Tam Thốn nhân Gian

Chương 767

Chương 767Chương 767
CÓ Gì ĐÓ KHÔNG ĐÚNG
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia, với chiến lực hiện tại của hắn, chỉ cần tát một cái là có thể khiến cho quần áo và cơ thể của đối phương dán chặt với nhau, khó có thể tách rời được.
Nhưng vì kiêng kỵ nơi đây là Chưởng Thiên Hình Tiên Tông nên Vương Bảo Nhạc không chấp nhất với giọng điệu của cô gái này, ngược lại hắn còn nở nụ cười tự cho là đẹp trai, dịu dàng nói.
“Đa tạ chị đẹp chỉ dẫn, ơ, túi trữ vật của chị đẹp rơi mất này.”
Vương Bảo Nhạc mỉm cười bước lên trước, trong giọng nói còn có chút kinh ngạc, mà những lời hắn nói cũng khiến cho cô gái
kia ngẩn ra, trợn mắt nhìn Vương Bảo Nhạc lật tay phải lấy ra một túi để đồ, đưa tới trước mặt cô ta.
Sắc mặt của cô gái kia trở nên vô cùng quái dị, cô ta cầm lấy nó rồi liếc một cái, tim đập nhanh hơn một chút, đặc biệt là bên trong có một món đồ khiến cô đỏ hểt cả mặt lên. Nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt kỳ lạ, sau khi quan sát thật kĩ vài lượt, ánh mắt của cô dịu dàng hơn nhiều, mỉm cười ho khan một tiếng rồi nói.
“Cảm ơn Long Nam Tử đạo hữu đã nhắc nhở.”
Vương Bảo Nhạc mỉm cười, trong chiếc túi đó của hắn có một ít thức ăn linh tinh của con lừa, với tu vi hiện nay, hắn không thèm mà cũng không nhìn kĩ bên trong có những thứ gì, khi tặng đi cũng không thấy đau lòng. Nểu như nhờ vào mấy thứ cỏn con này mà hỏi được tin tức thì còn đáng giá hơn.
Vậy nên sau đó khi đi cùng nữ tu này, Vương Bảo Nhạc vẫn giữ tư thái đẹp trai nhất của mình, hỏi han dịu dàng. Có thể là do được tặng quà, hoặc cũng có thể như suy đoán của Vương Bảo Nhạc, cô ta đã bị sự anh tuấn của hắn thu hút nên đã nói cho hắn biết không ít tin tức.
Ví dụ như... số người tham dự hội nghị thường kỳ này phải lên đến mấy nghìn, trong đám đông, chỗ ngồi của Vương Bảo Nhạc lại khá xa.
Lại ví như... hội nghị thường kỳ này luôn kéo dài khoảng một tháng, mà lão tổ chỉ xuất hiện vào ngày cuối cùng, hội nghị hiện nay là do các quân đoàn trưởng chủ trì.
Vương Bảo Nhạc sắp xếp lại những chuyện nhỏ nhặt này trong đầu, nhờ đó hắn đã hiểu khá rõ ràng về hội nghị thường kỳ này. Tuy có chỗ khác với suy đoán lúc trước của hắn, nhưng xét tổng thể thì khác nhau nhiều lắm.
Dựa vào những thứ tai nghe mát thấy sau khi đến nơi này, Vương Bảo Nhạc đã kiểm chứng được suy đoán lão tổ Hành Tinh của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông không hề coi trọng hắn, nếu không ông ta chẳng gọi đến hội nghị thường kỳ mà đã triệu kiến riêng rồi.
Vị trí chỗ ngồi cũng có thể nói rõ được vấn đề này, thế nên 1'ân này chỉ là hình thức giữa cấp trên và cấp dưới mà thôi.
“Có thể sẽ có một số ban thưởng nhỏ, nhưng chủ yếu sẽ là thu nạp để gia táng lực lượng...”
Vương Bảo Nhạc có địa vị cao ở Liên ang, sau khi suy nghĩ một lúc thì hắn cũng hiểu rõ mọi chuyện. Lúc nhìn cô gái bên cạnh, nụ cười trên môi lại càng dịu dàng hơn.
