này thì ngại gì sống chết. Nếu thật sự sợ chết còn tu tiên gì nữa!”
Xích Lân đứng trong đám người khàn giọng cất lời, còn quắc mát liếc nhìn đám người xung quanh.
“Đúng vậy, nếu bây giờ không thể truyền tống thì chúng ta chỉ còn nước tiếp tục mà thôi!”
“Phùng trưởng lão, quyền hạn của bọn ta không đủ nên rất nhiêu tư liệu về tộc Vị Ương đều chưa được xem. Nếu cô đã biết Thanh Linh Yêu Hoa thì có biết chiến hạm này còn điểm gì kì dị nữa hay không?”
Những tu sĩ Nguyên Anh lục tục lên tiếng khiến các tu sĩ Kết Đan cũng dàn an ổn lại. Vương Bảo Nhạc cũng ngẩng đàu nhìn về phía Phùng Thu Nhiên.
Phùng Thu Nhiên hít sâu một hơi, cố nén nỗi lo âu xuống đáy lòng. Cô hiểu lúc này mình không thể hoảng loạn, nếu không sẽ thật sự trở thành tội nhân của đạo cung, khiến tất cả những người đi theo ở đây cửu tử nhất sinh.
“Phán đoán của ta, Diệt Liệt Tử và Du Nhiên trước đây có chút sai lầm. Khi thấy Thanh Linh Yêu Hoa và những thi hài này, ta lập tức nghĩ tới một loại chiến hạm đặc biệt của tộc Vị Ương mà trước kia từng
nghe kể!
“Bề ngoài của chiến hạm đặc biệt này không khác gì những chiến hạm bình thường, nhưng tác dụng của nó lại khác hẳn. Loại chiến hạm này được gọi là Tế Cung!”
“Cái được gọi là Tế Cung này thật ra chính là tế đàn. Mỗi khi tộc Vị Ương chinh phục một tinh vực thì sẽ bắt rất nhiều tu sĩ nơi đó lại, quẳng xác vào trong Tế Cung, hiến tế huyết nhục sinh cơ của họ để tộc Vị Ương dùng cho việc chữa thương!”
“Ta hoài nghi chiến hạm này chính là Tế Cung. Thi hài ở đây đến từ rất nhiêu nền ván minh đã bị chiến hạm này tiêu diệt!”
“Nếu đúng là vậy thì cả ba thế giới trong ba vòng tròn đều có một tế đàn phụ, tầng dưới cùng nối với ba tế đàn phụ sẽ có một tế đàn chính!”
“Muốn rời khỏi đây thì phải vào bên trong tế đàn chính, chỉ khi vào nơi đó mới có thể mở con đường ra ngoài!”
Phùng Thu Nhiên không hề giấu giếm, sau khi cô nói hết mọi thứ mình phân tích được, mọi người ở đây đều im lặng.
Vương Bảo Nhạc cũng thầm thở dài một tiếng. Hắn lấy một ít pháp bảo, đan dược và vài con rối ra từ trong túi trữ vật đưa cho Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo.
Vương Bảo Nhạc hiểu, chặng đường này sẽ vô cùng gian nan.
Cùng lúc đó, sau khi nói ra tất cả, Phùng Thu Nhiên cũng không nhìn mọi người mà dõi mắt v'ê phía xa. Tại nơi thây vất khắp nơi này, ngoại trừ mấy trám trượng xung quanh họ không có Thanh Linh Yêu Hoa ra thì khắp nơi đều rợp bóng hoa.
Cũng may, yêu hoa nơi xa phần lớn đều là nụ hoa, không có chỗ nào nở rộ hoàn toàn.
“Mọi người nghỉ ngơi giây lát, một nén nhang sau chúng ta sẽ xuất phát!”
Một lúc sau, Phùng Thu Nhiên thu hồi tầm mắt rồi nhẹ giọng lên tiếng. Đám người
Xích Lân khoanh chân ngồi xuống, im lặng vận chuyển tu vi khiến bản thân luôn ở trạng thái đỉnh phong, đồng thời cũng đặt nhị của Thanh Linh Yêu Hoa trong Lông ngực.
