Tam Thốn nhân Gian

Chương 735

Chương 735Chương 735
TRÁI TIM CHÂN THÀNH
Điều kiện cần thiết để rời khỏi thiên hà Thần Mục và trở về hệ Mặt Trời là... chiến hạm của nền văn minh Thần Mục.
Vương Bảo Nhạc nhờ việc đọc sách cổ trong khoảng thời gian này nên đã có một mức độ hiểu biết nhất định về toàn bộ nền ván minh Thẫn Mục. Hắn hiểu rõ điểm độc đáo của nền ván minh Thần Mục lấy cướp đoạt làm chủ này chính là chiến hạm của bọn họ.
Dù sao thì sự phát triển của nền ván minh Thần Mục cũng có trọng điểm là dựa vào việc ra ngoài cướp bóc. Đây là đặc tính của toàn bộ nền văn minh, cho nên mặc dù thỉnh thoảng có những hành động một
mình, nhưng hầu hết đều ùa là lên giống như châu chấu. Đương nhiên sẽ cần phải có một chiến hạm có đủ tốc độ và có thể bay được ở cự ly dài để hỗ trợ. Như vậy, việc nghiên cứu và phát triển trong lĩnh vực này đã trở thành ưu tiên hàng đàu của nền ván minh Thẫn Mục.
“Nói là chiến hạm, nhưng trên thực tế là một pháo đài chiến tranh, chỉ là nó mạnh hơn nhiều so với pháo đài ta tạo ra trong hệ Mặt Trời. Nó sánh ngang với Mặt Tráng, nhưng tốc độ lại nhanh hơn Mặt Trăng rất nhiêu!”
Trái tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, cân nhắc tới trạng thái của Đế Khải cộng với Tinh Thần Nguyên Anh, mặc dù cũng có thể bay trong tinh không, nhưng nếu muốn quay trở lại hệ Mặt Trời, sợ rằng không chỉ mất nhiêu thời gian, mà trên đường cũng không thể nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ có không ít bất ngờ.
Do đó, một pháo đài chiến hạm đủ nhanh lại đủ chắc chắn, có sức chiến đấu mạnh
mẽ và sức bay liên tục sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với mình.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra ánh sáng. Ánh mắt kiên định này, cho dù người của nền ván minh Thần Mục có nhìn thấy nó thì chắc chắn cũng sẽ không hiểu. Nhưng nếu như Lý Hành Văn hay Đoan Mộc Tước ở đây, sau khi nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu được nội tâm của Vương Bảo Nhạc.
Đây là... sự cố chấp muốn quay lại hệ Mặt Trời, trở thành Tổng thống Liên bang.
Nhất là khi nhớ lại con đường mình đã đi từ khi còn trẻ cho đến ngày hôm nay, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không phải là Tổng thống Liên bang, lòng Vương Bảo Nhạc không khỏi dậy sóng.
“Trước đây, điều kiện ngăn cản ta trở thành Tổng thống Liên bang là vì ta quá đẹp trai, đồng thời cũng vì cấp bậc hành chính của ta không đủ!”
“Đến khi ta dẫn trở nên gầy hơn, giảm bớt giá trị nhan sắc của bản thân và leo lên một cấp độ cao hơn, khi vị trí Tổng thống Liên bang đã ở trong tầm tay thì lại bị sư huynh dẫn đi... Giờ đây, trở ngại duy nhất ảnh hưởng đến việc ta trở thành Tổng thống Liên bang, chính là một chiếc chiến hạm!” vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc nghiêm nghị, hắn vung tay phải lấy ra một gói đồ án vặt từ trong vòng tay trữ vật rồi bắt đàu nhai răng rắc.
Như thể hắn muốn biểu đạt niêm tin vững chắc của bản thân vào lực cắn đồ ăn vặt, để sự cố chấp của bản thân trở thành thứ duy nhất tồn tại trong lòng hắn!
“Ta muốn trở thành Tổng thống Liên bang!” Vương Bảo Nhạc cắn một miếng đồ án vặt và gầm nhẹ trong lòng.
Tuy nhiên, hán không hề đánh mất đi lý trí. Sau khi ăn hết nửa gói, hắn đã kiềm chế cất số đồ án vặt còn lại đi. Mặc dù khi hắn rời khỏi Trái Đất đã có sự chuẩn bị từ trước, dự trữ gần hàng ngàn hộp đồ ăn vặt
khác nhau, nhưng nghĩ tới việc không biết phải ở lại đây bao lâu, Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy mình cần phải tiết kiệm hơn.
“Tiếp theo, ta c'ân phải lập kế hoạch chu toàn...” Vương Bảo Nhạc vuốt cằm và trở nên trâm ngâm. Nếu như mục tiêu đã được xác định, kế tiếp phải nỗ lực hướng tới mục tiêu này. Theo Vương Bảo Nhạc, có ba cách để lấy được chiến hạm. Một là sử dụng chiến hạm của người khác. Cách khác là mình tự chế tạo nó.
Cái trước cũng bao gồm hải thế, nhưng đơn giản hơn một chút, chỉ cần đủ tiền là được. Mặc dù rất khó để kiếm được tiền, nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy nếu như bản thân động não, vấn đ'ê này sẽ trở nên rất đơn giản.
