Tam Thốn nhân Gian

Chương 320

Chương 320Chương 320
THÔN TRANG QUỶ DỊ!
Cơ hồ đến ba phần mười các khu vực trên Sao Hỏa xuất hiện khói đỏ này cùng một lúc, nó vô cùng quỷ dị, lan ra khắp nơi. Từ khi thành Thực Dân được xây dựng, thậm chí là trước đó cũng chưa từng xảy ra.
Nếu nhìn xuống Sao Hỏa từ ngoài vũ trụ thì có thể thấy nó đang lan ra hệt như thủy triều.
Gần như ngay khi bắt đầu thì nó đã bị trận pháp của Sao Hỏa dò xét và đưa ra cảnh báo khiến cho thành Thực Dân trên Sao Hỏa cảnh giác cao độ. Thậm chí, cả Vực chủ và Phó Vực chủ cũng tự mình đến chỗ mối nối trận pháp để theo dõi.
Mối nối trận pháp của Sao Hỏa nằm trong căn cứ quân đội, trận pháp mênh mông vô tận, có thể bao trùm khu vực chừng sáu phân mười của Sao Hỏa. Mặc dù chủ yếu là do quân đội dùng nhưng quýên hạn cao nhất thì chỉ có một mình Vực chủ mà thôi.
Lúc này, trong khu cơ mật của quân đội, có thể thấy rõ toàn bộ mô hình giả lập của Sao Hỏa trên màn hình khổng lồ kia, trong đó, đến ba phần mười khu vực chỉ toàn sương đỏ cuồn cuộn khiến người thấy phải giật mình thảng thốt. Đồng thời, mấy cường giả trong quân đội và Vực chủ đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
"Không có bất kỳ dấu hiệu gì, đột nhiên đã thấy đám sương máu này rồi."
"Thông qua quan sát của những binh sĩ trú đóng bên ngoài thì đám sương máu này có khả năng ăn mòn và cấm linh. Ngoài ra, có vẻ bên trong nó có tồn tại sinh vật nào đó..."
Người phụ trách của quân đội là một đại hán trung niên, lúc này, ông đang đứng sau lưng Vực chủ, nghiêm giọng báo cáo.
"Nên xin Vực chủ hãy dùng quyền hạn của mình để tăng khả năng dò xét của trận pháp lên một chút, tìm hiểu xem rốt cuộc thứ ở bên trong nó là gì!"
Vực chủ mặc trường bào đỏ nhíu mày nhìn màn hình, trâm ngâm một lúc thì cô đột nhiên giơ tay lên bấm pháp quyết, cách không ấn một cái với màn hình khổng lồ nọ.
Sau khi ấn một cái thì màn hình rung lên, hình ảnh bên trong nhanh chóng mờ ảo nhưng chẳng mấy chốc đã xuất hiện lại lần nữa. Lần này, hình ảnh cũng rõ ràng hơn trước nhiêu, giống như có khả năng xuyên thấu nào đó khiến cho màn sương máu khi nãy hãy còn mờ ảo nay như được lọc qua, giúp mọi người thấy cảnh tượng bên trong!
Quỷ dị nhất chính là mặt đất và nham thạch vốn có của Sao Hỏa đều không bị gì, duy chỉ có thảm thực vật được Liên bang thử trồng rộng rãi sau khi linh khí xuất hiện là chết héo mà thôi.
Cùng lúc đó cũng có vài bóng dáng mờ ảo di chuyển trong màn sương. Những bóng dáng này có bộ dạng khác nhau, hòa vào màn sương như trong suốt, thông qua trận pháp thì có thể thấy được nhưng nếu dùng mắt thường thì hoàn toàn không thể xem ra được.
Chuyện này khiến cho mọi người càng căng thẳng và nghiêm túc hơn, đồng thời Vực chủ đột nhiên nhìn về phía khu vực ở góc Tây Bắc Sao Hỏa trên màn hình.
"Ồ?”