Cho đến khi đưa Vương Bảo Nhạc đến hội trường, cô gái kia vuốt ve túi trữ vật mà Vương Bảo Nhạc tặng, nhất là khi thần thức quét được một vật trong đó thì mặt
mày lại đỏ lên, chần chừ một lát mới mở miệng.
“Ta ở động thứ mười sáu, phủ chín đỉnh thứ bảy trên Nam Tông...”
“Hả?”
Nghe cô ta nói thế, Vương Bảo Nhạc vốn đang đánh giá kết cấu bên ngoài hội trường chợt ngẩn ra, ngơ ngác không biết tại sao đột nhiên đối phương lại nói cho mình biết địa chỉ cụ thể. Hắn vô thức quay đẫu nhìn cô gái kia, nhưng đáng tiếc chỉ nhìn thấy bóng lưng vội vàng bỏ đi của cô ta mà thôi.
“Hình như có gì đó không đúng.”
Vương Bảo Nhạc nghi hoặc thầm nghĩ, chẳng lẽ trong túi đựng đồ mà mình tặng có thứ gì đó rất quý ư? Tuy hán dám chắc tuy không nhìn kĩ từng thứ một, nhưng dựa vào thần thức và cảm ứng của hắn thì trong đống rác lộn xộn đó chắc chắn không có thứ gì có giá trị quá cao cả.
Có thể nó rẫt quý giá đối với Nguyên Anh, nhưng trong mắt tu sĩ Thông Thần thì nó chẳng là gì cả.
“Chẳng lẽ... cô ta bị dung nhan tuyệt thế của ta chinh phục ư?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt nghĩ thầm. Nhất định là mình đã đẹp trai lên nhiêu, không ngờ trong thời gian ngắn thế này lại bất giác chinh phục được thêm một người hâm mộ.
“Đáng tiếc, cô nàng kia không hợp gu của ta lắm.”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, từ tận đáy lòng vẫn thấy kiêu ngạo. Sau đó, hắn lại tiếp tục xem bố cục của hội trường, không hề để ý đến con lừa lán qua lăn lại với vẻ ẩm ức cứ như vừa mất thứ gì đó quan trọng trong vòng tay trữ vật...
Nhìn từ bên ngoài, cả hội trường như một con đại bàng giang cánh muốn bay lên trời, khí thế ngút trời. Màu sắc tổng thể thiên về
màu xanh, trong ngoài đại môn có rất nhiêu tu sĩ qua lại, náo nhiệt phải biết. Tuy rằng Vương Bảo Nhạc chẳng quen ai nhưng vẫn tỏ ra thân quen, khi đi vào còn thường xuyên mỉm cười gật đầu với tu sĩ mình gặp. Từ xa nhìn lại, hội trường này tạo thành hình tròn, số lượng ghể ngồi cũng lên đến cả chục nghìn.
Ở chính giữa là một tế tháp hình vuông, tổng cộng có ba tầng, trên tầng một có đặt một chiếc bồ đoàn, đây là vị trí chí cao vô thượng trong hội trường.
Ở bốn góc trên tầng thứ hai đặt những chiếc bồ đoàn màu sắc khác nhau, có thể thấy những người có thể ngồi ở đó chính là kẻ sẽ khiến mọi người chú ý và có địa vị cao quý nhất tại nơi này. Trên tàng ba lại có tới sáu chiếc bồ đoàn.
Quan sát tế tháp xong, Vương Bảo Nhạc lại nhìn quanh, hắn tới không muộn cũng không sớm, nên bây giờ trong hội trường cũng chỉ có khoảng một hai nghìn tu sĩ mà thôi.
Hội trường rộng lớn như thế lại có khá nhiều người tới, nên khi Vương Bảo Nhạc đến cũng không ai chú ý đến hắn. Cuối cùng, hắn tìm thấy chiếc ghế khắc tên mình ở một góc trong hội trường, nhìn ghế trống hai bên trái phải, hắn nhận ra chưa ai đến cả. Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn có linh quả và rượu thì hắn bèn cầm lên cắn một miếng.
“Cũng ngon đấy chứ!”
Hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng lên, khi hắn án hết linh quả thứ sáu, chỗ ngồi bên trái mới có người đến. Người này là một lão giả béo mập, miệng cười rạng rỡ, tu vi cũng là Thông Thần giống hắn, hiển nhiên hắn ta cũng không phải là tu sĩ của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông mà là tu sĩ của tông môn phụ thuộc bên ngoài. Trên đường đến đây hắn ta rất dè dặt, gặp ai cũng khách khí, sau khi ngồi xuống bên cạnh Vương Bảo Nhạc thì lại chủ động chào hỏi hắn.
“Vị đạo hữu này trông hơi lạ mặt, tại hạ Đa Du Tử Tầm Nam Tông.”
Lão giả béo chắp tay chào Vương Bảo Nhạc, thân thiện nói.
“Hóa ra là Đa Du Tử đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên trám nghe không bằng một thấy, khí thế đúng là không tầm thường!”
Vương Bảo Nhạc đặt linh quả xuống, mỉm cười nói chuyện với lão giả béo.
Đã đọc thuộc tự truyện quan lớn và nhậm chức ở Liên bang lâu năm, nên khi nói chuyện với người khác, Vương Bảo Nhạc sẽ không để lộ sơ hở gì, chỉ vài câu đã cười nói vui vẻ với người cũng có lòng muốn kết bạn là lão giả béo. Cho đến khi lão giả hỏi đến thân phận của mình thì Vương Bảo Nhạc mới đáp.
“Tại hạ Long Nam Tử.”
“Long Nam Tử... Nghe hơi quen ... À, ngươi là con rồng điên!!”
Lão giả béo nghe thấy cái tên này thì nghĩ ngợi ra chiêu nghi hoặc lắm, một lúc sau hắn ta trợn trừng hai mắt, thậm chí còn muốn lùi lại theo bản năng. Tuy rằng đã cố nhịn được nhưng sắc mặt vẫn thay đổi, ánh mắt nhìn Vương Bảo Nhạc đầy vẻ kính sợ, vội vàng giải thích.
“Long Nam Tử đạo hữu, ta không có ý gì đâu...”
Đa Du Tử cười khổ, giải thích xong lại tự tay rót rượu cho Vương Bảo Nhạc coi như xin lỗi. Từ đâu chí cuối Vương Bảo Nhạc đều mỉm cười, cầm ly rượu lên hỏi một câu.
“Sao lại gọi ta là rồng điên thế?”
“Đạo hữu... thật ra là vì đợt chém giết của ngươi và quân đoàn Mặc Long quá nổi tiếng, đánh cho Tử Kim Tân Đạo Môn rớt khỏi top 10... nên mọi người cảm thấy ngươi dũng mãnh như bị điên!”
Lão giả béo lau mồ hôi rồi giải thích tiếp, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc không để bụng lắm thì hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm. Tự nhủ sao lần này xui xẻo thế không biết, khi không lại ngồi bên cạnh rồng điên thế này, ngộ nhỡ bị hiểu lầm là người quen của Vương Bảo Nhạc, e là mấy tên ham treo thưởng của Tử Kim Tân Đạo Môn sẽ đối phó với mình mất thôi.
Nghĩ tới đây, lão giả béo lại thở dài, thầm nhủ phải cố nhịn một chút. Trong thời gian diễn ra hội nghị, đừng nên chọc giận tên điên này. Tên này bị bọn họ gọi là kẻ điên tất nhiên không phải dũng mãnh như điên, mà là do quân đoàn Mặc Long chỉ lấy có một chiến hạm của hắn, thế mà hắn lại giết chết rất nhiêu Thông Thần của đối phương. Diệt sạch một tiểu đội thì cũng thôi đi, hắn lại còn chính tay giết chết đồ đệ của quân đoàn trưởng Mặc Long trước mặt đối phương nữa chứ.
Thế này còn chưa xong, không biết tên này nghĩ thế nào, sau khi tránh né một thời
gian thì lại xuất hiện, dùng cách đánh tự nổ đập tan quân đoàn Mặc Long. Hành sự điên cuồng bất chấp hậu quả như thế, không phải đồ điên thì là gì...
"filepos0016435307">

Bạn cần đăng nhập để bình luận