Chỉ là đồ của người khác, Vương Bảo Nhạc thấy không yên tâm lắm. Dù sao nếu hắn định rời khỏi thiên hà Thân Mục, con đường tương lai có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiêu bất ngờ. Điêu này đòi hỏi Vương Bảo Nhạc phải có năng lực tự mình sửa chữa
chiến hạm.
Vì vậy, sau khi cân nhắc một hồi, trong lòng Vương Bảo Nhạc đã đưa ra quyết định.
“Ta phải học cách chế tạo chiến hạm, sau đó tự chế tạo ra một chiếc. Như vậy, ta sẽ nắm rõ như lòng bàn tay cấu tạo của nó, một khi xảy ra vấn đề, ta có thể sửa chữa nó ngay lập tức.”
Con đường này có thể khó khán với những người khác, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc, khó khăn cũng không lớn lắm. Là một bậc thầy về Pháp Binh, Vương Bảo Nhạc của hiện tại có thể chế tạo ra Pháp Binh cấp tám. Mặc dù cấp chín không thể đạt đến trình độ hoàn hảo, nhưng cũng không có vấn đề gì trong việc sửa chữa. Nhất là với sự hiểu biết về hệ thống luyện khí của nền ván minh Thần Mục trong giai đoạn này, Vương Bảo Nhạc rất tự tin sau khi học, hắn sẽ có thể thành công.
Thế là trong thời gian tiếp theo, Vương Bảo Nhạc tiếp tục học tập một cách điên cuồng giống như lúc trước. Đồng thời, bởi vì số lượng đệ tử của toàn bộ Thánh Đào Môn rất ít, cho dù cộng thêm số lượng trở lại trong thời gian này thì tổng thể cũng chỉ có hơn sáu trám người. Hơn nữa, mọi người không xa lạ gì với nhau, cho nên việc học của Vương Bảo Nhạc liên tục bị gián đoạn bởi người tới thăm.
Đối mặt với những người bạn cũ của Long Nam Tử, Vương Bảo Nhạc cũng không tiện từ chối, đồng thời cũng có ý nghĩ định dò la. Thế là mỗi khi có người tới thăm, Vương Bảo Nhạc đều chào đón một cách nhiệt tình, ngoài việc tán gẫu với nhau về tông môn, về tương lai mờ mịt, Vương Bảo Nhạc cũng không ngừng thám thính thông tin về Thánh Đào Môn và thiên hà Thần Mục.
“Ta cũng không biết khi nào thượng tông tới, hiện giờ mọi người đều đang tự hỏi có nên tiếp tục ở lại...”
“Khoảng thời gian trước Vạn Linh Tông đã tiếp xúc với rất nhiều đệ tử, đồng thời đưa ra một số điêu kiện không tệ lắm để mọi người để đến tông của họ...”
Các thông tin đển từ những vị khách này đã khiến Vương Bảo Nhạc cảm nhận được sự lo lắng của các đệ tử của tông môn. Mà trong quá trình đó, hắn cũng hai Lân bị đạo hữu rất quen thuộc với Long Nam Tử nhìn ra một số điểm bất thường. Nhưng chuyện này quá đơn giản đối với Vương Bảo Nhạc, với tu vi hùng hậu của mình, hắn trực tiếp thi pháp ảnh hưởng, cho nên nói chung vẫn ổn.
Ngoài ra, Thái thượng Trưởng lão cũng triệu kiến hắn một Lân. Sau khi hỏi qua loa về tình trạng tu luyện của hắn, bởi vì lúc trước không coi trọng lắm các đệ tử nội môn không thể đột phá trong nhiêu năm qua, cho nên đương nhiên cũng không nhìn ra Long Nam Tử ờ trước mắt đã bị thay thế, ông ta chỉ khích lệ một hồi. Nhưng cuối cùng khi đuổi Vương Bảo Nhạc đi, ông ta lại nói một câu giống như thuận
miệng.
“Hiện giờ là thời điểm tông môn khó khăn, căn sức mạnh và sự cống hiến của mỗi người. Chỉ khi tông môn khôi phục sức mạnh thì mới có thể bảo vệ được cho tất cả các đệ tử.”
Câu này thoạt nghe thì không có ý gì, hơn nữa cũng không phải một mình Vương Bảo Nhạc được triệu kiến mà tất cả các tu sĩ cảnh giới Kết Đan vẫn đang tu luyện một mình trong hoàn cảnh này giống như hắn đều được Thái thượng Trưởng lão gọi đến để khích lệ và nói ra những lời tương tự. Dù sao Thánh Đào Môn hiện nay bấp bênh và toàn bộ công trình của tông môn đã bị các tông môn khác tháo dỡ hơn phân nửa, trông vừa trơ trụi vừa đìu hiu.
Cho nên, với tư cách là một cấp trên, tại thời điểm này, nhất định phải cổ vũ cho các đệ tử và trấn an lòng người.