Thời gian trôi qua, ngay khi một nén nhang sắp hết, mọi người cũng đã khôi phục xong xuôi. Lúc họ chuẩn bị xuất phát thì mặt đất bỗng nhiên chấn động.
Chấn động này cũng không mãnh liệt nhưng khi mọi người biến sắc, lũ lượt đứng lên thì chấn động bỗng nhiên mạnh hơn, cũng có tiếng răm rầm từ xa vọng tới. Thoạt nghe giống như có một người khổng Lô đang di chuyển vậy.
Thậm chí, họ còn nghe được tiếng hít thở ồ ồ như cuồng phong thét gào kèm theo tiếng vang tạp tạp. Mọi thứ khiến Vương Bảo Nhạc, Phùng Thu Nhiên và những tu sĩ Nguyên Anh khác lần lượt biến sắc. Không cần ai nói gì, gần như chỉ trong nháy mắt đã có không ít người lập tức bay lên không, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Dần dần, tất cả những người đã bay lên không trung bao gồm cả Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên đều trợn to hai mắt, cũng có mấy người giật mình hét thành tiếng.
“Đó là...”
“Đó là cái gì!?”
Đi cùng với tiếng động càng lúc càng mãnh liệt, tiếng gió gào thét điên cuồng, một thân ảnh khổng lồ như nối trời và đất từ từ xuất hiện ở cuối tầm mắt của mọi người.
Đàu tiên là thanh âm, sau đó là hình dáng. Khi thân ảnh đó trở nên rõ ràng hơn, đập vào mắt đám người Vương Bảo Nhạc chính là một con cự thú khổng lồ đến mức không thể diễn tả nổi.
Bộ dạng của con cự thú này giống như Vượn Kim cương nhưng rõ ràng nó lại khổng lồ hơn nhiêu. Bộ lông trên người thì bù xù, thậm chí có chỗ còn lộ cả xương màu đen ra, lúc tới gần thì mùi hôi thối lan ra khắp nơi.
Trên thân thể nó có rất nhiêu xiềng xích đâm xuyên qua người, kéo dài ra sau, gán liên với một cây cột gỗ thật lớn nằm ngang giữa không trung.
Cây cột kia lớn chừng vạn trượng, đứng trước nó thì tu sĩ chẳng khác gì một con kiến, nhưng khi đứng sau cự thú lại chẳng hề bắt mắt chút nào.
Nhưng điểm kinh người nhất của cây trụ gỗ kia không phải độ lớn mà là chiêu dài... Chiêu dài của cây trụ gỗ này có thể nói là vô tận. Vì cự thú ở đâu cây cột nhưng lại không thấy đầu còn lại của cây cột ở đâu cả. Đâu còn lại của cây cột giống như ở phương trời xa, kết nối với tận cùng thế giới.
Khi nhìn qua, cự thú giống như một con lừa kéo gỗ, từng bước từng bước kéo cây cột phía sau, gian nan đi về phía trước.
Khi cự thú hơi chậm lại thì xiềng xích trên người của nó sẽ phát ra ánh sáng phù văn, hóa thành từng sợi tơ mỏng đánh lên cơ
thể cự thú khiến nó đau đớn gào lên đày thê lương. Dưới tình huống này, cự thú không dám chậm chạp hay khựng lại chút nào.
Dường như nó không nhìn thấy, hoặc có thấy thì cũng không thèm để ý đến đám người Vương Bảo Nhạc. Trong tiếng xiềng xích va chạm cùng tiếng bước chân nặng nề, nó thở hổn hển từ từ đi tới, thân hình sánh ngang trời đất ấy lại bước từng bước kéo cây trụ gỗ kia đi xa từ vị trí cách bọn họ mấy ngàn trượng.
Mỗi bước nện xuống đều khiển mặt đất chấn động, mỗi lần giơ chân lên đều tạo ra gió lốc, làm cho từ khi nó đến và đi thì cuồng phong vần vũ khắp nơi đây, trời đẩt nổ vang.
"filepos0013751673">

Bạn cần đăng nhập để bình luận