Tam Thốn nhân Gian

Chương 664 ĐUỔI GIẾT

Chương 664 ĐUỔI GIẾTChương 664 ĐUỔI GIẾT
Trong thân kiếm, thân thể Vương Bảo Nhạc lảo đảo, hắn không quan tâm chuyện vết thương ngày càng nặng hơn, cũng không hề dừng lại mà còn liêu mạng bay nhanh hơn.
Nhưng trước khi đi hắn vẫn ném ra một con rối ở nơi mình truyền tống đển, sau đó lập tức bay đi không quay đầu lại lấy một cái.
Cũng may, lúc di chuyển trong thân kiếm, Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng tìm được vài cảnh tượng quen thuộc giúp hắn xác định được vị trí của mình.
“Nơi này không gần khu vực chuôi kiếm cho lắm.”
sắc mặt của Vương Bảo Nhạc tái nhợt, sau khi định vị được nơi mình đang ở thì hắn lại sa sầm mặt, trong lòng cũng nặng trĩu.
Hắn biết rõ hiện tại mình chỉ có hai lựa chọn, một là tiếp tục chạy về khu vực chuôi kiếm theo kế hoạch vốn có để trở về Thương Mang Đạo Cung, lợi dụng truyền tống trận rời khỏi Thương Mang Đạo Cung này và quay về Liên bang, cái còn lại chính là tiến vào sâu hơn trong phần thân kiếm.
Cái trước đó đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, cũng là thứ mà hắn nhắm tới. Nhưng con đường có vẻ một lần vất vả cả đời nhàn nhã đó lại có nguy cơ cực lớn.
“Một khi Du Nhiên Đạo Nhân thật sự không chết mà tiếp tục đuổi theo, cho dù chạy tới khu vực chuôi kiếm thì cũng không thoát khỏi sự truy sát của lão ta.”
“Mình chỉ có thể đánh cược, cược lão ta đã chết, hoặc là cược lão ta không đuổi kịp.”
Vương Bảo Nhạc im lặng, trong mắt đầy vẻ đắn đo. Nhưng vẻ đắn đo này không kéo dài được lâu thì đã biến thành quyết đoán. Hắn kiên quyết xoay người lại, không chạy về phía chuôi kiếm nữa mà lao nhanh về phía sâu bên trong thân kiếm.
Trong lúc di chuyển, huyết khí trong cơ thể hắn liên tục bốc lên. Cũng may nhục thân của hắn vô cùng mạnh mẽ, lại thêm khả năng tự chữa lành cực mạnh của Thanh Liên, lúc này hắn mới có thể giữ nguyên tốc độ nhất định.
Chỉ là cuối cùng vẫn không thể nuốt hết chỗ máu tươi đang trào lên, sau khi bay ra được một khoảng thì hắn cũng không nhịn được nữa mà phun ra một búng máu.
Trong búng máu vừa phun ra còn kèm theo khá nhiêu mảnh thịt vụn, Vương Bảo Nhạc cũng không biết nó là gì, có điêu, sau khi phun nó ra kèm máu tươi thì hắn cảm giác khí huyết đang quay cuồng trong cơ thể lập tức dịu đi. Nhưng sau đó lại có từng đợt choáng váng và đau đớn liên tục ập tới.
Lục phủ ngũ tạng bị thương rồi/
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc vô cùng khó coi, sau khi thử cảm ứng thân thể, hắn biết mấy mảnh thịt vụn kia chính là nội tạng của mình.
Cảm giác phun nội tạng này ra khiến hắn cảm thấy thoáng chốc đã bị rút hết sức lực, cơn mỏi mệt vô tận ập tới từ tất cả các bộ phận trong cơ thể, liên tục lan ra khắp nơi khiến hắn cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ.
Một cảm giác mệt mỏi tột độ, muốn nằm xuống nghỉ ngơi bất ngờ đánh úp lại như thủy triều trong đầu Vương Bảo Nhạc, muốn nhấn chìm hắn. Nhưng ngay khi sắp sửa bị chìm vào trong đó, Vương Bảo Nhạc lập tức cắn chót lưỡi, cũng bất chấp việc cắn quá mạnh dẫn tới đau đớn dữ dội. Hắn còn mượn cơn đau này để dằn cảm giác muốn nghỉ ngơi xuống, hắn thở dồn từng cơn, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hơn.
“Không thể dừng lại được, không thể đánh cược như thế được.”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, cắn ráng tiếp tục bay đi. Lúc trước, hắn chọn cách đi vào sâu trong thân kiếm để tránh việc bị đuổi giết, không phải do hắn không thể cược, mà là Vương Bảo Nhạc không dám lấy chuyện này ra để đánh cược.