Nhưng... Vương Bảo Nhạc từ nhỏ đã đọc cuốn tự truyện quan lớn một mạch đi tới
đỉnh cao trong hệ Mặt Trời sau khi rời đi đã nghiên ngẫm kĩ càng câu cuối cùng của Thái thượng Trưởng lão và trở nên trầm ngâm.
“Đây là đang uy hiếp sao?”
Vương Bảo Nhạc mỉm cười và phớt lờ nó. Trong quá trình được Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn triệu kiến, tâm lý của hắn vẫn như bình thường, không có thay đổi gì cả, cũng không lo lắng bị nhìn ra manh mối, càng không sợ sự uy hiếp ngầm này. Theo hán, nếu như thật sự lộ ra sơ hở hoặc xảy ra vấn đề khác, vậy thì cứ dứt khoát giết chết vị Thái thượng Trưởng lão có dáng vẻ trung niên này và biến mình thành ông ta.
Tuy nhiên, tính đến việc thoáng cái biến thành Thái thượng Trưởng lão, có rất nhiêu mối quan hệ và chuyện liên quan đến thượng tông, hay không ít chuyện vụn vặt của tông môn, cho dù sưu hồn, nhưng bởi vì tu vi hai bên tương tự, có thành công cũng khó thu được trọn vẹn. Hơn nữa, đối
phương không nhìn ra manh mối, cho nên Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một chút bèn từ bỏ ý định này.
“Mà thôi, tha cho tiểu Thông Thần này một mạng.” Vương Bảo Nhạc ho khụ một tiếng, trở về nơi ở của mình và tiếp tục nghiên cứu phương pháp luyện khí của nền văn minh Thần Mục.
Thoáng cái đã bảy ngày trôi qua.
Theo sự tiếp xúc và trao đổi với các đệ tử của tông môn, thu hoạch của Vương Bảo Nhạc dần nhiêu hơn. Một mặt hắn xem như đã hòa nhập vào trong Thánh Đào Môn, cảm giác xa lạ đối với nơi này đã vơi đi rất nhiêu. Mặt khác trong khi nghe ngóng, hắn đã biết được nguyên nhân sâu xa của đại nạn đã xảy ra lúc trước và việc tài sản của tông môn được giao bán đấu giá của Thánh Đào Môn.
Đó chính là... để sửa chữa chiến hạm mà Thánh Đào Môn sử dụng khi ra ngoài cướp bóc.
Chiến hạm đó có thể nói là vật có giá nhất của Thánh Đào Môn. Đây là một tập hợp mà các thế hệ đã hao tốn tài nguyên vô hạn đế chế tạo ra. Thậm chí, nó còn là nhân tố quyết định việc Thánh Đào Môn có thể được duy trì được trong tương lai hay không.
Do đó, Thái thượng Trưởng lão mới bán đấu giá tài sản của tông môn và mua một lượng lớn vật liệu trong thời gian này. Đồng thời, ông ta đã tập hợp tất cả các tu sĩ luyện khí trong tông môn hiện nay ngày đêm sửa chữa trong cấm địa ở phía sau núi của tông môn.
Sau khi biết về chuyện này, Vương Bảo Nhạc lập tức động não. Hầu hết những gì hắn có thể thu hoạch được trong khi đóng cửa nghiên cứu là kiến thức lý thuyết, Vương Bảo Nhạc thân là một đại sư Pháp Binh, hắn biết rõ tầm quan trọng của thực tiễn, đặc biệt là khi sửa chữa chiến hạm. Nếu như hắn có thể tham gia thì sẽ giúp hắn rất nhiều trong việc chế tạo chiến hạm.
Vì vậy, sau khi sắp xếp lại những kiến thức của mình về lĩnh vực luyện khí của nền ván minh Thần Mục trong thời gian này, Vương Bảo Nhạc đã đi thẳng đến khu vực cấm ở phía sau núi để bái kiến Thái thượng Trưởng lão, người phụ trách công việc sửa chữa ở đó và muốn đăng ký tham gia sửa chữa chiến hạm.
“Thái thượng Trưởng lão, Long Nam Tử thân là một thành viên của Thánh Đào Môn. Vào thời điểm quan trọng này, khi toàn bộ tông môn rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, ta không thể chỉ lo thân mình, yên tâm tu luyện như thường lệ. Ta muốn đáng ký tham gia sửa chữa chiến hạm, đóng góp một phần sức mạnh cho tông môn. Đây là tất cả tiên tiết kiệm của Long Nam Tử ta, Long Nam Tử ta sẽ cống hiến tất cả. Ta sẽ dùng cơ thể của mình để bỏ ra sức người, thề cùng vinh nhục, cùng sống chểt với tông môn.”
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng khi được triệu kiến, nhìn thấy Thái thượng Trưởng lão với vẻ mặt mệt mỏi, Vương Bảo Nhạc lập tức lấy ra một cái túi trữ vật, sau khi đặt nó sang một bên hán lớn tiếng nói, giọng hắn rất hùng dũng, giống như một trái tim chân thành trời đất có thể chứng giám. Thậm chí để giống thật, Vương Bảo Nhạc còn dốc sức vỗ ngực phát ra tiếng bình bịch.
"filepos0015750407">

Bạn cần đăng nhập để bình luận