Tam Thốn nhân Gian

Chương 338

Chương 338Chương 338
CÁI NÀY KHÔNG THỂ ĂN!
Viên thịt nổ tung khiến chất nhầy bắn ra xung quanh, thân thể của Lâm Thiên Hạo cũng đổ ra. Lúc này, hắn chỉ còn da bọc xương, người gầy như que củi, mà khí tức cũng vô cùng yếu ớt.
May mà lúc này được cứu ra, mí mắt của hắn run run như muốn mở ra, Vương Bảo Nhạc thấy thế thì lập tức lấy đan dược ra đút cho hắn, đồng thời cái xác đang giao chiến với Đại Thụ và tơ bên kia cũng đã nhận ra Vương Bảo Nhạc đang cứu người nên gầm to một tiếng.
Sau khi nó gẫm lên, khá nhiều viên thịt xung quanh lại nổ tung, tu sĩ bên trong có người lập tức tắt thở bỏ mình, hóa thành hoạt tử nhân, khi mở mắt ra thì trong mắt biến thành màu xám, cả đám gào lên như
dã thu nhào đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc vội ôm Lâm Thiên Hạo lùi lại, thấy viên thịt xung quanh vẫn đang lần lượt nổ tung, hắn chợt lóe sáng kiến nên tới gần viên khác bổ nó ra, chưa kịp dò xét đã nhanh chóng chém viên khác.
Nhưng đám thi thể kia thật sự quá nhiêu, ai nấy cũng từng là tu sĩ, mặc dù bộ dạng gây xọp xuống thấy rõ nhưng quần áo vẫn còn đầy đủ, phẫn lớn đều là quân tu và một vài trận tu.
Cho dù Vương Bảo Nhạc có thể tranh thủ giành giật từng giây đi cứu người nhưng tối đa chỉ cứu được hơn mười người thì đã bị đống thi thể kia áp sát. Nếu đổi lại là người khác thì nhất định sẽ rất nguy hiểm, may mà chiến lực của Vương Bảo Nhạc rất kinh người. Lúc này, hắn rống to quét ngang chiến đao, xông thẳng ra ngoài tiếp tục cứu người.
Nhưng khi hắn cứu được chừng hai mươi người thì viên thịt trên đỉnh ở giữa hang động đột nhiên nổ tung, một cỗ tu vi Kết Đan đột nhiên bộc phát từ bên trong, thứ đi ra chính là một cỗ thi thể Kết Đan! Đây là người dẫn đội của tiểu đội thứ sáu!
Hắn vừa xuất hiện thì đã lao thẳng về phía Vương Bảo Nhạc với tốc độ cực nhanh khiến Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, không thể đi cứu người được nữa, chỉ có thể ôm lẩy Lâm Thiên Hạo nhanh chóng lùi lại.
Pháp Binh trong tay cũng được triển khai toàn lực, chém thẳng một nhát về phía cỗ thi thể Kết Đan nọ!
Trong tiếng nổ vang, khóe miệng Vương Bảo Nhạc rỉ máu, thân thể lùi lại thật xa, thi thể Kết Đan nọ cũng run lên, bị đao của Vương Bảo Nhạc chém lùi lại vài bước, cánh tay phải cũng bị chặt đứt!
Rõ ràng, sau khi thi biến thì chiến lực của tu sĩ Kết Đan này cũng tụt xuống một chút, lại không có thẫn chí nên chỉ biết gầm gừ lao lên như hung thú. Dù đã bị chém đứt tay phải nhưng hắn vẫn điên cuồng gào to, phóng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc thở dồn, hắn biết rõ dù đối phương có yếu hơn bình thường thì cũng là Kết Đan, chênh lệch giữa hai bên là rất cao, một khi bị áp sát thì mình nhất định sẽ nguy hiểm nên chỉ có thể lùi lại, nhưng ôm theo Lâm Thiên Hạo thế này thật sự không tiện chút nào nên Vương Bảo Nhạc cắn răng, vừa lùi lại vừa ném Lâm Thiên Hạo ra sau lưng, miệng quát to.
“Con lừa kia, đón lấy này, đưa hắn đi nấp đi!”
Lâm Thiên Hạo bị vứt lên, con lừa không biết nấp ở đâu lại nhào ra đỡ lấy hẳn, sau đó nhanh chóng lùi lại, tránh thoát đám thi thể còn lại. Nó chạy đến chỗ lối vào, theo bản năng ngửi bàn tay Lâm Thiên Hạo đang rũ xuống bên miệng như muốn liếm thử.