Một khi thua thì hắn sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để xoay chuyển nữa, tiến vào thân kiếm có vẻ phiên toái hơn, nhưng thực tể với hắn thì cơ hội sinh tồn sẽ lớn hơn.
Dù sao thì phân lớn cấm chế ở đây đều không ảnh hưởng gì tới Vương Bảo Nhạc, nhưng với người khác thì vẫn có.
Nhưng Vương Bảo Nhạc hiểu rõ với tu vi cường hãn, lại nhiêu thủ đoạn của Du Nhiên Đạo Nhân, nếu như ông ta thật sự đuổi giết thì mình không thể đặt hết hy vọng lên cấm chế này được.
“Trừ khi liên tục kéo dài khoảng cách và thời gian, khiến bản thân đi vào sâu trong thân kiếm hơn, như vậy sẽ có khả năng lớn khiến Du Nhiên Đạo Nhân khó mà đuổi theo, nhưng việc này lại khó mà làm được!”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nhưng hắn vẫn không đổi hướng, tiếp tục duy trì tốc độ chạy về phía một khu vực trong trí nhớ của mình.
“Nên dù chọn lựa kiểu gì, dù là thoát ra khỏi đây hay là khiến cho Du Nhiên Đạo Nhân không dám đuổi theo thì đều cần một lần di chuyển phạm vi lớn mới được.”
“Loại na di đó, hoặc là lợi dụng truyền tống tạo thành sẵn có trong lúc thay đổi địa thế của nơi này, hoặc là dùng tới Phi Tiên Đài!”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc trở nên kiên định, phương hướng hắn nhắm tới lúc này chính là nơi có Phi Tiên Đài trong trí nhớ của mình.
Kế hoạch trường kỳ chính là đến Phi Tiên Đài trước, sau đó dùng Phi Tiên Đài để na di đi thật xa, khiến Du Nhiên Đạo Nhân không thể đuổi theo được. Kế hoạch ngắn hạn chính là tìm kiếm khu vực vừa sinh ra sức mạnh truyền tống ở đây, nhờ đó để truyền tống đi.
Sau khi sắp xếp và củng cố suy nghĩ trong đầu, Vương Bảo Nhạc lại nuốt đan dược vào. Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang di chuyển, ở khu vực thân kiếm mà hắn được truyền tống tới khi rời khỏi chiến hạm lại nổ đùng một tiếng, thân ảnh của Du Nhiên Đạo Nhân cũng đột nhiên xuất hiện.
Ngay khi Du Nhiên Đạo Nhân vừa xuất hiện thì con rối do Vương Bảo Nhạc ném lại trước khi rời đi lập tức phát hiện và tự nổ. Dù Du Nhiên Đạo Nhân muốn ngán cản thì cũng đã muộn, ông ta nhoáng lên một cái đã tới chỗ con rối tự nổ, nhìn đống tài liệu vỡ nát còn sót lại, sắc mặt Du Nhiên Đạo Nhân lập tức sa sầm.
“Tâm ngoan thủ lạt, quyết đoán, đủ loại thủ đoạn, tâm tư lại tỉ mỉ, đúng là mình đã xem thường tên Vương Bảo Nhạc này rồi.”
Sát khí trong mắt Du Nhiên Đạo Nhân bừng lên, bấm niệm pháp quyết một cái. Không rõ ông ta đã dùng bí pháp gì, giống như có thể định vị phương hướng của Vương Bảo Nhạc, sau đó thân thể lóe lên một cái để đuổi theo. Trong lòng ông ta đã tính toán lãn này thề chết quyết không bỏ qua.
Gần như ngay khi Du Nhiên Đạo Nhân định vị phương hướng của hắn, Vương Bảo Nhạc đã rời khỏi đây một quãng chợt biến sắc. Lúc trước, hắn để con rối kia lại chính là vì giữ lại cái để theo dõi, nếu như Du Nhiên Đạo Nhân không đuổi theo dấu vết truýên tống của mình thì thôi, một khi đuổi theo thì hắn có thể phát hiện ngay lập tức. Tuy hiện tại đã có kết quả xấu nhất, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng có chuẩn bị tâm lý sẵn nên lập tức táng tốc, chẳng chút chần chừ.
Tuy tốc độ hiện tại đã cực nhanh, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng bất chấp mọi thứ, dù vết thương có nặng hơn cũng vậy. Hắn triển khai tốc độ, Lôi Tiên Biến cũng bùng nổ khiến toàn thân hắn lướt đi thật nhanh như một tia chớp, Vương Bảo Nhạc không tìm kiểm xem xung quanh có khu vực đang truyền tống nào nữa hay không, mục đích duy nhất của Vương Bảo Nhạc lúc này chính là Phi Tiên Đài.
