Tam Thốn nhân Gian

Chương 269

Chương 269Chương 269
TIÊN Cơ
Vương Bảo Nhạc hôn mê mất hết ý thức và tri giác được chị đẹp hư ảo của hắn dìu đi thẳng tới chỗ sâu của cái hố trời này.
sương mù ở nơi này loãng hơn nhiêu nên không thể che phủ được gì, để lộ toàn cảnh vật bên trong ra.
Đây là một hanh động khổng lồ hình tròn, đường kính chừng mấy ngàn trượng, trừ phi đứng trên cao nhìn xuống, bằng không cho dù thị lực có tốt cách mấy cũng khó mà nhìn thấy cảnh vật ở tận cùng của nó, chỉ có thể nhìn thấy trên mặt đất của hang động khổng lồ này có đến tận mẩy nghìn bóng người, thậm chí là nhiêu hơn nữa. Tất cả quỳ lạy theo hình tròn, quần áo trên người họ khác với người Trái Đất, trông có vẻ cổ xưa hơn nhiêu. Nếu có chuyên gia chuyên môn nghiên cứu cổ kiếm đồng
xanh của Liên bang ở đây thì nhất định có thể nhận ra, tất cả bọn họ... đều là tu sĩ cổ kiếm!
Đám người này nam nữ, già trẻ đều có, tẩt cả quỳ lại ở đó. Mặc dù đã chết từ lâu nhưng thi thể còn lưu lại vẫn giữ nguyên thần sắc khi còn sống. Có thể nhìn ra loáng thoáng là bọn họ đang nhắm mắt quỳ bái rất thành tâm nhưng lại giống như đang cố gắng triệu hoán thứ gì đó trước khi chết...
Dõi mắt nhìn qua, số lượng tu sĩ ở đây vô cùng đông đúc, vòng người quỳ lạy đầy khắp động mà ở giữa nơi họ quỳ lạy lại là một tế đàn khổng lồ!
Tế đàn này có đến ba tăng, cao chừng trám trượng... Nếu như lúc này Vương Bảo Nhạc tỉnh lại và thấy được nó thì nhất định sẽ thấy nó rất quen, bởi vì tế đàn giống hệt với cái đỉnh nhỏ đã dung hợp cùng với hắn!
Thậm chí, những đỉnh nhỏ được đặt ở bốn góc của tâng dưới cùng cũng giống hệt như thế, có điêu đỉnh nhỏ ở đây chỉ có hai cái,
hơn nữa đều vỡ nát cả rồi, không hề phát ra linh khí. Hai cái còn lại thì chẳng rõ đã đi đâu, có lẽ là bị bắn ra xa hoặc vì nguyên nhân nào khác. Hơn nữa, một trong số hai cái đó chính là cái đã từng dung hợp với Vương Bảo Nhạc!
Còn hạt châu của tầng hai và vụ khí ở tầng ba thì vừa thiếu hụt vừa vỡ nát không còn linh khí nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng chính là... trên không trung ở giữa tế đàn này lại có một đoàn vụ khí, bên trong phát ra sinh cơ kinh thiên động địa, lại còn có cả... một gốc Thanh Liên như ẩn như hiện!
Thanh Liên này đã héo rũ hơn phân nửa nhưng dù là thế thì nó vẫn chập chờn lay động, phát ra ánh sáng xanh biếc, khí tức linh nguyên ấn chứa bên trong dường như đã đột phá trình độ nào đó. Mặc dù không lan ra ngoài nhưng chỉ cần nhìn thấy Thanh Liên này thì chẳng khác gì thấy được một cơn lốc linh khí ngập trời!!
So với nó, cái đỉnh nhỏ mà Vương Bảo Nhạc lấy được lúc trước chẳng khác gì ánh
sao le lói bên cạnh ánh tráng tròn vành vạnh đêm rằm, ánh sáng của cả hai vốn không cùng đẳng cấp!
Rõ ràng, sinh cơ trong đoàn vụ khí kia cũng tới Thanh Liên này. Mức độ nồng đậm cỡ ấy, nếu như lan ra ngoài thì nhất định sẽ bao trùm toàn bộ bí cảnh Mặt Tráng!
Nó sống trong vụ khí hệt như không nên tồn tại trong thế giới này, sự xuất hiện của nó đủ khiến toàn bộ những kẻ nhìn thấy đều phải rúng động tinh thần!
Dù sao thì nó cũng là thứ được hơn vạn cổ tu quỳ bái, lại được vô số vật phẩm quý hiếm như đỉnh nhỏ, thậm chí là quý giá hơn hiến tế, đủ để thấy điểm kinh người của nó!
