Tam Thốn nhân Gian

Chương 806

Chương 806Chương 806
CUỘC SỐNG NHƯ KICH!
Tạ Hải Dương cười mỉm nhìn Vương Bảo Nhạc, ho nhẹ một tiếng, nói với giọng nhàn nhạt.
“Người quen thì đương nhiên phải giảm xuống giá thấp nhất rồi, ví dụ như... Giảm 80% chẳng hạn?”
Vương Bảo Nhạc nghe đến đó lập tức sáng mắt lên, hắn cười hề hề đi v'ê phía Tạ Hải Dương. Lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn một trượng, hắn bèn lộ ra vẻ mặt gặp người quen nơi đất khách, nói lớn.
“Tạ Hải Dương, Tạ đạo hữu, ha ha, từ lúc chúng ta giã biệt đến giờ cũng đã lâu, không nghĩ tới ở đây lại gặp được ngươi, lúc nãy ta còn không dám nhận bừa, sau khi nhìn kĩ hồi lâu, cuối cùng ta mới xác
định được... Ngươi chính là người quen của ta - Tạ Hải Dương.”
Lúc Vương Bảo Nhạc than thở, ánh mắt hắn như đang nhớ lại chuyện xưa, khuôn mặt hắn tỏ ra rất vui sướng, thậm chí vui đến mức hơi giả tạo...
“Hải Dương đạo hữu, ta hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được ngươi ở đây, nhiêu khi ta cảm thấy số phận kỳ diệu thật, nhưng cũng bởi vì vậy, nên cuộc sống mới tốt đẹp vô cùng.”
Vương Bảo Nhạc vừa nói, vừa dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, sau khi nhiệt tình khen ngợi sự kỳ diệu của cuộc sống, hắn chớp mát, nói một cách khá tùy tiện.
“Nếu nơi này là cửa hàng của Hải Dương đạo hữu, lại còn giảm giá 80% cho ta nữa, vậy thì ta nhất định phải ủng hộ nhiều hơn, mua thêm một số thứ.”
Vương Bảo Nhạc chợt nhiệt tình như vậy làm cho Tạ Hải Dương thoáng ngu người, trong mắt của hắn xẹt qua một tia chần
chờ, sau khi đánh giá kĩ Vương Bảo Nhạc một phen, hắn bỗng mở miệng.
“Đạo hữu, ngươi tên gì vậy?”
“ơ?”
Vương Bảo Nhạc khựng lại, nhưng mặt hắn vẫn tươi như hoa, lập tức trả lời.
“Ta là Bảo Nhạc đây, Hải Dương đạo hữu, không lẽ ngươi quên rồi sao?”
Tạ Hải Dương nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên quái lạ, vẻ chần chừ trong mắt hắn càng nhiêu hơn, thậm chí đã bắt đãu hơi nghi ngờ cảm ứng và phán đoán của mình. Hắn vốn cảm ứng được có những ấn ký nhàn nhạt trên người tên Long Nam Tử này, lúc còn ở Liên Bang, hắn đã từng để lại những ấn ký này trên một vài thứ trong túi trữ vật của Vương Bảo Nhạc.
Ấn ký này rất kỳ diệu, cho dù là đại năng cảnh giới Tinh Vực, nếu như không xem xét cẩn thận thì cũng rất khó phát hiện, dù sao ấn ký này là do lão tổ tộc hắn truyền
lại, vị lão tổ này là tộc nhân dòng chính của tộc hắn, đây là những ấn ký độc đáo được đặt lên người những khách hàng dự định sẽ đầu tư trọng điểm, nó không những tiện cho những người cùng tộc biết, mà nó còn giúp bản thân xuất hiện trước mặt đối phương lúc cần thiết, điêu này hoàn toàn không hơi ác ý nào, thậm chí nó còn mang theo một chút chúc phúc của pháp tắc.
Chẳng qua chấn động ấn ký trên người đối phương lại vô cùng yếu ớt, thậm chí nếu như không phải khoảng cách quá gần thì Tạ Hải Dương cũng không phát hiện được, điêu này khiến hắn có chút nghi hoặc, hơn nữa cho dù phát hiện được, hắn cũng rất khó xác định rõ thân phận của đối phương.
Dù sao dù là khí tức hay là cảm giác thì tên Long Nam Tử này đều rất khác với đối tượng trọng điểm mà hắn từng để lại ấn ký.
