Tam Thốn nhân Gian

Chương 545 HỘ PHÁP VÀ NGƯỜI TỚI

Chương 545 HỘ PHÁP VÀ NGƯỜI TỚIChương 545 HỘ PHÁP VÀ NGƯỜI TỚI
G ần như ngay khi cửa đá bị đẩy ra một khe hở, linh khí bộc phát ra thì xung quanh lại vang lên tiếng nổ mạnh. Nơi bọn họ đang ở vốn là chiến trường cổ sâu trong lòng đất, rõ ràng nơi này có liên hệ gì đó với cửa đá. Nay cửa đá bị đẩy ra thì mặt đất trên chiến trường chấn động như muốn sụp xuống khiến cho biển lửa xung quanh dao động và lan ra xung quanh.
Mặc dù không biết biến hóa ở bên ngoài, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng có thể cảm nhận và đoán được phần nào nên chợt biến sắc. Hắn sợ động tĩnh như thế sẽ thu hút những đệ tử Thương Mang Đạo Cung đang ở trong biển lửa tới đây.
“Nhưng nơi này khá vắng vẻ, giờ lại là đêm khuya... Mong là xung quanh không có người nào!”
Suy nghĩ lướt nhanh qua trong đâu Vương Bảo Nhạc. Ánh mắt con dơi do tượng đá thức tỉnh và hóa thành đang giằng co với hắn trên trời lúc này lại có ánh đỏ lóe lên vài cái, sau đó dần tối xuống, chẳng mấy chốc đã hóa lại thành tượng đá rơi bịch xuống đất.
Dường như nó đã ngừng việc bảo hộ lại, giống như cửa đá bị mở ra cũng là một loại tán thành đối với nó nên không tiếp tục ra tay nữa.
Vương Bảo Nhạc chẳng dám khinh xuất, phất tay khiến lôi phân thân biến ảo, xuất hiện lại bên cạnh bức tượng. Còn bản thể của hắn thì lập tức quay đầu lại nhìn về phía cửa đá sau lưng. Ngay khi hắn quay lại thì linh khí phát ra từ bên trong cánh cửa đã nồng đậm tới cực hạn.
Linh khí lan ra tới bên cạnh bị Vương Bảo Nhạc bất giác hấp thu một chút thôi cũng làm cho tu vi của hắn vận chuyển nhanh hơn hẳn. Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc phải giật mình không thôi, phải biết rằng, linh khí bên trong Thương Mang Đạo Cung vốn đã nồng đậm hơn Liên bang rất nhiêu, thậm chí nếu nói là từ mấy chục đến cả trám ĩân cũng không hề ngoa.
Nhưng mức độ nồng đậm của linh khí ở bên trong cửa đá tràn ra lại còn kinh người hơn cả Thương Mang Đạo Cung của cổ kiếm đồng xanh này, tính sơ qua thì đại khái chừng gấp mười.
Thế này thì mức độ nồng đậm của linh khí này đã gấp trăm, thậm chí là gấp ngàn lần ở Trái Đất, có thể nói là cực kì hiếm có.
“Bảo Nhạc, hộ pháp giúp ta. Ta cảm giác được là mình sắp đột phá rồi!”
Trong lúc Vương Bảo Nhạc kinh ngạc chưa lấy lại tinh thần thì Khổng Đạo đã vội vàng lên tiếng. Hắn đứng ngay bên cạnh khe hở, có thể nói cán bản chằng càn hắn hấp thu thì linh khí nồng đậm đã tự động chui vào trong cơ thể hắn. Có ngoại lực thúc đẩy thế này, tu vi vốn đã tới cực hạn của hắn lại rục rịch như uống linh đan diệu dược, có dấu hiệu sắp sửa đột phá.
“Yên tâm đi!”
Vương Bảo Nhạc biết rõ lúc này Khổng Đạo không thể bị quấy rầy nên lập tức đáp lại. Đồng thời, hắn cũng phất tay ném ra hơn mười con rối để bảo vệ xung quanh, đề cao cảnh giác.
Gàn như ngay khi Vương Bảo Nhạc lấy con rối ra cùng hộ pháp, Khổng Đạo hít sâu một hơi rồi khoanh chân ngồi xuống, trong mắt ánh lên vẻ quyết đoán. Khổng Đạo lực vận chuyển tu vi, hắn tin vào Vương Bảo Nhạc. Ngoài ra, hẳn cũng biết cơ duyên này khó mà có được, một khi hấp thu muộn để linh khí ở đây tràn ra ngoài, hòa vào xung quanh thì xem như đã uổng phí cơ hội hiếm có này.
