Tam Thốn nhân Gian

Chương 389

Chương 389Chương 389
PHÓ THÀNH CHỦ NHẬM CHỨC
Sát khí dữ dội khiến cho Vương Bảo Nhạc không biết phải phát tiết vào đâu, bèn đi vài vòng trong phòng, sau đó lại lấy nhẫn truyền âm ra gọi cho Lý Uyển Nhi. Ngay khi vừa kết nói, không chờ Vương Bảo Nhạc mở miệng thì giọng nói lạnh lẽo của Lý Uyển Nhi đã vang lên bên tai.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết này khiến Vương Bảo Nhạc chợt dừng bước nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi.
“Ta nghe nói cô sắp đính hôn với tên khốn Trần gia à?”
Lý Uyển Nhi im lặng một lúc mới lạnh lùng đáp.
“Liên quan gì đến ngươi chứ? Ngoài ra, vị hôn phu của ta không phải tên khốn, xin ngươi nói năng tôn trọng một chút đi, vương Thành chủ!”
Mấy lời này khiến Vương Bảo Nhạc dừng bước hẳn lại, sát khí trong lòng cũng từ từ giảm xuống, im lặng một lúc rồi mỉm cười.
“Chúc mừng!”
Đoạn, Vương Bảo Nhạc trực tiếp tắt truyền âm, sau đó hít sâu một tiếng rồi đẩy cửa sổ ra ngắm nhìn bẵu trời bên ngoài. Hồi lâu sau, hắn mới xoay người, khoanh chân ngồi xuống, muốn nhờ việc tu luyện khiến mình bình tĩnh lại.
Nhưng hắn không biết, lúc này trong ván phòng Bộ Vực kỷ bên trong thành Thực Dân Sao Hỏa, Lý Uyển Nhi cũng thẫn thờ đứng bên cửa sổ nhìn về phía Tân thành của Vương Bảo Nhạc với ánh mắt phức tạp. Hồi lâu sau, cô mới thở dài một tiếng thật khẽ, chỉ riêng bản thân mới nghe thấy.
Vương Bảo Nhạc cũng mất rất nhiêu sức mới từ từ khiến mình bình tĩnh lại, không nghĩ về chuyện của Lý Uyển Nhi nữa. Hắn cảm thấy mình không có tư cách gì để xen vào chuyện này, tuy thân thể của mình đã bị nhìn hết, tổn thất nặng nề, nhưng nghĩ kĩ thì tên khốn bên Tràn gia còn lỗ to hơn cả mình.
Sau khi tự an ủi bản thân như thế, dù trong lòng vẫn còn ghen ghét nhưng hắn lại hừ một tiếng, từ từ bình tĩnh lại, cũng dẫn đắm mình vào việc tu luyện.
Tu vi của hắn trước đó đã là Trúc Cơ hậu kỳ, trong khoảng thời gian này, dù phải bận việc xây dựng tân khu nhưng sau khi chia việc ra cho thuộc hạ thì vẫn còn rất nhiêu thời gian tu luyện. Quan trọng nhất là có khí tức của hang thẫn binh nên việc tu luyện Minh Pháp lại táng cực nhanh, đồng thời cũng kéo lôi pháp của hắn tăng lên theo khiến cho tu vi của Vương Bảo Nhạc ngày càng cao hơn.
Phải biết ràng, người khác đến Trúc Cơ hậu kỳ, muốn táng lên một chút thôi cũng cần phải tu luyện trong thời gian nhất định, ít nhất cũng phải tốn vài nám mới có thể đột phá. Dù sao thì quá trình Trúc Cơ hậu kỳ đến đại viên mãn cũng cần tích lũy rất lâu, tất cả cũng là để đột phá bước vào Kết Đan, tích lũy càng thâm hậu thì khả năng thành công lại càng lớn nên không thể qua loa, đồng thời, cũng chẳng có đường tắt để đi. Tuy vậy, Vương Bảo Nhạc có Minh Pháp gia trì, tốc độ tu luyện tăng lên cực nhanh, mặc dù hiện tại vẫn chưa tới đại viên mãn nhưng cũng đã đi được hơn phân nửa.
Bản thân Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, việc tu hành không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành, cần phải tích lũy từng chút một mới được, cho nên mấy ngày bế quan khiến tâm tình của hắn hoàn toàn bình phục.
Sau khi tu luyện xong, vừa mở mắt ra thì đã thấy trời tối đen, bên ngoài cửa sổ có ánh đèn leo lét, thậm chí còn có ánh sáng trận pháp phát ra cùng với biết bao tiếng
ồn ào náo nhiệt của tân khu lúc về đêm.