Vương Bảo Nhạc đang tránh né thi thể Kết Đan thấy vậy thì lập tức nổi giận quát nó.
“Con Cút Đi kia, cái này không thể án được. Mày dám án một miếng nào thì tao cho mày ngậm miệng ba nám!”
Cũng không biết là do nó đã nghe lời hơn hay là bị câu ngậm miệng ba nám này dọa sợ, tóm lại con lừa nghe xong thì lập tức ra vẻ ngây thơ rồi bỏ chạy thật nhanh.
Vương Bảo Nhạc vẫn thấy không yên lòng, bây giờ đang lúc nguy hiểm nhưng nghĩ tới chuyện lỡ như con lừa kia mà gặm vài cái thì Lâm Thiên Hạo xem như...
Vương Bảo Nhạc không dám nghĩ tới nữa, hắn lại đổi hướng rút lui, dựa vào tốc độ của bản thân để tránh né thi thể Kết Đan do thi biến mà trở nên chậm chạp hơn, trong lòng thầm lo lắng. Thực ra, hắn hoàn toàn có thể bỏ chạy nhưng hắn biết mình phải ở đây thì mới dụ được đám thi thể này đuổi theo.
Nếu hắn rời đi thì những tu sĩ được hắn cứu và vẫn đang hôn mê kia sẽ thành mục tiêu tấn công của chúng.
“Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình sẽ không trụ được lâu.”
Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng thấy đau dẫu, lợi dụng đàn muỗi để theo dõi tình hình xung quanh mình, thấy mấy chục thi thể điên cuồng đuổi theo thì trong lòng quyết liều một phen, phất tay bắn ra từng đạo thiểm điện giáng kín bốn phương, hóa thành một biển mây sét.
Mặc dù phạm vi không lớn nhưng sau khi hình thành lại nổ mạnh khiến cho khá nhiêu thi thể đang xông tới bị nổ tung.
Không chỉ vậy, Vương Bảo Nhạc còn bấm niệm pháp quyết, lại có biển lửa bùng lên xung quanh, bản thân ngọn lửa này có lực tàn phá rất mạnh, lúc này nó vừa lan ra vừa nổ tung, đúng là Viêm Bạo mà hắn đã học được.
Trong tiếng nổ mạnh, trên đùi Vương Bảo Nhạc cũng có lôi quang lóe sáng, tốc độ lại nhanh hơn, giành trước chém vỡ viên thịt cứu thêm bốn người trước khi nó nổ tung.
Nhưng đây đã là cực hạn của hắn rồi, thấy những viên thịt khác lần lượt nổ tung, thi thể ngày càng nhiêu hơn, thậm chí vách tường xung quanh cũng nhũn xuống, vô số đầu lâu dữ tợn chui ra, trên mặt đầy vẻ phức tạp, cắn răng định rời khỏi nơi này.
Nhưng đúng lúc này lại có tiếng gầm giận dữ truyền đến, hai vị Kết Đan còn lại của quân đội bị phân tán lúc trước nay cũng đã đến. Sau khi thấy hoàn cảnh nơi này, cả hai người biến sắc, một người thì phóng tới giúp sức cho đại thụ và Trần Phong, người còn lại thì ngán cản thi thể Kết Đan ở chỗ Vương Bảo Nhạc.
Trong mắt cả hai đều đượm vẻ bi ai nhưng họ cũng hiểu rõ những chiến hữu khi xưa nay đã mất rồi.
Có người giúp sức nên Vương Bảo Nhạc cũng nhẹ nhõm hơn. Hắn lợi dụng tốc độ cực nhanh của mình để đến chém viên thịt khác, rốt cuộc cũng cứu được hơn mười người nữa trước khi tất cả viên thịt đều nổ tung!
Nhưng chỉ có thể được bấy nhiêu, hắn cứu được gần bốn mươi người, còn những người khác đều đã biến thành thi thể!
Lúc này, những tu sĩ Trúc Cơ khác cũng lần lượt chạy vào, ai nấy đều biến sắc, sau đó gia nhập chiến cuộc, lúc này mới giảm bớt áp lực của Vương Bảo Nhạc, mà hỗn chiến cũng bộc phát toàn diện trong hang động này.
Tiếng rống giận dữ, đau thương và tiếng kêu thảm liên tục vang lên như từng lớp sóng xô bờ. Đại thụ biến thân thành một gốc quế khổng lồ che trời, xé xác thi thể khổng lồ kia, sau đó gia nhập chiến trường bên này thì trận hỗn chiến này mới từ từ kết thúc.