Thời gian cấp bách không cho phép Vương Bảo Nhạc phân tâm, lúc này hắn bộc phát tốc độ, gần như tông thẳng tới, liên tục lướt qua từng cấm chế.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc tới gằn thì những cấm chế này đã tự động mất hiệu lực, sau khi cho hắn đi qua thì mới lập lại. Điêu này khiến giúp Vương Bảo Nhạc di chuyển thuận lợi hơn.
Mặc dù Du Nhiên Đạo Nhân có tu vi cường hãn, bình thường cũng cưỡng chế xuyên qua cấm chế, lúc cấm chế bộc phát cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn đối với
ông ta, nhưng cấm chế quá nhiêu vẫn làm ông ta chậm lại đôi chút. Điều này khiến cho tốc độ vốn vượt xa Vương Bảo Nhạc của ông ta biến thành chậm hơn khá nhiêu.
Nhất là quy tắc trong phần thân kiếm này rất hỗn loạn, làm cho việc thuẩn di cũng không chính xác nữa. Vậy nên Du Nhiên Đạo Nhân chỉ có thể dựa vào tốc độ của thuật pháp để đuổi theo, nhất thời chỉ có thể từ từ rút ngắn khoảng cách chứ không thể một hơi đuổi theo.
Trong lúc lo lắng, khoảng cách giữa Du Nhiên Đạo Nhân và Vương Bảo Nhạc cũng được rút ngắn ngày càng gần nhau hơn, nhưng lần nào cũng bị cấm chế ngán cản. Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Vương Bảo Nhạc ở phía xa, Du Nhiên Đạo Nhân cắn ráng một cái, trực tiếp chọn cách thuấn di.
Chỉ nháy mắt đã biến mất, khi xuất hiện lại thì Du Nhiên Đạo Nhân chỉ cách Vương Bảo Nhạc không tới mười trượng. Nhưng
sau khi xuất hiện thì Du Nhiên Đạo Nhân lập tức tái mặt, chỉ có thể vội vàng phất tay trảo một cái về phía Vương Bảo Nhạc, sau đó nhanh chóng lùi lại.
Gần như ngay khi Du Nhiên Đạo Nhân lùi lại thì hư không ở vị trí mà ông ta truyền tống tới lúc trước lập tức sụp xuống, hơn mười vết nứt không gian khống lồ xuẩt hiện như xé nát mọi thứ. Dù Du Nhiên Đạo Nhân có tu vi cường hãn, nhưng sau khi thấy cảnh này cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Vương Bảo Nhạc lúc này lại vung tay phải lên, một thanh Pháp Binh trực tiếp bắn ra từ sau lưng hắn, đối kháng với cú chộp của Du Nhiên Đạo Nhân, Vương Bảo Nhạc lại phun thêm một búng máu, mặc dù cú tấn công vội vàng của Du Nhiên Đạo Nhân đã bị hắn dùng Pháp Binh ngán cản, nhưng dư âm lan ra vẫn khiến vết thương của Vương Bảo Nhạc nặng thêm.
Nhưng tốc độ của Vương Bảo Nhạc chẳng những không giảm mà còn nhanh hơn. Trong lúc bay nhanh, hắn lại bấm niệm pháp quyết tạo thành từng quả cầu sấm sét ném về phía tất cả những cấm chế mà mình đi ngang qua. Từng vụ nổ mạnh liên tiếp vang lên khiến cho những cấm chế này tự động bộc phát sau khi hắn đi ngang qua, mục đích chính là ngán chặn Du Nhiên Đạo Nhân, cũng kích phát sự hỗn loạn ở nơi này.
Bởi vì phần thân kiếm này vốn đã vô cùng hỗn loạn, giống như một ngọn núi lửa có thể bộc phát bất kỳ lúc nào, hành động của Vương Bảo Nhạc khiến cho nơi này trở nên hỗn loạn hơn và biển lửa dậy sóng.
“Vương Bảo Nhạc!!”
Sắc mặt của Du Nhiên Đạo Nhân vô cùng khó coi. Sự hỗn loạn ở nơi này khiến ông ta không thể không tránh né, làm cho khoảng cách giữa hai người lại bị kéo giãn. Hiện nay, Du Nhiên Đạo Nhân cũng không dám thuấn di nữa, vừa rồi ông ta miễn cưỡng
thuấn di một lần suýt chút nữa đã hạ xuống sai chỗ do quy tắc hỗn loạn ở đây, bị đổi hướng tới. Mặc dù Du Nhiên Đạo Nhân đã miễn cưỡng đổi hướng nhưng vẫn khiến không gian sụp đổ. Điều này làm ông hoảng sự và thận trọng hơn nữa.
"filepos0014282881">

Bạn cần đăng nhập để bình luận