Đồng tử của Vực chủ co rụt lại, cô búng một ngón tay, khu vực này lập tức được phóng to ra, sau khi loại bỏ hết màu đỏ trên màn hình thì bọn họ thấy được cảnh tượng khiến cho ai nấy đều giật mình kinh hãi.
Nơi đó lại có một ngôi làng!
"Không thể nào!"
Vị đại hán trung niên của quân đội thất thanh kêu to, đồng thời những tiếng giật mình bật thốt và hít thở ồ ồ liên tục vang lên.
"Trên Sao Hỏa sao lại có ngôi làng thế này chứ!"
"Tôi biết nơi này, tôi bảo đảm lúc trước ở đây chỉ là một thung lũng mà thôi, chẳng có ngôi làng nào cả!!"
Mọi người xôn xao, đại thụ cũng bước tới xem thật kỹ, sau đó hắn đột nhiên vung tay lên thu nhỏ khu vực này lại rồi nhìn sang chỗ khác, mỗi nơi đều xuất hiện ngôi làng quỷ dị như thế! Tổng cộng có bảy nơi!
Bầu không khí xung quanh càng nặng nề hơn, mọi người nghi hoặc không thôi, thông qua trận pháp kiểm tra đo lường cho thấy mức độ nguy hiểm của ngôi làng này không cao, đồng thời cũng tra ra bên trong có vô số pháp bảo hư hỏng và vết tích trận pháp. Điêu này khiến cho nó càng quỷ dị hơn.
"Thú vị lắm...”
Vực chủ nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, cô trầm ngâm một lúc rồi hạ lệnh.
"Dựa theo trận pháp dò xét thì mức độ nguy hiểm của bảy khu vực này không cao lắm nhưng chẳng thể xem thường. Chuyện này giao cho Lý tướng quân phụ trách, phái bảy đội đi kiểm tra bảy nơi này. Nhớ phải cấn thận! Mỗi đội đều cần tu sĩ Kết Đan tọa trấn!"
"Đồng thời triệu tập cả trận văn sư và pháp binh sư trong thành lại đi theo, nếu không thể lấy những thứ đó ra khỏi làng thì nghiên cứu ngay tại chỗ!"
Lý tướng quân nghe vậy thì lập tức đáp lại, sau đó xoay người đi sắp xếp, toàn bộ quân đội Sao Hỏa bắt đầu vận chuyển, sau vô số mệnh lệnh được đưa xuống, còn điêu tra toàn bộ thông tin và nơi ở của những trận văn sư cùng pháp binh tu trong thành, trong đó, có cả tên của Vương Bảo Nhạc và Lâm Thiên Hạo.
Mệnh lệnh truyền ra, từng chiếc khí cầu nhanh chóng bay ra khỏi căn cứ quân đội, lấy tốc độ nhanh nhất để yêu cầu trận văn tu và pháp binh tu hợp lệ gia nhập bảy tiểu đội.
Vì tránh cho dân chúng hoảng loạn nên Tân hành động này đều phải giữ bí mật tuyệt đối, trong đó có một chiếc khí cầu bay thẳng đến Học viện Đạo Lam, sau khi đi vào thì lập tức truyền âm cho Vương Bảo Nhạc nhưng chẳng có tín hiệu. Điêu này khiến cho những nhân viên quân đội đang tìm Vương Bảo Nhạc đều nhíu mày, đành phải tìm Lâm Thiên Hạo.
Thấy người trong quân đội đến, Lâm Thiên Hạo cũng giật mình kinh ngạc, định truyền âm cho Vương Bảo Nhạc nhưng cũng không được, cuối cùng quân đội thấy không kịp nên nói với hắn.
"Lâm Thiên Hạo, ngươi bị mộ binh!"
Lâm Thiên Hạo đương nhiên sẽ không từ chối, cũng chẳng thể từ chối với quyết định mộ binh của quân đội, hắn im lặng một lúc rồi lập tức gật đầu, bước lên khí cầu của quân đội.
