Tam Thốn nhân Gian

Chương 486

Chương 486Chương 486
BÍ ẨN VÀ LỊCH SỬ
Nghe đển đây thì Vương Bảo Nhạc chợt ngẩng phắt đầu dậy, hắn lập tức nhớ tới cảnh Minh Tông bị tiêu diệt. Hắn không biết một khi phái Hắc Ám này thành công thì sẽ đối đãi với người Trái Đất thế nào, nhưng chuyện bị động để mặc cho đối phương nám quýên quyết định sống chết thế này, không chỉ hắn mà người của toàn bộ Liên bang đều không muốn xảy ra.
“Nhưng thực lực của phái Hắc Ám trong Thương Mang Đạo Cung này khá yếu. Người có quyền nói chuyện thật sự là thế lực thứ hai, chúng ta gọi họ là phái Quang Minh. Đương nhiên, đây cũng là tên do chúng ta gọi mà thôi!”
“Tư tưởng chính của phái Quang Minh này khác với phái Hắc Ám. Bọn họ cho rằng, nếu như hành tinh mẹ đã biến mất thì dù đến nơi đã được định ra từ trước hay ở lại hệ Mặt Trời đều như nhau cả. Bọn họ cũng tán thành hệ Mặt Trời và muốn định cư ở đây... Đồng thời, tiến hành hòa nhập sâu với Liên bang, dùng phương thức đồng hóa đề hấp thu, biến Liên bang thành một phần của họ!”
“Cùng nhau xây dựng và phát triển, mặc dù suy nghĩ này có vẻ hơi lý tưởng hóa, nhưng đối với phái yếu như chúng ta thì đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi! Còn thể lực thứ ba thì không cần để ý làm gì. Bọn họ thuộc phe trung lập, chỉ bế quan tu hành, không muốn lục đục với ai.”
Vực chủ Sao Hỏa nói tới đây thì dừng lại một chút, chờ Vương Bảo Nhạc tiêu hóa những gì cô vừa nói.
“Nên phái Hắc Ám và phái Quang Minh này bắt đầu tranh luận, dẫn tới mâu thuẫn?”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc rồi mở miệng hỏi.
“Dựa theo tình huống mà chúng ta biết thì đúng là như vậy. Phái Quang Minh cũng chiếm thế chủ đạo nên mới có truyền tống trận trên Sao Thủy!”
“Thực ra, những điêu ta vừa nói đều là chuyện hơn bốn mươi năm trước, truyền tống trận trên Sao Thủy cũng bắt đầu được xây dựng từ lúc đó... Bởi vì cổ kiếm đồng xanh bị vỡ và hư hỏng nặng khiến kết cấu của nó xuất hiện thay đổi lớn, đồng thời lại ở quá gần Mặt Trời nên chỉ có thể duy trì phòng hộ cách nhiệt, không thể nào chủ động truyền tống rời đi. Điều này khiến cho Thương Mang Đạo Cung trên cổ kiếm đồng xanh như bị trói chân, một khi rời khỏi phòng hộ, cưỡng chế lao ra thì e là chưa kịp rời đi thì đã bị Mặt Trời hòa tan rồi!”
Vực chủ Sao Hỏa nói tới đây thì Vương Bảo Nhạc chợt nhíu mày.
“Vực chủ, sao lại mâu thuẫn thế này? Nếu đã không thể rời đi thì phái Hắc Ám lấy hết tài nguyên trong hệ Mặt Trời kiểu gì chứ? Ngoài ra, tại sao Liên bang lại biết được những chuyện này?”
Vương Bảo Nhạc xoa trán.
Mặc dù hắn biết vài điêu mà người khác không biết về cổ kiếm đồng xanh, nhưng hiện tại cũng bị những tin tức này làm cho chấn động.
“Mấy năm nay, người trong Liên bang cũng đã nghĩ tới những chuyện ngươi vừa nói rồi. Tuy Thương Mang Đạo Cung bị nhốt ở đó nhưng không phải là không thể mở ra. Chẳng qua, chủ động mở truyền tống trên cổ kiếm đồng xanh thì sẽ tốn rất nhiêu tài nguyên và nhân lực nên sau khi phái Quang Minh này chiếm cứ thế chủ đạo thì tập hợp lượng tài nguyên kinh người để truyền tống một người ra ngoài làm đại biểu, đó cũng là lúc Liên bang đang xảy ra kịch biến!”
Là vị tu sĩ Nguyên Anh kia ư?:
Vương Bảo Nhạc giật mình, lập tức hỏi lại.
“Vị tiên bối này tên Mặc Cao Tử, cũng chính là vị tu sĩ Nguyên Anh mà ngươi đã nói. Ông đã tới Liên bang, tìm đến Lý Hành Ván lúc ấy đang làm Tổng thống Liêng bang, cũng không hề giấu giếm nhiệm vụ của mình. Sau khi nói rõ chuyện của Thương Mang Đạo Cung, đồng thời tiến hành hợp tác sâu với Liên bang, bao gồm... dạy cho chúng ta biết phải tu hành thế nào. Có thể nói, nhờ có sự tồn tại của vị tiền bối này nên mới khiến cho nền văn minh tu hành của Liên bang vừa bắt đầu đã phát triển với tốc độ kinh người!”
Vực chủ Sao Hỏa nói tới vị Mặc Cao Tử này thì giọng điệu vừa kính nể lại phức tạp.
Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì trợn mắt há mồm. Chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng nếu ngẫm kĩ thì cũng có lý lắm. Thời gian bốn mươi nám ngắn ngủi, dựa vào việc tự mày mò học hỏi thì tốc độ phát triển của Liên bang đúng là không tưởng.