Như thể nó đang đại biểu cho truýên thuyết!
Đại biểu cho thần thoại!
Đại biểu cho hy vọng và khả năng vô hạn!
Thậm chí, có thể nói, dù không phải tu sĩ
Trái Đất, dù là kẻ tu hành đến từ những nền văn minh khác, có tu vi và cảnh giới cỡ nào đi nữa cũng sẽ phát cuồng, cõi lòng dấy lên bao sóng to gió lớn khi nhìn thấy nó!
Như thể Thanh Liên này là thứ vô thượng nhất trong số những thứ sở hữu sức mạnh tạo hóa thần bí trong vũ trụ này!
Rõ ràng, những tu sĩ ở đây chính là người đã rơi xuống Mặt Trăng từ biến cố cổ kiếm đồng xanh vỡ nát nọ mà trước khi chết, bọn họ đã triển khai một đợt hiến tế, cố gắng triệu hoán Thanh Liên đến, cuối cùng không rõ vì sao, dù đã thành công nhưng họ vẫn bỏ mạng.
Cũng có thể, đây vốn là thánh vật vô thượng của tộc bọn họ, là tồn tại mà họ muốn dùng sinh mạng và mọi thứ mình có để bảo vệ.
Lúc này đây, được chị đẹp nâng đỡ, Vương Bảo Nhạc đang hôn mê được đưa đến nơi này, sau đó cô lại đặt Vương Bảo Nhạc qua một bên rồi ngẩng đầu nhìn Thanh Liên ở
giữa đoàn vụ khí, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa khi nhớ đến kỷ niệm tươi đẹp nào đó. Hồi lâu sau cô mới giơ tay phải lên điểm một cái, Thanh Liên ở giữa đoàn vụ khí nọ lập tức chấn động một cái, sau đó từ từ bay về phía chị đẹp, cuối cùng lơ lửng trước mặt cô.
Dù đã héo hơn phân nữa nhưng vẫn có một cỗ sinh cơ nồng đậm kinh người ập thẳng vào mặt, bên trong lại có linh khí được áp súc đến cực hạn đang lưu chuyển. Những chồi chưa bị héo của nó lại càng tươi tốt hơn, đẹp đẽ vượt xa vạn vật thế gian đủ khiến cho người nhìn thấy phải si mê, sinh ra khát vọng theo bản năng muốn chiếm lẩy nó!
"Xem như ngươi may mắn, gặp được ta..."
Chị đẹp kia cúi đầu, không biết là nói với Vương Bảo Nhạc hay nói với Thanh Liên này, vừa có vẻ như không cam lòng nhưng vẫn bất đắc dĩ và không nỡ. Cô vung tay phải lên, trực tiếp đặt Thanh Liên này vào trên đan điên của Vương Bảo Nhạc.
Ngay khi tiếp xúc với nhau, Thanh Liên này lập tức hòa vào rồi biến mất ngay chỉ trong chớp mắt, sau đó xuất hiện trong vùng đan điền đã bị móc rỗng của cơ thể hắn.
Khi nó dung nhập vào, một cỗ sinh cơ chi lực không cách nào hình dung được 'âm 'âm bộc phát trong cơ thể Vương Bảo Nhạc tựa như tuyệt thế tạo hóa kinh thiên động địa đã được triển khai ngay trên người của Vương Bảo Nhạc vào lúc này!
Sinh cơ quá mạnh mẽ, cơ hồ chỉ trong nháy mắt thì đã chữa lành vết thương trên bụng của Vương Bảo Nhạc, lại còn giúp kinh mạch toàn thân đã bị đứt đoạn của hắn khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn chữa khỏi toàn bộ vết thương máu thịt và tái tạo lục phủ ngũ tạng của hắn chỉ trong tích tắc!
Nếu chỉ như thế thì không đủ để thể hiện trình độ kinh người của tạo hóa này. Sau khi chữa lành mọi vết thương trên người của Vương Bảo Nhạc, Thanh Liên này lại trực tiếp nhắm thẳng đến phệ chủng như muốn cắm rễ, mà phệ chủng của hắn lại có ý thuận theo, để mặc cho Thanh Liên đến đó khiến rễ của nó trực tiếp cắm vào trong, cuối cùng dung hợp lại với nhau, như thể phệ chủng đang thế chỗ cho đoàn vụ khí trước đó, trở thành một phẫn của Thanh Liên, cũng biến thành nơi cung cấp dinh dưỡng cho nó!!
