Tam Thốn nhân Gian

Chương 495

Chương 495Chương 495
LÊN CỖ KIẾM ĐỒNG XANH
ÍÍ1\ /ĩ ười bộ công pháp là thăng một I y I bậc, bây giờ mình là tòng nhị tước, như vậy... Mình chỉ càn 30 bộ công pháp là có thể thành chính nhất tước rồi! Không đúng, là 40 bộ chứ, mười bộ cuối cùng là cái cần có để mình vượt qua chính nhất tước, trở thành Tổng thống Liên bang!”
“Bốn mươi bộ công pháp!”
Vương Bảo Nhạc cảm giác toàn thân mình như sôi trào, hai mắt nóng rực lên, máu trong huyết quản sục sôi. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ hành trình lên cổ kiếm đồng xanh lần này chính là bước cuối cùng để mình trở thành Tổng thống Liên bang!
cảm giác giấc mơ sắp được thực hiện khiến Vương Bảo Nhạc thiếu chút nữa đã nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười lớn. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã kịp phản ứng, người đông như thế, nếu như công pháp truyền về bị trùng lặp thì tính kiểu gì, chẳng lẽ lại tháng chức hết hay sao.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang lấy làm thắc mắc thì Đoan Mộc Tước lại lên tiếng.
“Tiếp theo, mỗi người các ngươi sẽ được phát một tấm thẻ ngọc truyền âm đặc thù. Ngoại trừ truyền âm ra thì thẻ ngọc này cũng có công dụng ghi chép, đồng thời cũng là linh võng cục vực mà Mặc Cao Tử tiền bối đã giúp đỡ chế tạo ra, có thể dùng trên cổ kiếm đồng xanh!”
“Linh võng này là cách tốt nhất để các ngươi liên lạc với nhau. Mỗi khi các ngươi truyền tống một bộ công pháp thì cần phải ghi chép lại trên linh võng này, vậy thì không có chuyện người khác truyền công pháp tương tự, mà Liên bang... chỉ nhận phần công pháp đầu tiên!”
Nói đến đây, Đoan Mộc Tước lại nhìn sang Lý Hành Văn.
Lý Hành Văn trầm ngâm một lúc, sau khi xác định không còn gì bổ sung thì Đoan Mộc Tước mới hít sâu một hơi rồi giơ tay phải lên.
“Bây giờ sẽ bắt đầu truyền tống, các vị... bản tọa chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió, bay tận trời xanh, bình an quay về!”
Đoan Mộc Tước nói xong thì trên truyền tống trận này lập tức phát ra tiếng 'âm 'âm, mỗi cây cột đều rung chuyển, những khung thủy tinh xung quanh nhanh chóng lóe sáng, dẫn biến thành ánh sáng chói mắt. Mãi cho tới khi nơi này biến thành một biển sáng, bao phủ tất cả mọi người và cả mặt đất.
Cũng chính lúc này, ba người Đoan Mộc Tước, Lý Hành Ván và Mặc Cao Tử lần lượt bay lên trời, khoanh chân ngồi ở ba hướng khác nhau rồi bấm niệm pháp quyết, bộc phát tu vi, dẫn dắt trận pháp chính thức khởi động!
Tất cả đều dõi mắt theo dõi.
Kỷ Linh Nguyên của Liên bang đã mở ra một chương mới.
Lúc này... bắt đàu truyền tống.
Một cột sáng khổng lồ bùng lên từ Sao Thủy khiến cả ngôi sao rung chuyển, cũng hóa thành từng vòng tròn lan ra trong vũ trụ.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này vô cùng rúng động, đồng thời cũng có thể thấy bên ngoài Sao Thủy xuất hiện rất nhiêu khí càu của quân đội. Rõ ràng, đây đều là do Liên bang bố trí để đề phòng bất trác.
Ngay lúc truyền tống mở ra thì tất cả lực lượng do Liên bang bố trí ở đây cũng khởi động toàn diện, trận pháp hệ Mặt Trời cũng được tăng mạnh tối đa.
Tất cả cũng là để đề phòng, nếu như có sự cố thì Liên bang có thể phá hủy truyền tống trận ngay lập tức để ngăn cản việc truýên tống diễn ra.