Tuy vẫn còn chưa được xây dựng nhưng dù sao thì tân thành cũng đã có hơn 100 triệu dân cư, đương nhiên bắt đầu có cuộc sống về đêm khiến cho nơi này trở nên náo nhiệt và có sức sống hơn.
Nhìn ánh đèn sáng trưng kia, cảm ứng được bầu không khí náo nhiệt của tân thành, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, mặc dù không tiếp tục ngồi xuống tu luyện nhưng trong đầu đã bắt đầu xuy xét về con đường luyện khí của mình.
“Bây giờ, mình đã thành thạo việc luyện chế linh bảo cấp nám rồi...”
Vương Bảo Nhạc thì thào.
Việc chế tạo Bất Diệt thành, có thể nói trụ cột chỉ toàn là linh bảo ngũ phẩm, cho nên Vương Bảo Nhạc tự nhận khả năng luyện chế linh bảo cấp nám của mình đã đến trình độ nhất định, thậm chí phần lớn linh bảo do hắn luyện chế ra đều là hoàn mỹ.
“Tiếp theo, chính là linh bảo cấp sáu... Nếu vậy thì mình sắp có thể thử luyện chế Pháp Binh cấp bảy rồi!!”
Nghĩ tới đây, hơi thở của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn. Chế tạo pháp binh chính là thành tựu mà bất kỳ pháp binh tu nào cũng tha thiết mơ ước.
Vương Bảo Nhạc nhận thức sâu sắc về độ cường hãn của pháp binh, đồng thời hắn cũng hiểu rõ, thật ra, chiến đao pháp binh kia không hoàn toàn phù hợp với mình, muốn kết hợp hoàn mỹ thì chỉ có chế tạo riêng cho bản thân mà thôi. Nhưng ở Liên bang này, không phải bất kỳ tu sĩ nào cũng có cơ hội đó. Đối với phần lớn tu sĩ mà nói thì được sở hữu pháp binh đã như trúng số độc đắc rồi, muốn chế tạo riêng thì chỉ có nằm mơ mà thôi.
Tuy vậy, đối với Vương Bảo Nhạc thì đây chưa chắc đã là mơ, hắn vẫn có thể làm được đó, điêu này cũng khiến hắn thoát hẳn ra khỏi mấy suy nghĩ vẩn vơ trước đó. Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên đầy vẻ
chờ mong và kích động, đồng thời hắn hiểu rõ việc này phải làm từng bước một, chờ mong thì cũng được nhưng không thể nóng vội, bởi có sốt ruột cách mấy cũng vô dụng mà thôi.
“Tiếp theo, chính là thử luyện chế linh bảo cấp sáu, ngoài ra, còn phải thăng cấp hết đống pháp khí của mình lên đến trình độ linh bảo cấp năm mới được! Quan trọng nhất chính là vỏ kiếm pháp khí bản mệnh của mình!”
Sau khi bình tĩnh lại, Vương Bảo Nhạc lập tức hạ quyết tâm và bắt tay vào làm việc. Trước kia, hắn phải dùng tài nguyên thật tiết kiệm, dù sao mỗi lần luyện chế đều tốn rất nhiêu tiền của, nhất là tài liệu luyện chế linh bảo cấp năm cái nào cũng đắt đỏ và quý hiếm.
Nhưng nay, thân là Thành chủ chính tam tước, trong tay nắm giữ vô số tài nguyên, thân là Thành chủ, hắn có rất nhiêu cách để lấy đủ tài nguyên luyện khí trong điêu kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến
việc xây dựng thành trì. Chuyện này cũng chẳng cãn lén lút gì, trong Liên bang thì đây hoàn toàn hợp tình hợp lý, đương nhiên nếu án trâng trợn quá thì lại khác.
Nên trong điều kiện đầy đủ tài nguyên như thế, Vương Bảo Nhạc bắt đàu tháng cấp linh bảo của mình lên, luyện chế khí thế ngất trời. Luyện chế thăng cấp mấy món linh bảo khác thì khá đơn giản, chỉ riêng có pháp khí bản mệnh của hắn thì hơi gian nan, chẳng những cần có số lượng Binh Sa đủ lớn mà còn phải thử đi thử lại rất nhiêu Lân.