Cũng ngay lúc này, vẻ héo rũ của Thanh Liên mới từ từ biến mất. Dường như lúc này nó không còn là thứ không có rễ mà đã có được cán cơ để tiếp tục phát triển!
Cùng lúc đó, linh khí bên trong nó cũng ầm ẵm bộc phát, tiến hành cải tạo gì đó với thân thể của Vương Bảo Nhạc, đồng thời cũng bắt đầu... Trúc Cơ!
Vương Bảo Nhạc bị đoạt đỉnh nhỏ và hủy đạo cơ, vốn dĩ cả đời này cũng không thể Trúc Cơ thêm lần nữa, nhưng bây giờ... Tất cả đều thay đổi, linh khí bộc phát, trong cơ thể hắn lại phát ra tiếng ầm ầm như sấm đánh, Thanh Liên thay thế đỉnh nhỏ, bắt đàu dung hợp cùng thân thể của Vương Bảo Nhạc.
Tốc độ dung hợp này lại còn nhanh hơn trước nhiều, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng mười hơi thở, sau đó nó đã dung hợp hơn một thành với thân thể của Vương Bảo Nhạc. Dù chỉ mới một thành nhưng đã khiến cho cơ thể Vương Bảo Nhạc bộc phát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, quét ngang bốn phía, vượt xa trình độ khi hắn dung hợp tám thành với đỉnh nhỏ kia!
Đây đúng là chuyện không tưởng, cũng là một cơ duyên không tưởng. Lúc này, nó vẫn liên tục bộc phát trên người Vương Bảo Nhạc, chằng mẩy chốc, quá trình dung hợp đã đạt đến hai thành, ba thành...
Khí tức trong cơ thể Vương Bảo Nhạc đang táng điên cuồng, mãi cho tới khi đến mười thành, cơ thể Vương Bảo Nhạc đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, một cỗ Trúc Cơ kinh thiên vô tiên khoáng hậu đột nhiên hình thành trên người hắn. Thậm chí, Thanh Liên này còn hết sức cường thế và bá đạo, sau khi dung hợp và trở thành đạo cơ của Vương Bảo Nhạc thì có vẻ khá khinh thường mấy thứ tạp nhạp trong người hắn. Nó lay động, khiến thân thể Vương Bảo Nhạc rung động theo, tử hải trong mắt hắn run rẩy xuất hiện, tia chớp màu đen trong kinh mạch của hắn cũng phải bừng tỉnh.
Dường như không cách nào chịu nổi sự bá đạo của Thanh Liên, tử hải hết đường để đi, chỉ có thể chui vào trong vỏ kiếm bản mệnh của Vương Bảo Nhạc, hóa thành con muỗi thứ mười một trong đó!
Tia chớp màu đen chững lại một giây thì cũng chọn cách thỏa hiệp, chui vào vỏ kiếm, hóa thành con muỗi thứ mười hai!
Mãi cho đến lúc xử lý hết những tồn tại tạp nhạp trong người Vương Bảo Nhạc xong, Thanh Liên này mới thấy hài lòng, lặng lẽ tiến hành bước Trúc Cơ cuối cùng mà những người khác không hề trải qua bao giờ trong phệ chủng của Vương Bảo Nhạc!
Thăng hoa!
Tiếng vù vù liên tục vang lên trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc, điên cuồng bộc phát không ngừng. Cái gọi là tháng hoa kia chính là đề cao chất lượng tu vi của Vương Bảo Nhạc như tinh lọc, từ đó tiến hành một đợt cải tạo.
Đồng thời, sau khi Thanh Liên dung hợp với máu thịt của Vương Bảo Nhạc thì đã biến thành một bộ phận của hắn, cũng khuếch tán rễ của mình ra toàn thân Vương Bảo Nhạc khiến cho máu thịt, xương cốt và kinh mạch, thậm chí là toàn bộ của hắn nhanh chóng thay đổi tựa như tiến hóa!
Theo thời gian trôi qua, khí tức của hắn ngày càng mạnh hơn, đã vượt xa trước kia. Đạo cơ của hán cũng từng bước đạt đến yêu cầu của Thanh Liên sau khi huyết nhục và tu vi tiến hóa, trở thành... đạo cơ hiếm có trên thế gian bởi vì Trúc Cơ của hắn đã không đơn giản là cách vật nữa, mà là... Thanh Liên Trúc Cơ chí cao vô thượng, tiếng tăm lẫy lừng trong nền văn minh tu hành của toàn vũ trụ!
"filepos0006428608">

Bạn cần đăng nhập để bình luận