Tam Thốn nhân Gian

Chương 752

Chương 752Chương 752
HOÀNG TỘC ĐOẠT XÁ?
Tham niệm này đột nhiên xuất hiện, dù sao thì ở đây cũng chỉ là phân thân của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn, không thể sánh bang bản thể của ông ta được. Cho dù vẫn có một phẫn sức mạnh Thông Thần, dư sức đối phó với Nguyên Anh bình thường, nhưng muốn bày mưu tính kế với Vương Bảo Nhạc thì đúng là chuyện bất khả thi.
Càng không c'ân phải nói tới chuyện ông ta đã tận mắt nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ra tay, cũng như chứng kiến cái chết thảm thiết của mà lại quỷ dị của bốn con rết dị chủng nọ. Phàm là những kẻ có lý trí thì nhất định sẽ dẹp hết những suy nghĩ không nên có sau khi chứng kiến những việc đó.
Nhưng phân thân của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn này lại không thể nhịn được mà sinh ra tham niệm, nó còn nhanh chóng bao phủ và thiêu đốt lý trí của ông ta như một ngọn lửa.
Nhưng ngay khi lý trí của ông ta cũng bị thiêu đốt hoàn toàn, cơn xúc động trong lòng khiến ông ta muốn liều chết lao ra, dùng cách thức xộc thẳng ra chẳng buồn ẩn nấp hay đánh lén, hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa... thì ngôi sao nơi Vương Bảo Nhạc đang đứng lại nổ tung. Theo tất cả dị chủng trên tinh câu đó tan thành mây khói, một tiếng rít lớn mang theo cảm giác già nua vô tận đột nhiên vọng ra từ trong hằng tinh đã tàn lụi này, kèm theo đó là một cỗ khí tức như đến từ viễn cổ 'âm ầm bộc phát.
[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Toàn bộ tinh không của nền ván minh dị chủng giáng lâm này đều chao đảo, Vương Bảo Nhạc lập tức có phát hiện nên ngẩng đầu nhìn qua, đồng tử cũng co rút lại. Vô số Yểm Mục đang nhắm chặt mà Thái thượng
Trưởng lão của Thánh Đào Môn không thể nhìn thấy ở xung quanh Vương Bảo Nhạc cũng giật nhẹ, mặc dù vẫn chưa mở ra, nhưng rõ ràng chúng cũng đã nhận ra nguy cơ.
Dường như cũng do những Yểm Mục này giật nhẹ nên bao tham niệm vừa dâng lên trong lòng của phân thân Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn bên kia như mất đi cán nguyên, thoáng cái đã giảm đi phân nửa. Lý trí của ông ta cũng khôi phục lại phần nào, mà bản thân ông ta cũng không hổ là Thông Thần nhiêu nám, ngay khi lý trí khôi phục thì ông ta lập tức nhận ra trạng thái vừa rồi của mình có vấn đề.
Trán của ông ta vã mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, lòng thầm sợ hãi. ông ta cũng không dám ở lại nơi này nữa, đang nghĩ xem nên rời đi kiểu gì thì trong hằng tinh đã tàn lụi kia lại vang lên tiếng nổ rền trời thứ hai.
Tiếng ầm ầm đột nhiên bùng nổ khiến cho tinh không chấn động nhiêu hơn. Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lúc này cũng lộ ra
chiến ý mãnh liệt. Hắn cảm nhận được, bên trong hằng tinh kia có một con... dị chủng siêu cấp.
“Giết chết con dị chủng này thì tu vi của ta nhất định sẽ đột phá!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc có dự cảm mãnh liệt. Hắn nheo mắt lại, chân phải giẫm mạnh xuống đất, thân thể đột nhiên phóng thẳng lên trời. Hắn bay xuyên qua hư vô như một ngôi sao báng, lướt qua bầu trời, tiến thẳng vào tinh không.
Trong lúc lao ra, cả Tinh Thần Nguyên Anh, Đế Khải cùng với sức mạnh thần binh và vô số Yểm Mục xung quanh Vương Bảo Nhạc đều phát ra uy áp vô cùng mãnh liệt. Cuối cùng tất cả hội tụ lại, tạo thành khí thế như một thanh trường kiếm có thể chém sao hủy nguyệt, ầm ẫm lao về phía hằng tinh.
