Tam Thốn nhân Gian

Chương 689 KHỐN CẢNH

Chương 689 KHỐN CẢNHChương 689 KHỐN CẢNH
G ần như vào lúc bốn đạo dao động tu vi Thông Thần cảnh này bùng nổ, biển đỏ tràn ngập vũ trụ lấy khí thế lôi đình vạn quân xông đến từ xung quanh. Tốc độ của nó nhanh như sóng thần đánh vào bờ, chỉ nháy mắt đã bao trùm bốn phía của phi toa.
Nhìn từ xa, biển đỏ cuồn cuộn này giống như một bàn tay lớn từ trên lao xuống, tóm chặt chiếc phi toa đang khởi động vội vàng toan lao ra kia.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi bao phủ, biển đỏ bỗng có hiện tượng sệt lại như sắp sửa đóng băng. Nó chẳng những muốn đóng báng phi toa kia mà còn muốn đóng báng cả khoảng vũ trụ này lại.
Cùng lúc đó, một sức nén khủng bố cũng lan ra trong biển đỏ đang nhanh chóng
đông lại này, xông thẳng về phía phi toa.
Toàn bộ phi toa chấn động mạnh một cái. Hai người Phùng Thu Nhiên và Vương Bảo Nhạc cũng vậy. Lúc này, sắc mặt của họ đều thay đổi. cả hai đều chú ý thấy không ngờ phi toa lại xuất hiện dấu hiệu bị ép vỡ trong biển đỏ.
Hiển nhiên, dù cấp bậc của phi toa rất cao nhưng khó mà kiên trì được lâu trong biển đỏ do mấy vạn chiến hạm tạo ra này. Nó có thể sẽ bị ép nát bất cứ lúc nào.
“Tự nổ phi toa!!”
Vẻ mặt Vương Bảo Nhạc chưa bao giờ nghiêm túc như thế. Hắn không kịp nói nhiêu, vừa bảo xong thì lập tức phi người lên. Vô số kinh mạch màu đỏ lan ra xung quanh. Để Khải quấn quanh thân thể to uỳnh của hắn làm thân hình chiến thần béo kia lại xuất hiện Lân nữa. Tu vi của Vương Bảo Nhạc cũng bùng nổ toàn diện, chuẩn bị phòng hộ và mượn lực lao ra ngoài.
Trong mắt của Phùng Thu Nhiên lộ vẻ chần chờ. Nhưng dù sao cô cũng là cường giả Thông Thần, lại từng trải qua chiến loạn, tuy có thiên tính mềm lòng và do dự nhưng không biết có phải cuộc trò chuyện cùng Lý Hành Ván ban nãy đã có tác dụng hay không, lúc này Phùng Thu Nhiên chỉ chần chờ một giây thì trong mắt đã xuất hiện vẻ quyết đoán. Cô cũng lập tức bấm tay niệm thần chú, nhấn về phía phi toa một cái.
Lúc Phùng Thu Nhiên ấn về phía phi toa, bốn dao động Thông Thần kia cũng bùng nổ hoàn toàn từ chiến hạm xung quanh rồi nhanh chóng tới gần. Nhưng không đợi bốn tu sĩ Thông Thần đó tiếp cận, phi toa đang chấn động và giãy giụa trong biển đỏ đột nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt. Dù là trong vũ trụ, ánh sáng đó cũng vô cùng chói mắt giữa muôn vàn ánh sao lung linh.
Nó như hóa thành một Mặt Trời nhỏ, bừng sáng tới vô hạn, sau đó... 'âm 'âm tự nổ.
Trong nháy mắt, lực trùng kích ập tới như lũ quét, cũng giống như băng hà tan vỡ, lấy khí thế dời non lấp biển rầm rầm quét ngang ra xung quanh. Thậm chí, dao động đó còn có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường, chỉ thấy lực trùng kích như ẩn chứa lực sát thương cùng nghiên áp vô cùng vô tận kia lan ra. Nó xé rách biển đỏ bốn phía, cảnh tượng này giống như kích nổ thuốc nổ trong lớp báng vậy.
Nhất là cả động lực lẫn chất liệu của phi toa này đều không hề bình thường. Nay uy lực tự nổ của nó tạo thành cũng vượt mức tầm thường.