Mấy bách tử Liên bang như Vương Bảo Nhạc đều hiểu rõ chuyện này. Bọn họ hiểu nguy cơ từ việc này không chỉ có sau khi lên cổ kiếm, thật ra, ngay lúc truyền tống mới là nguy hiểm nhất. Mặc dù đủ loại thôi diễn và phán đoán đều chứng minh Thương Mang Đạo Cung thật sự có lòng muốn dung hợp và kết minh với Liên bang nhưng thứ khó lường nhất trên đời này lại là lòng người.
Thế nên, dù đã xác định nhiêu Lân nhưng Liên bang vẫn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Thậm chí, ngay khi truyền tống thì đống bom phản linh dưới mặt đất cũng đã sẵn sàng khởi động, chỉ cần bất kỳ một ý niệm nào của Lý Hành Văn và Đoan Mộc Tước là có thể kích nổ.
Đồng thời, tất cả tu sĩ trong và ngoài Sao Thủy cũng đề cao cảnh giác tối đa, ngay cả bản thân Lý Hành Văn và Đoan Mộc Tước cũng vậy. Bọn họ nhìn cột sáng truyền tống phóng thẳng lên trời cao kia, một người thì nhích tới gần Mặc Cao Tử, người còn lại thì lùi ra sau, chuẩn bị sẵn sàng để ứng biến khi có chuyện.
Cũng may... truyền tống trận này kéo dài chừng nửa nén nhang, dù là Mặc Cao Tử hay bản thân truyền tống trận đều không có bất kỳ dị thường nào. Dựa theo ước định giữa Mặc Cao Tử và Liên bang, Lân truyền tống dẫu tiên chỉ truyền tống một chiêu nên ánh sáng của truyền tống trận từ từ tiêu tán, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Thấy mọi chuyện êm xuôi không h'ê có vấn đề gì, Lý Hành Văn và Đoan Mộc Tước mới chính thức thở phào một hơi.
Đồng thời trận pháp hệ Mặt Trời cũng quét tra nhiều ĩân, mãi cho tới khi hoàn toàn xác định thì những khí cầu bên ngoài Sao Thủy mới tắt báo động. Nhưng vì đề phòng sự cố bất ngờ nên bom phản linh được chôn trong Sao Thủy vẫn luôn giữ nguyên trạng thái khởi động, đồng thời Lý Hành Văn cũng sẽ ở lại trấn thủ trên Sao Thủy này.
“Liên bang sẽ mở ra một chương mới...”
Sau khi tắt hết báo động, chờ Đoan Mộc Tước và Mặc Cao Tử rời đi, Lý Hành Văn khoanh chân ngồi bên ngoài trận pháp mới ngẩng đầu nhìn về phía vầng dương chói lóa giữa vũ trụ cùng với thanh cổ kiếm đồng xanh khổng Lô cắm trên đó, trong mắt đầy vẻ chờ mong.
“Thẳng nhóc béo kia, đừng có làm lão phu mất mặt, phải an toàn quay về đấy!”
Cùng lúc đó, Lý Uyển Nhi cũng vừa xuất quan, tu vi đột phá Trúc Cơ, chính thức bước vào Kết Đan. Có điêu, vừa xuất quan nên cô không thể gặp được Vương Bảo Nhạc, chỉ có thể im lặng ngẩng đầu nhìn về phía Sao Thủy.
Cả Liễu Đạo Bân, Lâm Thiên Hạo và người thân, bạn bè của tất cả bách tử Liên bang ở những nơi khác nhau đều ngẩng đầu nhìn lên Mặt Trời và cổ kiếm đồng xanh trên đó, mong bọn họ được thuận lợi và chờ ngày quay về.
Trong số này cũng bao gồm cả cha mẹ của Vương Bảo Nhạc. Trước khi Vương Bảo Nhạc đến Sao Thủy thì đã báo lại chuyện mình phải lên cổ kiếm đồng xanh cho cha mẹ hay. Dù cả hai rất lo lắng nhưng cũng biết là không thể thay đổi được chuyện này nên chỉ có thể im lặng mà lo lắng, thầm câu phúc cho hắn.
Lúc này, trong lúc thân bằng của bách tử Liên bang trên Trái Đất dõi mắt nhìn lên Mặt Trời thì thanh cổ kiếm đồng xanh khổng Lô đâm vào trên Mặt Trời nóng cháy kia lần đầu tiên rung chuyển dữ đội sau bao năm.