Cùng lúc đó, ngay khi Vương Bảo Nhạc lao ra, trong hàng tinh lại có hai tiếng rít lớn vọng ra, lớp vỏ ngoài của nó lập tức nứt vỡ.
Vô số đá vụn rơi ra bay loạn giữa không trung, có thể thấy một dãy núi nhanh chóng nhô lên vòng quanh hằng tinh này.
Dãy núi này kéo dài trùng điệp, bên trên có vô số nhánh nhỏ nối liên với nhau và lan ra trong phạm vi nhất định. Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn nhìn cảnh này mà hô hấp lại trở nên dồn dập hơn, bởi vì ông ta để ý thấy... dãy núi trên hàng tinh đó lại đang nhúc nhích.
Đây căn bản chẳng phải dãy núi gì cả, đây rõ ràng là một con rết dị chủng vô cùng khổng lồ. Những nhánh nối liên kia chính là đám chân và râu của nó.
Con dị chủng khổng lồ đó nhổm dậy, thân thể bất ngờ dựng lên phân nửa trên hằng tinh. Nó uốn người một cái rồi bắn thẳng ra, gào lớn một tiếng mang theo gió tanh cùng với uy áp khủng bố về phía Vương Bảo Nhạc đang tới gần. Tiếng gào làm cho bốn phương chấn động, như muốn nuốt chửng tất cả, sau đó bắn thẳng lên trời.
Một cỗ khí tức Thông Thần đại viên mãn, gần đến Linh Tiên cũng theo đó mà bộc phát. Hay nói đúng hơn thì đây không phải gần đến... mà con dị chủng này từng là Linh Tiên, thậm chí trình độ còn rất cao, chẳng qua gặp phải một vài sự cố và tai nạn nào đó nên mới bị trọng thương. Hơn nữa, vết thương này đã quá lâu khiến cho cơ thể của nó khó mà khôi phục hoàn toàn, nên lúc này nó chỉ có thể bộc phát khí tức ngang ngửa với Thông Thần đại viên mãn.
Nhưng chỉ như thế thôi cũng đủ khiến Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn hoảng sợ đến mức tuyệt vọng. Lúc này, thân thể của ông ta run lên cầm cập, đầu óc trống rỗng trước uy áp đó. Chiến ý trong mắt Vương Bảo Nhạc lại càng mãnh liệt hơn, há miệng hét lớn một tiếng.
Tiếng hét này còn lớn hơn cả sấm chớp, ngay khi nó vang lên thì sức mạnh Đế Khải trên người hắn lại toàn diện bộc phát. Tinh Thần Nguyên Anh cũng được vận chuyển tới cực hạn, vô số Yểm Mục ở sau lưng cũng đột nhiên mở to ngay khi dị chủng
khổng lồ kia áp sát.
Vô số Yểm Mục đồng thời mở to, bộc phát ánh sáng và sức mạnh trói buộc thuộc về Yểm Mục. Bởi vì số lượng quá nhiều nên uy lực do nó phát ra lúc này cũng lớn ngoài sức tưởng tượng. Trong chớp mắt tiếp theo thì dị chủng khổng lồ với khí thể kinh thiên nọ đã run lên bần bật, thân thể khổng lồ bị đóng băng ngay giữa tinh không.
Dù chỉ khựng lại một thoáng, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì bấy nhiêu đã quá đủ rồi. Thân thể của hắn như thật sự biến thành một thanh kiếm báu có thể chém vạn vật, dùng sức mạnh thần binh làm mũi kiếm, lấy thân làm lưỡi kiếm, kích phát toàn bộ sức mạnh để lao thẳng tới... Ngay khi con dị chủng khổng lồ kia bị sức mạnh Yểm Mục làm cho bất động thì Vương Bảo Nhạc đã xuyên qua hư vô, vượt qua mọi thứ, đâm thẳng vào thân thể vô cùng khổng lồ của nó.
Không dừng lại ở đó, mặc cho tiếng nổ mạnh vang vọng khắp tinh không, thậm chí thần binh của Vương Bảo Nhạc cũng rung lên, nhưng hắn vẫn có thể đâm xuyên qua làn da của con dị chủng này để chui thẳng vào trong thân thể của nó.