Biển đỏ vốn đang nhanh chóng đóng báng lập tức chấn động rồi vỡ nát. Trong tiếng nổ mạnh, nó hóa thành vô số khối đỏ bị lực trùng kích quét tới hất váng ra ngoài. Thậm chí, bốn khí tức Thông Thần đang xông tới cũng phải dừng lại, không thể không tránh né. Nhưng dù bọn họ có thể tránh được thì mấy vạn chiến hạm xung quanh lại khó mà phản ứng được nhanh như thế. Chúng bị lực trùng kích như
cuồng phong đập vào mặt kia oanh kích.
Toàn bộ chiến trường chợt đại loạn vì phi toa tự nổ. Lúc vụ nổ diễn ra, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên cũng nhanh chóng lao ra.
Dưới sự khống chế và dẫn đường của Phùng Thu Nhiên, gần chín phàn lực lượng tự nổ của phi toa đều lan ra ngoài. Bọn họ bị vây bên trong cũng không chịu ảnh hưởng nhiêu lắm. Dù sao tu vi của Phùng Thu Nhiên cũng là Thông Thẫn, Vương Bảo Nhạc lại có Đế Khải. Sau khi nhận một phàn chấn động nhỏ thì họ đã lập tức dùng tốc độ nhanh nhất, nương theo lực trùng kính do vụ tự nổ gây ra để bắn ra ngoài giống như một mũi tên.
Nhìn từ xa, tốc độ của hai người phối hợp với lực trùng kích, chỉ có thể thấy tàn ảnh lướt qua. Trong chớp mắt, họ đã đột phá phạm vi biển đỏ đang sụp đổ, thoát khỏi khu vực phong tỏa của mấy vạn chiến hạm giữa vũ trụ đang chấn động từng cơn.
cảnh này bị rẩt nhiêu tu sĩ trong mấy vạn chiến hạm xung quanh nhìn thấy tận mắt, cũng bị bốn tu sĩ Thông Thẫn kia nhìn thấy toàn bộ. Trong lòng bọn họ ít nhiêu đều cảm thấy khiếp sợ.
Thật sự thì... mọi người đều thấy dường như không thể có chuyện thoát khỏi vòng vây như thế được. Dù sao chuyện này cũng cần người đó lập tức quyết định tự nổ phi toa vào lúc phong tỏa xuất hiện. Mà lựa chọn thoạt nhìn có vẻ đơn giản kia cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể quyết định trong chớp mắt được.
Có thể nói, trọng điểm của lẫn thoát nạn làn này chính là tốc độ tự nổ của phi toa.
“Nhưng thế thì đã sao!”
Bốn tu sĩ Thông Thần bị phi toa tự nổ ép lui kia đều từng là trưởng lão Nguyên Anh của đạo cung. Xích Lân, người từng đi theo Phùng Thu Nhiên nám đó, còn từng có ma sát nửa thật nửa giả với Vương Bảo Nhạc cũng là một trong số đó.
Nhưng hiển nhiên, giờ này ông ta đã không còn là chính mình nữa, đã bị tộc Vị Ương kí sinh. Tu vi của Xích Lân cũng theo đó thăng tới Thông Thần. Hiện tại, ông ta đang nheo mắt nhìn Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên sắp biến mất nơi xa, nhưng vẫn không hề sốt ruột đuổi theo mà cười gằn một tiếng.
Chẳng những Xích Lân, ba người từng là trưởng lão Nguyên Anh của đạo cung đang ở ba hướng còn lại đều có tu vi Thông Thẫn do bị ký sinh cũng đều như vậy. Ngay tại lúc họ cười lạnh nhìn sang, nơi vũ trụ xa xa, hư vô tối đen phía trước hướng Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên đang bay bỗng vặn vẹo.
Vương Bảo Nhạc biến sắc, đồng tử của Phùng Thu Nhiên cũng co rụt lại, muốn đổi hướng nhưng cũng đã chậm. Hư vô tối đen phía trước Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên vặn vẹo rồi hóa thành một lốc xoáy cực lớn chỉ trong chớp mắt.
Lốc xoáy này giống như hố đen, lại giống một thông đạo nào đó. Giữa lúc không ngừng chuyển động, nó như mở ngán cách không gian ra, bên trong có hai luồng sương đỏ thật lớn phun ra.
Hai luồng sương này, mỗi đám đều lớn chừng mấy trăm trượng. Sau khi phun ra, chúng bay thẳng về phía Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên. Tốc độ nhanh là một chuyện, quan trọng là lực trấn áp và phong tỏa bên trong chúng khiến Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên thật sự không thể nào tránh né được.