Chẳng bao lâu sau, bảy chiếc khí cầu đặc biệt có thể chống lại cấm linh bay ra khỏi thành, nhắm thẳng đến bảy nơi kia.
Cùng lúc đó, trong mật thất của tên tà tu nằm trên bình nguyên ngoài thành lúc này tối đen như mực, Vương Bảo Nhạc ngồi dựa lưng vào vách tường, nghĩ đến chuyện tia khói khi nãy chui vào người mình. Dù đã bị thân thể phân giải nhưng cơn đau đớn dữ dội khi đó vẫn khiến hắn thấy run sợ, không khỏi hít mạnh một hơi.
ĩm lặng!
Hắn vừa hít mạnh một tiếng thì Lý Uyển Nhi đã gắt giọng quát khẽ.
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, nhưng nghĩ đến chuyện khi nãy mình hiểu Lâm người ta nên hừ nhẹ một tiếng rồi cố nhịn, không thèm để ý đến nữa. Hắn nhắm mắt thử liên hệ với phệ chủng hòng sớm ngày khôi phục tu vi, đồng thời trong lòng lại lo lắng bởi vì bị vây ở đây thế này quá sức bị động, nhưng hắn biết chắc thứ sương đỏ bên ngoài không thể tồn tại được lâu... Nếu hắn và Lý Uyển Nhi mất tích thời gian dài thì trong thành nhất định sẽ phát hiện, sau đó men theo dấu vết còn lại mà tìm đến đây.
’’May mà trước đó mình đã liên hệ với Tông chủ rồi, nếu quá lâu mà mình không nhắn thêm gì thì ông nhất định sẽ biết mình đã gặp chuyện!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây, trong lòng thầm nhẹ nhõm, tiếp tục thử liên lạc với phệ chủng, Lý Uyển Nhi cũng thử đủ cách khôi phục tu vi, nhưng cấm linh này vừa bất ngờ mà uy lực lại lớn, tu vi của cả hai không thể khôi phục trong thời gian ngắn được. Nếu như trong mật thất này chỉ tối đen thì còn đỡ, nhưng bây giờ Sao Hỏa đang vào đông, nhiệt độ vốn đã thấp, bình thường tất cả mọi người ở trong thành có trận pháp bảo hộ thì còn đỡ, dù ra ngoài cũng có tu vi hộ thân nên thừa nhận nổi cái rét ở đây.
Nhưng nay cấm linh xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi chẳng khác nào biến thành người thường, chẳng những tu vi bị phong ấn mà còn không chống lại nổi cái rét này.
Chỉ hơn nửa canh giờ thì cả hai đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương ngoài kia. Tuy Vương Bảo Nhạc da dày thịt béo nhưng lúc trước thân thể phải phân giải tia sương đỏ kia nên tốn rất nhiều sức khiến cảm giác suy yếu của hắn rất rõ ràng, lúc này cũng cảm thấy rét buốt.
Dù tu vi của Lý Uyển Nhi hơn hẳn Vương Bảo Nhạc nhưng rõ ràng thân thể lại không bằng nên chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã nghe thấy tiếng răng va lập cập và khí tức yếu dần đi từ chỗ cô.
Nhiệt độ ở nơi này giảm xuống quá nhanh, nó vốn đã thấp, sương đỏ xuất hiện lại cướp mất khả năng chống cự của hai người, đồng thời khiến cho thân nhiệt Lý Uyển Nhi giảm mạnh, sắp không chịu nổi nữa.
Thậm chí, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù thân thể của hai người đã được linh khí tiến hóa, có thể trụ được ở mặt hít thở thì cũng sẽ bị rét chết mà thôi!
Thấy vậy, trong lúc Vương Bảo Nhạc có phần chần chờ thì giọng nói run rẩy nhưng lại cực kỳ tỉnh táo của Lý Uyển Nhi đã vang lên.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi cởi đồ ra đi.
"filepos0007455440">

Bạn cần đăng nhập để bình luận