Cho nên sau khi hắn không thám dò được gì, hắn lại bưng chén trà lên để thăm dò Lân nữa, nhưng qua phản ứng của tên Long
Nam Tử này thì hắn lại càng làm khẳng định điêu đó hơn.
Dù sao... Mọi văn minh mà hắn từng đi thì chỉ có Liên Bang mới có tập quán bưng trà tiễn khách này mà thôi.
Chẳng qua... Phản ứng của tên Long Nam Tử này lần nữa khiến hắn nghi hoặc, tên này... Thừa nhận quá nhanh, dù nhìn thế nào thì cũng giống đang cố ý thừa nhận, lừa gạt mình giảm giá 80%.
Thế là sau một hồi suy ngẫm, Tạ Hải Dương cũng lười suy đoán nữa, hán nhìn Vương Bảo Nhạc và nói.
“Bảo Nhạc sư huynh, ngươi họ gì!”
“Ớ?”
Vương Bảo Nhạc bày ra vẻ sửng sốt và khó hiểu, dường như không hiểu tại sao vị người quen này lại quên họ của mình, nhưng thật ra lòng hán lúc này lại hơi đắc ý-
Hắn tuy ràng không biết tại sao Tạ Hải Dương lại có thể thoáng nhận ra thân phận của mình, nhưng hắn vốn không muốn bị lộ thân phận, cũng không hề muốn tỏ ra quen biết với Tạ Hải Dương, có thể việc cáo từ theo bản năng đã làm hắn lộ ra chút sơ hở khi đối phương bưng chén trà lên, nếu như là người khác thì có lẽ sẽ không suy nghĩ gì nhiều, nhưng Vương Bảo Nhạc biết rõ, tên Tạ Hải Dương này thì khác, hắn nghĩ tên Tạ Hải Dương này nhất định đã phát hiện được gì rồi.
Cho nên, Vương Bảo Nhạc quyết định đã sai rồi thì cho sai luôn, lấy tiến làm lùi, giả bộ tỏ ra vì muốn được giảm giá nên mới mạo danh người khác, lúc này hắn nghe được lời của Tạ Hải Dương, Vương Bảo Nhạc biết kế hoạch của mình đã có tác dụng, thế là sau khi tỏ ra ngây người và khó hiểu, vẻ mặt Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên khó coi, giận dữ đứng dậy
“Hải Dương đạo hữu, lúc mới gặp nhau tại hạ quả thực không nhận ra ngươi, dù sao lúc đó ngươi rời đi thật sự làm ta hơi bất
ngờ, hơn nữa ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp ngươi ở đây, nhưng ngươi cũng không cân làm nhục ta, cố tình nói quên họ của ta như vậy chứ?”
“Giờ ngươi nhận thì chúng ta sẽ là người quen, còn nếu ngươi không muốn nhận thì thôi, ta cũng không ham gì giảm giá 80% của ngươi!”
Vẻ mặt Vương Bảo Nhạc không vui, muốn quay người rời đi, nhưng tốc độ của hắn lại chậm rì, dù sao cũng phải cho đối phương một chút thời gian để nói chuyện, việc giảm giá 80% thật sự làm hắn không cưỡng lại được.
Thật ra thái độ của câu hồi nãy cũng khá mập mờ, vế “Đối phương rời khỏi làm hắn bất ngờ” này muốn hiểu sao cũng được, việc rời đi bình thường cũng có thể nói là bất ngờ, còn việc rời đi không bình thường thì nói không ngờ tới cũng có thể.
Cho nên lời của hắn thật sự khiến cho Tạ Hải Dương dở khóc dở cười, bèn nhanh chóng đứng dậy hô to.
“Lưu huynh dừng bước, Lưu Bảo Nhạc à Lưu Bảo Nhạc, ngươi vẫn nóng tính như trước, ta có đùa với ngươi đâu, ngươi còn nhớ rõ ta nói gì với ngươi lúc mới gặp mặt không, nơi nào có làm án, chỗ đó sẽ có Tạ Hải Dương ta.”
Vẻ mặt Vương Bảo Nhạc hơi hòa hoãn lại, bèn quay đầu liếc Tạ Hải Dương, trong lòng nói thầm: “Tên người ngoài hành tinh nhà ngươi, đến bây giờ vẫn muốn thăm dò ta, đã vậy còn bịa ra cái tên Lưu Bảo Nhạc, tuy rằng họ Lưu nghe khá hay ho, chỉ có những ai đẹp trai mới có, nhưng suy cho cùng nó vẫn không hợp với khí chất của ta.”