Lúc chúng tới gần, sắc mặt Phùng Thu Nhiên tái nhợt, thân thể bất giác lui về sau. Cô vỗ túi trữ vật một cái, lấy một cái chuông từ trong đó ra. Lúc rung mạnh lại có từng dãy phù văn màu trắng bay nhanh ra từ trong chuông. Chúng tập hợp lại thành một bàn tay lớn chừng mấy trám trượng hòng đánh tan đám sương, tranh thủ thời gian chạy thoát.
Nhưng đám sương máu kia vô cùng kỳ dị, nó lại mặc kệ bàn tay khổng lồ do phù ván tạo ra mà bỗng xuyên thấu qua. Trong lúc Phùng Thu Nhiên hoảng hốt giật mình thì nó đã bao phủ bàn tay kia vào trong rồi cắn nuốt như đang phong ấn.
Mà Vương Bảo Nhạc bên này lại nhoáng người một cái không hề do dự, trên cơ thể hắn lập tức xuất hiện ảnh chồng, phân thân lại hình thành rồi xuất hiện lăn nữa. Vì xung quanh bị trấn áp và phong tỏa không thể dịch chuyển, khoảng cách còn quá gần nên Vương Bảo Nhạc cũng không có thời gian dùng phân thân để đồi chỗ.
Vậy nên, lúc này, phân thân xuất hiện chỉ với một tác dụng duy nhất, đó chính là tự nổ.
Trong nháy mắt, phân thân lao ra khỏi người Vương Bảo Nhạc, xông thẳng về phía đám sương máu đang tới gàn. Ngay khi đám sương muốn cắn nuốt Vương Bảo Nhạc thì nó lại 'âm 'âm tự nổ.
Lực trùng kích ngập trời lan ra như một cơn lốc quét ngang vũ trụ khiến sương máu cũng phải chấn động. Tốc độ của đám sương cũng chậm lại một hô hấp.
Nhờ vào thời gian này, Vương Bảo Nhạc nhanh chóng lui về sau toan bỏ chạy. Lúc này, tim của Vương Bảo Nhạc cũng rộn lên, cảm giác nguy cơ bùng nổ toàn diện. Nhất là sau khi chú ý thấy dòng xoáy đã phun ra đám sương máu kia giờ bất ngờ lại xuất hiện một đám sương máu nữa, da đầu Vương Bảo Nhạc cũng co giật từng hồi. Rõ ràng Lân này Thương Mang Đạo Cung và tộc Vị Ương đã chuẩn bị rất ổn thỏa. Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa mới vừa lui về sau thì bốn tu sĩ Thông Thân như Xích Lân đã xuất hiện xung quanh hắn, lập tức ra tay.
Vũ trụ thoáng cái đã chấn động, cơn lốc vô tận quét ngang các vì sao. Dù Vương Bảo Nhạc đã mặc niệm đạo kinh, lại có Đế Khải phòng hộ, nơi này cũng không cách hành tinh quá xa, có thể cho hắn nơi mượn lực, nhưng đối mặt với sự liên thủ của bốn tu sĩ
Thông Thần cảnh, Vương Bảo Nhạc vẫn không thể chống cự lại được. Đế Khải chấn động mãnh liệt, máu tươi tràn ra ngoài thân thể của Vương Bảo Nhạc bị hai quầng sương máu bao phủ hòng nuốt chửng nó vào bụng.
Trong vũ trụ, hai đám sương máu một lớn một nhỏ không ngừng quay cuồng, nhìn mà rợn người.
“Phụng lệnh của Thái thượng Trưởng lão. Các tu sĩ Thương Mang Đạo Cung nghe lệnh, mở đại trận, luyện chế Vương Bảo Nhạc phản nghịch, khiến hán hình thần câu diệt!”
“Tịnh hóa Thái thượng Trưởng lão Phùng Thu Nhiên thoát khỏi sự trói buộc và khống chế của người khác, khôi phục thần trí!”
Trong vũ trụ, Xích Lân lại truyền thần niệm bao phủ tất cả chiến hạm xung quanh khiến các tu sĩ Thương Mang Đạo Cung bên trong đều chấn động tinh thăn.
Họ vội vàng khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển toàn bộ tu vi. Nhất thời, trên mỗi chiếc chiến hạm lại có ánh sáng đỏ bắn nhanh ra, bao phủ hai đám sương đỏ trước đó rồi lại nhanh chóng tạo thành biển đỏ lần nữa.
"filepos0014798864">

Bạn cần đăng nhập để bình luận