Ngay khi tiến vào trong cơ thể của con dị chủng này, Vương Bảo Nhạc lập tức triển khai ba loại thuật pháp thần thông.
“Phệ chủng!”
“Minh Hỏa!”
“Yểm Mục Quyết!”
Ba loại thần thông đòng thời bộc phát, uy lực mênh mông của Yểm Mục Quyết bùng nổ, nó như hóa thành một cái lỗ đen muốn hấp thu mọi thứ. Lúc này, sức mạnh của phệ chủng lại hóa thành một loại táng cường khiến uy lực của Yểm Mục Quyết táng lên đển cực hạn mà Vương Bảo Nhạc có thể thừa nhận được, tạo thành một lỗ đen lớn hơn cả thân thể của con dị chủng này, ầm ầm hội tụ lại ở xung quanh.
Lúc này, Minh Hỏa cũng lập tức lan rộng ra xung quanh để ngọn lửa màu đen bao trùm tất cả, chặn đứng tất cả tầm mắt và thần thức. Thậm chí ở một mức độ nhất định cũng giống như đang thắp sáng cả vùng tinh không này vậy
Có điêu ánh sáng đang chiếu khắp tinh không lại là màu đen!
Kể ra có vẻ khá mâu thuẫn, nhưng nhìn bằng mắt thường thì lại không hề mâu thuẫn chút nào. Có lẽ do pháp tắc khác nhau nên ở nơi này, ngọn lửa màu đen của Minh Hỏa lại có thể chiếu rọi cả tinh không.
Cộng thêm từng tiếng rít gào đầy đau đớn, thân thể giãy giụa điên cuồng nhưng vẫn héo rũ với tốc độ mắt thường có thể thấy được kia, những hình ảnh này khiến cho Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn sợ đến vỡ mật. Lúc này ông ta lại càng run rẩy nhiêu hơn, vội vàng lùi ra sau, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, ấy chính là phải chạy ra khỏi nơi này.
Do sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc nên mức độ nguy hiểm của vùng tinh không này đã vượt qua phạm vi mà ông ta có thể thừa nhận. Thậm chí, ông ta còn cảm thấy hối hận không thôi, hối hận vì tại sao mình lại để phân thân ở đây. Một khi phân thân tử vong thì bản thể của ông ta cũng sẽ gặp ảnh hưởng cực lớn.
“Không thể xúc động được nữa, còn cả tên Long Nam Tử kia nữa. Chắc chắn tên này đã bị lão quái vật nào đó của hoàng tộc đoạt xá rồi!”
Nghĩ tới chuyện trước đó mình còn có rắp tâm muốn giết lão quái vật đó, Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn lại hối hận đến xanh cả ruột.
Theo ông ta thấy, chỉ có ba đại thượng tông mới có thể chống lại hoàng tộc, mình thấp cổ bé họng, bị cuốn vào thì sẽ chết không có chỗ chôn ấy chứ.
Nhưng ngay khi vị Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn này lao ra khỏi ngôi
sao đang ẩn thân, muốn liêu mình bỏ chạy... Thì phía sau, con rết dị chủng khổng lồ bên cạnh hằng tinh đã tàn lụi kia rít lên một tiếng gào cuối cùng trước khi sinh mạng kểt thúc. Ngay sau đó, thân thể của nó đã biến thành tro bụi giữa biển lửa màu đen, bị một con mắt khổng lồ màu đen thay thế.
Bên trong con mắt khổng lồ đó lại có một thân ảnh cao lớn, đúng là... Vương Bảo Nhạc!
Tóc dài tung bay, dáng người cao ngất, tu vi của hắn cũng đã đột phá. Uy áp cảnh giới Thông Thần lan ra xung quanh chẳng hề che giấu.
Khí tức này khiến cho Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn phải run sợ, con mắt màu đen kia còn khiến ông ta hồn vía lên mây. Khí tức khủng bố mà lại yêu dị phát ra từ trên con mắt màu đen này giống như có thể đông cứng mọi thứ, ngoại trừ kích thước ra thì nó giống hệt với Vạn Yểm
Chi Mục trong trí nhớ của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn.
“Quả nhiên hắn đã bị hoàng tộc đoạt xá!”
"filepos0016096733">

Bạn cần đăng nhập để bình luận