Vậy nên, dù việc Trúc Cơ đột phá Kết Đan cần bế quan ở nơi tuyệt đối an toàn và cực kì thận trọng, không thể để bị quấy rầy mảy may, bằng không một khi bị phản phệ thì chẳng những không thể nào đột phá mà ngay cả bản thân cũng gặp phải kết cục tu vi bị hủy.
Nhưng Khổng Đạo hắn cũng là kẻ quyết đoán, lúc này hắn lập tức hấp thu linh khí để thử đột phá không chút do dự.
Vương Bảo Nhạc cũng cảnh giác cao độ đứng bên cạnh Khổng Đạo, vừa hấp thu linh khí ở đây vừa quan sát tiến độ của Khổng Đạo. Với tu vi của Khổng Đạo, cho dù đột phá Kết Đan thì cũng không thể nào hấp thu hết toàn bộ linh khí, thậm chí có thể nói hắn chỉ cần hấp thu một phần thì cũng đủ tạo thành động lực rồi.
Nếu không có Vương Bảo Nhạc ở đây thì linh khí này sẽ tràn ra ngoài, sau đó dần tản ra xung quanh rồi bị dung hòa, tối đa chỉ khiến cho linh khí của chiến trường cổ bên trên nồng đậm hơn nơi khác một chút mà thôi. Dù sao thì linh khí bên trong cửa đá cũng chỉ có hạn.
Nhưng Vương Bảo Nhạc ở đây thì sao có thể để những linh khí này tản ra dễ dàng như thế được. Ánh mắt của hắn lóe lên, phệ chủng trong cơ thể lập tức vận chuyển, tạo thành lực hút cực mạnh để hút linh khí vào trong, đảm bảo điêu kiện đủ cho Khổng Đạo đột phá và củng cố căn cơ sau đó.
Sau khi linh khí ùa vào cơ thể thì toàn thân Vương Bảo Nhạc lập tức chấn động, Lôi Đan trong người nhảy lên như tim đập. Đồng thời, Minh Đan của Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng xoay tròn, thanh Liên trong cơ thể hắn như nhìn thấy vật đại bổ nên lay động thật mạnh, điên cuồng hấp thu linh khí ở nơi này.
Thậm chí, ngay cả nhục thân của Vương Bảo Nhạc cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhờ được linh khí tẩm bổ.
Có thể nói, sự xuất hiện của linh khí này là tạo hóa lớn cho cả Khổng Đạo và Vương Bảo Nhạc. Trong khi bọn họ đứng đây hấp thu, cửa đá bị đẩy ra một khe hở vẫn tiếp tục lùi vào trong theo quán tính, dần mở rộng hơn.
Theo nó mở rộng, ngày càng có nhiêu linh khí ùa ra như tạo thành phản ứng dây chuyền nào đó nên tốc độ mở rộng của cửa đá cũng nhanh hơn không ít. Đồng thời, nơi bọn họ đang ở vốn là phần đáy của chiến trường cổ nay, cũng chấn động dữ dội hơn. Chiến trường cổ bên trên lúc này cũng vậy, tuy không đến mức núi sụp đất nứt nhưng mặt đất chấn động lẫn từng vết nứt trên đó được mở rộng vẫn khiến cho biển lửa dao động mạnh hơn.
Mà ở sâu trong biển lửa cách chiến trường cổ chừng mười dặm lại có tám chín chiếc linh chu đang lướt nhanh. Chúng vốn chỉ đi ngang qua nơi này để đến chỗ khác hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dao động của biển lửa nơi này vẫn làm cho tám chín chiếc linh chu đó dừng lại. Trong nháy lại có tám, chín tu sĩ Kết Đan bước ra từ linh chu, dao động tu vi của mỗi người đều không hề yếu, lại có sát khí vô cùng nặng.
Sau khi linh chu của Vương Bảo Nhạc bị tông môn lấy phối phương đi thì đã luyện chế ra rất nhiêu chiếc, hiện tại gần như mỗi tu sĩ Kết Đan đều có một chiếc bên mình. Sau khi đi ra, kẻ dẫn đầu là một tên trung niên có mặt mày hung tợn, tu vi Kết Đan hậu kỳ, hai mắt sáng quắc nhìn về phía chiến trường cổ kia.