Thế nhưng Vương Bảo Nhạc vốn không muốn thừa nhận thân phận của mình, nên hắn cũng không phủ nhận hay thừa nhận, mà hắn nâng tay lên lấy ra một cái thẻ ngọc, sau đó đưa tới.
“Hải Dương đạo hữu, chuyện này để qua một bên, không biết ngươi có thể giải quyết chuyện mua tài liệu của ta trước hay không? Đây là danh sách.”
Tạ Hải Dương nghe vậy bèn chớp mắt, sau khi nhận lấy xem thử, mặt hắn lập tức tươi cười.
“Không thành vấn đề, nhưng mà Bảo Nhạc huynh đệ này, giao tình thì giao tình, làm án là làm ăn, cho dù ta có giảm 80% cho ngươi đi nữa thì với số lượng lớn như thế, giá cả vẫn là một con số trên trời đấy nhé, không biết ngươi có chịu hay không đây?”
Vương Bảo Nhạc bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang thở dài, bản thân hắn cũng biết, những món trong danh sách này không phải hắn có thể mua được. Một cảm giác nghèo khó sâu sắc dâng lên khiến cho khí thế của Vương Bảo Nhạc hơi yếu đi, thế nhưng da mặt của hắn lại rất dày, cho dù vụ làm án này không thành công thì ít nhất những thứ trước đó cũng có thể giảm giá 80%, hơn nữa còn có thể
xóa đi nghi ngờ của đối phương, thế là khuôn mặt hắn bèn trở nên nghiêm nghị.
“Hải Dương huynh, ngươi có tin ta không? Nếu ngươi tin ta, Lưu Bảo Nhạc ta sẽ viết giấy nợ cho ngươi, coi như thiếu nợ một Lân!”
Da mặt của Tạ Hải Dương khẽ co rút lại, hắn quyết định phân biệt thêm lần nữa, nhưng sự chần chờ vẫn khiến hắn không thế phán đoán chính xác được. Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất Vương Bảo Nhạc vẫn khá là hay, nếu như hắn phủ nhận ngay từ đầu thì lúc này nhất định đã bị lộ rồi, mà hắn càng thừa nhận thì Tạ Hải Dương càng đắn đo hơn.
Thế là sau khi suy ngẫm một phen, ánh mắt của Tạ Hải Dương đột nhiên hơi lóe lên, hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó nói nhỏ.
“Bảo Nhạc huynh đệ, chỗ này của ta có một vụ làm án, ngươi muốn làm hay không? Tuy rằng có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng
cũng không nguy hiểm bao nhiêu, hơn nữa chỉ cần xong chuyện, ngươi sẽ lấy được rất nhiêu lợi ích, ngươi không những có thể mua hết tài liệu mà ngươi cần, thậm chí còn dư nữa!”
“Làm ăn sao?”
Vương Bảo Nhạc lập tức cảnh giác trong lòng, vẻ mặt hắn cũng theo tình thế mà trở nên chần chờ.
“Đúng vậy, Bảo Nhạc huynh đệ ngươi yên tâm, đây là nhiệm vụ của một vị đại năng bí ẩn, tu vi của vị đại lão này rất phi thường, hắn có thù với tộc Vị Ương, chẳng qua vì một số lý do khó nói nên không tự mình ra tay được, hưng dù trải qua bao nhiêu nám thì vị này vẫn canh cánh trong lòng. Thế là hắn lâu lâu lại tuyên bố nhiệm vụ ở phường thị, chiêu mộ tu sĩ, mang theo mặt nạ phục thù do hắn đặc chế truyền tống ngẫu nhiên tới một hành tinh nào đó thuộc tộc Vị Ương, giết chóc tu sĩ nơi đó!”
“Số lãn tuyên bố nhiệm vụ của vị đại năng này đến nay đã hơn ba mươi lần, hắn phụ trách việc truyền tống và đón tiếp, cũng phụ trách việc giải quyết hậu quả, mà tu sĩ được chiêu mộ thì phụ trách giết chóc, nếu như tự chết thì thôi, nhưng nếu không chết, giết được bao nhiêu tên tộc Vị Ương thì sẽ có thể nhận bấy nhiêu hồng tinh!”
“Hồng tinh là đồng tiên mạnh của đạo vực Vị Ương, mọi tài liệu của ngươi chỉ cần 300 viên hồng tinh là đủ!”
"filepos0017239851">

Bạn cần đăng nhập để bình luận