Cuối cùng, tất cả thi thể đều bị giết chết, không gian an tĩnh lại, Vương Bảo Nhạc chú ý thấy tu sĩ Trúc Cơ đến cứu viện lần này đã chết hơn bảy phần.
Trong ba Kết Đan của quân đội, hai người khác còn đỡ nhưng Trần Phong lại bị thương khá nặng, cả đại thụ cũng đen mặt. Vết thương chỉ là thứ yếu, quan trọng là cảnh tượng ở nơi này, đừng nói là Vương Bảo Nhạc, đến bản thân hắn nhìn thấy xong cũng không dám tin.
Đây là nguyên nhân khi nãy hắn không tiếc dùng sinh mệnh lực để kích phát bản thể của mình, vốn hắn chẳng muốn dùng đến bản thể để giữ sức, giúp tu vi của bản thân tiến bộ nhanh hơn nhưng cảnh tượng ở nơi này khiến hắn còn cảm thấy nghi ngờ nữa là người khác, một khi có người lấy nó ra làm bằng thì hắn sẽ rơi vào thế yếu.
“Chết tiệt, rốt cuộc nơi này có thứ quỷ gì mà lại học theo mánh của mình chứ!!”
Đại thụ cảm thấy bực bội, khi thấy Vương Bảo Nhạc xong thì lại càng mệt mỏi hơn, nhưng hắn bất đắc dĩ, không tiêu hủy những thi thể kia mà thương lượng với mấy người Trần Phong, sau đó liên thủ thu hết chỗ thi thể này vào túi trữ vật.
Hắn không dám tiêu hủy, sợ bị hiểu lầm nên muốn đưa về cho Sao Hỏa nghiên cứu, bày tỏ sự trong sạch của mình.
Những người được Vương Bảo Nhạc cứu ra cũng được đút đan dược, mặc dù vẫn hôn mê nhưng vẫn không bị nguy hiểm gì, nhưng người còn sống đều cảm thấy lòng mình nặng trịch bởi những thứ này hoàn toàn không giống với Sao Hỏa trong trí nhớ của họ.
Sao Hỏa của họ mặc dù cũng nguy hiểm nhưng chỉ là những nguy cơ chưa biết mà thôi chứ không quỷ dị như nơi này...
Trong bẫu không khí nặng nề này, sau khi xử lý xong mọi chuyện, đại thụ và mấy vị Kết Đan khác đanh mặt lại, dẫn dắt mọi người rời khỏi động máu. Vương Bảo Nhạc cũng tìm được con lừa, thấy Lâm Thiên Hạo vẫn còn nguyên tây chân thì mới thở phào một hơi.
Sau khi rời khỏi và phong ấn hang máu lại thì mới người mới lên khí cầu quay về, nhưng ngay khi phi thuyền khởi động, đại thụ đột nhiên nhìn về phía động máu đã bị phong ấn, hắn loáng thoáng cảm giác được như có ánh mắt nào đó đang dõi theo mình, nhưng dù kiểm tra cỡ nào cũng không được gì.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc không phát hiện nhưng sau khi vào hang động kia thì hắn phát hiện dường như thứ sức mạnh khiến cho Minh Hỏa của hắn có dị động đã biến mất.
Có điêu, lúc ấy bận cứu người và giải quyết nguy cơ nên hắn không kịp nghĩ nhiêu, nay cũng trầm ngâm nhìn về phía động máu bị phong ấn kia.
“Nơi này nhất định có liên quan đến Minh Pháp... Chị đẹp từng nói, tu luyện Minh Pháp đến trình độ nhất định thì có thể khống chế sức mạnh tử vong...” Vương Bảo Nhạc im lặng cảm ứng Minh Hỏa của mình bỗng nhiên lại sục sôi lên lần nữa, trong mắt lô ra vẻ trầm ngâm.
cả hắn lẫn đại thụ đều không để ý tới, lúc này con lừa đang giật mũi ra sức ngửi, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng về phía hang máu kia, còn thè lưỡi liếm mép.
Trên mặt đấy, đứa bé trai mà mọi người không ai nhìn thấy chỉ còn lại cánh tay trái đứng đó, siết chặt nắm đấm nhìn chằm chằm vào con lừa, hai hàm ráng nghiến chặt.
"filepos0007793742">

Bạn cần đăng nhập để bình luận