Phần rung chuyển bắt nguồn từ khu vực chuôi kiếm, từ xa nhìn lại, hư vô xung quanh chuôi kiếm bắt đầu vặn vẹo dưới nhiệt độ cao, chỉ có thể nhìn thấy một màn sáng bao phủ cổ kiếm đồng xanh, bên trong thì không nhìn rõ lắm. Dường như, màn sáng này có uy lực cực lớn, có thể cách ly nhiệt độ của Mặt Trời, giúp cho mọi người có thể sống được bên trong cổ kiếm đồng xanh.
Lúc này, nếu như có thể xuyên qua màn sáng thì nhất định sẽ nhìn thấy cổ kiểm đồng xanh ở bên dưới giống như một thế giới, vô cùng bao la, dõi mắt nhìn qua thì nơi đây không có mặt đất... nhưng lại có một đại dương bao la. Đại dương này không phải chứa nước mà là biển lửa toàn nham thạch nóng chảy.
Nó giống như một ngọn lửa bất diệt liên tục thiêu đốt ở đây, trên biển nham thạch này lại có một vài hòn đảo, phần lớn những hòn đảo này đều nhọn hoắt như các đỉnh núi.
Có thể thấy rất nhiêu cung điện được xây dựng trên những ngọn núi này, đồng thời còn có thể thấy từng đạo thân ảnh bay ra từ khắp các đảo nhỏ, qua lại giữa không trung, bay thẳng tới... hòn đảo khổng lồ nằm ở giữa.
So với hòn đảo ở giữa này thì những hòn đảo xung quanh cứ như trẻ con, còn hòn đảo khổng lồ ở giữa thì như một người đàn ông cao to vạm vỡ, đứng sừng sững nơi đó vô cùng bắt mắt.
Hiện tại, trên hòn đảo khổng lồ này có một quảng trường khổng lồ, trên đó cũng được xây một truyền tống trận cổ xưa. Lúc này, trên truyền tống trận đang phát ra ánh sáng chói lóa khiển cho vô số thân ảnh từ xung quanh liên tục hội tụ lại, nam nữ già trẻ đều có đủ, ai nấy đều mặc trường bảo cổ trang khác hẳn với Trái Đất với vẻ mặt khác nhau, có người tò mò, người chờ mong, kẻ lại khinh thường và mang theo địch ý.
Đủ loại ánh mắt đều dồn về phía truyền tống trận khổng lồ trên quảng trường nọ. Nhìn ánh sáng phát ra từ truyền tống trận lóe lên rồi từ từ lịm đi, sau đó là vô số thân ảnh xuất hiện bên trong.
Ban đầu, những thân ảnh này còn mơ hồ, nhưng sau khi ánh sáng của truyền tống trận từ từ tan biến thì lại ngày càng rõ ràng. Cho đến khi ánh sáng hoàn toàn tắt ngấm đi thì thân ảnh của bách tử Liên bang bất ngờ xuất hiện.
Ngay khi truyền tống chấm dứt thì ý thức của bọn họ cũng tỉnh lại, giống như vừa nằm mơ vậy. Một giây trước hãy còn ở Liên bang, chớp mắt sau đó đã tới cổ kiếm đồng xanh. Đồng thời, tác dụng phụ của việc truyền tống khoảng cách xa này cũng lập tức xuất hiện ngay khi họ vừa lấy lại ý thức, vừa choáng váng, buồn nôn hay thân thể rã rời đều ập tới đủ cả.
Có không người người suýt nữa đã ngã sấp xuống, sắc mặt tái xanh nhìn quanh, hô hấp rối loạn, tâm thần chấn động. Trong số này chỉ có Vương Bảo Nhạc là đứng im không nhúc nhích, tác dụng phụ của việc truyền tống chẳng ảnh hưởng gì tới hắn nhiêu nên hắn là người tỉnh lại nhanh nhất, là người đầu tiên quan sát xung quanh cũng như thần sắc của những người đang vây xem.
“Chắc đám người này là tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung... Nhưng ánh mắt của họ trông ghét thế nhỉ!”
Vương Bảo Nhạc không khỏi nheo mắt lại, cảnh giác nhìn quanh, tay phải lặng lẽ mở vòng tay trữ vật, chuẩn bị một khi không ổn thì sẽ lập tức lấy Pháp Binh của mình ra.
"filepos0010874842">

Bạn cần đăng nhập để bình luận