“Ta nhớ nơi đó có một chiến trường cổ, sao bỗng nhiên lại xuất hiện dao động kiểu này chứ?”
“Chẳng lẽ là có bảo vật gì ư?”
Mọi người nhìn nhau một cái đều cảm thấy vô cùng có hứng thú. Tuy ràng bọn họ lập nhóm để đi làm một nhiệm vụ khác nhưng nhiệm vụ đó cũng không cần gấp, nếu như trên đường còn gặp được thu hoạch nào khác thì còn gì tốt bằng.
Thế nên, mấy người bàn bạc sơ qua với nhau, người đàn ông trung niên dẫn đầu lập tức khoát tay.
Qua đó xem thử đi!
Sau khi hắn ta lên tiếng thì tám, chín người này lại đi vào linh chu, dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến chỗ chiến trường cổ kia.
Trong lúc những người này đến gần chiến trường cổ, lúc này cánh cửa đá ở bên dưới chiến tường cổ đã mở được hơn phân nửa. Tất cả linh khí bên trong đã tràn ra ngoài trong phạm vi lớn bị Vương Bảo Nhạc dùng lực hút của phệ chủng níu giữ lại trong một phạm vi nhất định. Hắn vừa tự động hấp thu, vừa để cho linh khí bao bọc xung quanh Khổng Đạo, đảm bảo đủ linh khí cần thiết cho việc đột phá của Khổng Đạo. Vì dùng phệ chủng để khống chế phạm vi của linh khí nên bản thể của Vương Bảo Nhạc không thể di chuyển, nhưng hắn sợ dao động ở nơi này sẽ thu hút nguy cơ từ bên ngoài tới nên đã điêu khiển lôi phân thân của mình đi điêu tra, đầu tiên là xác định bức tượng dơi kia thật sự đang ngủ say và thu hồi nó, sau đó lại nhanh chóng bước vào bên trong cánh cửa đá.
Bên trong cánh cửa đá này rõ ràng là một động phủ, diện tích của động phủ này cũng không lớn, đồ đạc bên trong không nhiêu lắm. Vương Bảo Nhạc không kịp xem xét từng cái, chỉ điêu khiển lôi phân thân nhanh chóng vơ vét toàn bộ, lấy hết những thứ có thể nhìn thấy đi.
Tuy ràng không có lệnh bài, túi trữ vật hoặc thi thể gì, nhưng trong này vẫn có một số thứ có giá trị không nhỏ, đồng thời sâu bên trong động phủ này còn có một lò đan khổng lồ.
Ngoài ra, thứ khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy hứng thú nhất chính là một cái hộp ngọc được đặt trong một căn phòng đá. Hộp ngọc này lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng rực rỡ, nhìn qua đã biết không phải phàm vật.
Vương Bảo Nhạc lập tức điêu khiển lôi phân thân lấy hộp ngọc này đi, cuối cùng nhét tất cả vào túi trữ vật của bản thể. Lúc này hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì thu hoạch chuyến này đã vào tay, hiện tại chỉ cần chờ Khổng Đạo đột phá xong là có thể rời khỏi đây
Mà quá trình đột phá của Khổng Đạo lúc này cũng bước vào thời khắc quan trọng, Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì không hấp thu linh khí ở đây nữa nhưng vẫn điêu khiển phệ chủng phát ra lực hút để giúp linh khí hội tụ lại xung quanh Khổng Đạo.
“Sắp đột phá rồi!”
Vương Bảo Nhạc đảo mắt nhìn qua Khổng Đạo, cảm nhận được lúc này Khổng Đạo đang ngưng tụ kim đan, thậm chí trong cơ thể hắn đã phát ra khí tức Kết Đan.
Trong quá trình hấp thu linh khí vừa rồi, tu vi của Vương Bảo Nhạc cũng tiến bộ không ít, chẳng những giúp hắn hoàn toàn củng cố tu vi Kết Đan trung kỳ mà còn tiến thêm một bước dài về phía Kết Đan hậu kỳ.
“Nếu như tìm được thêm vài chỗ như thế này thì có khi mình lại một hơi đến thẳng Nguyên Anh ấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc liếm môi, cảm thấy vô cùng hài lòng với thu hoạch lăn này. Hắn lại tản linh thức ra muốn xem thử xung quanh còn thứ gì có giá trị nữa hay không, nhưng đúng lúc này, Vương Bảo Nhạc chợt biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
"filepos0011848577">

Bạn cần đăng nhập để bình luận