Nhưng Vương Bảo Nhạc cũng chẳng nóng lòng, trong quá trình chờ Phó Thành chủ và những Khu trưởng khác đến, hắn lại tiến hành song song cả việc luyện chế pháp khí và tu luyện, mọi việc đều duy trì tầm phát triển ổn định. Điêu khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối nhất chính là từ đầu chí cuối hắn đều không có cơ hội thi triển bí pháp thần thông Thi Nhan của Minh Pháp, bởi vì xung quanh lắm thầy nhiêu ma, Thi Nhan lại là bí thuật của
Minh Pháp. Nếu như bị người khác phát hiện thì Vương Bảo Nhạc khó mà nói rõ được nên chỉ có thể tiếc nuối gác lại một bên, sau đó thầm tưởng tượng và mô phỏng ở trong lòng mà thôi.
“Không biết đến khi nào mới có thể thật sự tìm người thi triển Thi Nhan một lần đây!”
Ngoài việc tu luyện ra, thỉnh thoảng Vương Bảo Nhạc lại cảm khái một chút, thời gian cứ thế trôi qua, mới đó lại hơn nửa tháng.
Lúc này, sau khi trải qua hơn một tháng cạnh tranh của các thế lực khắp nơi, cuối cùng ba suất Khu trưởng của tân thành Thần Binh cũng đã có thay đổi, mặc dù vẫn chưa xác định hẳn nhưng ứng cử viên cho chức Phó Thành chủ thì đã được xác định.
Vương Bảo Nhạc nhận được thông báo của Vực chủ Sao Hỏa, nói cho hắn biết Phó Thành chủ đã được xác định, vài ngày nữa sẽ đến nhậm chức. Khi nghe Vực chủ Sao Hỏa nói tên của đối phương ra thì tâm trạng vốn đã bình tĩnh của Vương Bảo Nhạc lại dậy sóng lẫn nữa.
Sao lại là cô ấy chứ!!
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, nhưng sau khi nghĩ kỹ, bỏ qua hết các rắc rối cá nhân thì việc cô ấy trở thành Phó Thành chủ cũng khá hợp lý.
Dù sao thì cô ấy cũng nhậm chức ở Sao Hỏa nhiêu năm, đồng thời chức vụ của cô ấy đã là tòng tam tước từ lâu, dù là tu vi hay bối cảnh cũng có thể xem như nhân tài kiệt xuất, để cô ấy đảm nhiệm chức Phó Thành chủ cũng là đương nhiên.
Người được chọn làm Phó Thành chủ lãn này chính là Lý Uyển Nhi!
Đồng thời, cô ấy cũng không phải lấy thân phận tòng tam tước đến đây, mà là được thăng lên làm chính tam tước, ngang hàng với Vương Bảo Nhạc, sau đó tới đây làm Phó Thành chủ.
Việc thăng tước này có thể thấy được rất nhiều việc, Vương Bảo Nhạc cũng hiểu được phần nào nhưng vẫn thấy tâm tình vô cùng phức tạp. Hắn không thể thay đổi việc Lý Uyển Nhi đính hôn với trưởng tử Trần gia, vốn tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại, nào ngờ tương lai cả hai còn phải làm việc chung với nhau.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc thở dài thườn thượt, đầu đau đớn vài ngày, cuối cùng thì Lý Uyển Nhi cũng đến...
Sau khi khí cầu đáp xuống, bóng dáng cao gầy, quyến rũ của Lý Uyển Nhi xuất hiện trước mắt những người đến nghênh đón, Vương Bảo Nhạc lại càng thấy tiếc nuối và ghen tỵ hơn.
Nhưng so với hắn, dù những người khác cũng bị vóc dáng quyến rũ của Lý Uyển Nhi hấp dẫn, tuy nhiên, trong lòng cũng run rẩy, biết rõ đây là một đóa hồng có gai, nổi tiếng hung tàn nên ai cũng cúi đầu chào hỏi, đến cả Khổng Đạo và Lâm Thiên Hạo cũng vậy. Kim Đa Minh vốn còn suy
nghĩ xem có nên thử sức khiêu chiến, đi tán Lý Uyển Nhi một phen hay không, nhưng nghĩ đến chuyện cô ấy đã đính hôn cùng với việc ngày xưa mình suýt bị thiến thì hắn lại thấy ám ảnh nên cũng thành thật hơn một chút.
Trong lúc mọi người chào hỏi, Lý Uyển Nhi lạnh lùng đi tới trước mặt Vương Bảo Nhạc, nhìn hắn một cái rồi mới lạnh mặt cúi đầu.
“Tham kiến Thành chủ, ta nhận lệnh của Vực chủ, ngoại trừ giám sát việc xây dựng thành trì ra, còn phải phụ trách công tác giám sát Bộ Thành kỷ của tân thành, mong sau này Thành chủ phối hợp nhiêu hơn!”
"filepos0008752284">

Bạn cần đăng nhập để bình luận