“Đồng thời, dưới sự yêu cầu của Mặc Cao Tử tiền bối, Sao Thủy bắt đầu xây dựng truýên tống trận, ông cũng nói rõ, một khi truyền tống trận này xây thành thì có thể khiến cho tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung trên cổ kiếm đồng xanh và người trong Liên bang tự do truyền tống, chẳng khác gì mở ra một cánh cửa cho tu sĩ trên cổ kiếm đồng xanh!”
“Thậm chí, những gì ta vừa nói cho ngươi có hơn phân nửa là do vị Mặc Cao Tử tiên bối này kể lại, dù là ta hay cao tầng Liên bang đều thầm biết ơn ông. Có thể nói, nền văn minh tu hành của Liên bang cũng là do ông một tay thúc đẩy, vì lúc ông tới thì Liên bang đến cổ Võ cũng không có. Nếu như lão nhân gia ông có ác ý thì cũng sẽ không có Liên bang của hôm nay.”
“Nhưng...”
Vực chủ Sao Hỏa im lặng một lúc rồi thở dài đầy phức tạp.
“Dù sao thì lão nhân gia ông cũng không phải người của Liên bang, đồng thời cũng không phải người đứng đầu thế lực trên Thương Mang Đạo Cung... Chúng ta nguyện tin vào thiện ý, nhưng không thể đánh cược phần thiện ý này được, vì một khi thất bại thì cái giá phải trả là quá lớn...”
“Nên khi hiểu rõ tình huống, sau khi Mặc Cao Tử tiên bối yêu cẫu Liên bang tìm kiếm tài nguyên để xây dựng truyền tống trận thì Tổng thống Liên bang lúc đó là Lý Hành Văn đã có một quyết định, ấy chính là... cố gắng kéo dài việc xây dựng truyền tống trận. Đồng thời, ông cũng đã đưa ra một thỉnh cầu với Mặc Cao Tử tiên bối!”
“Ấy chính là... người của Liên bang phải lên cổ kiểm đồng xanh một Lân để tận mắt nhìn thế giới bên trong để xem tất cả là thật hay giả!”
“Ngươi cũng biết đấy, Lý Hành Văn lúc đó cũng là ôm quyết tâm có thể sẽ chết. Thậm chí, ông ấy còn sắp xếp ổn thỏa cả hậu sự của mình, bao gồm cả các phương án xử lý sau khi ông bi người ta điêu khiển.”
Vực chủ Sao Hỏa thở dài một tiếng, trong giọng nói mang đầy vẻ cảm khái với thời đại đó, vì chính bản thân cô cũng chưa từng tự mình trải qua bao gian khó khi đó.
Vực chủ Sao Hỏa im lặng, trong đàu chợt nhớ tới thân ảnh của Lý Hành Ván, đồng thời cô đột nhiên hiểu được trách nhiệm mà cái danh xưng Tổng thống Liên bang này cần phải gánh trên vai.
“Không ai biết lúc đó Lý Hành Ván đã nói chuyện với Mặc Cao Tử tiên bối thế nào, đến tận bây giờ ông ấy vẫn không hề nhác lại chuyện này. Tóm lại, cuối cùng, Mặc Cao Tử tiên bối đồng ý chuyện này, sau khi liên lạc với Thương Mang Đạo Cung xong thì phái Quang Minh lại tốn nhiêu tài nguyên hơn, cộng thêm tu vi toàn thân của Mặc Cao Tử tiền bối chống đỡ, miễn cưỡng đưa Lý Hành Văn cùng với năm người đã đi theo ông ấy lúc đó truyền tống vào cổ kiếm đồng xanh.”
“Bọn họ đã được thấy Thương Mang Đạo Cung, lại có được tạo hóa hơn người, xác định thành ý của phái Quang Minh, đồng ý hợp tác. Lúc quay về Lý Hành Văn còn ôm theo một đứa trẻ. Năm người còn lại, một người đã thành lão tổ của Ngũ Thế Thiên Tộc, một người là nghị viên trưởng hiện tại, ba người còn lại là người sáng tạo tập đoàn Tam Nguyệt, lão tổ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông!”
“Ngoài ra, Lân truyền tống đó cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho cổ kiếm đồng xanh nên đến hôm nay cũng không tiến hành thêm lần truyền tống nào nữa!”
Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì nhớ tới công pháp ngưng tụ thân ảnh kiếp trước kỳ dị mà Trác Nhất Phàm từng nói, cũng có suy đoán về đứa bé mà Thái thượng Trưởng lão đã ôm về.
“Lý Vô Trần...”
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, lúc này Vực chủ Sao Hỏa lại nói tiếp.
“Sau đó, Liên bang bát đầu chuẩn bị kế hoạch đặt chân lên cổ kiếm đồng xanh và kế hoạch bách tử Liên bang, cũng bắt đầu tìm kiếm tài nguyên để xây dựng truyền tống trận. Nhưng vì biển hung thú đột nhiên bộc phát nên kế hoạch này bị kéo dài. Vì trước đó Mặc Cao Tử tiên bối đã dùng tu vi mở truyền tống nên phải bế quan, không thể tham gia giúp đỡ!”
“Nhưng cũng chính trận chiến này khiến cho Liên bang dù đổ máu rơi lệ, nhưng cũng nhanh chóng trưởng thành. Sau trận chiến đó, Lý Hành Văn lại chần chừ về kế hoạch xây dựng lại truyền tống trận. Dù đã thấy được thành ý của Thương Mang Đạo Cung, nhưng ông vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Một khi truyền tống trận được xây xong thì có nghĩa là người trên cổ kiếm đồng xanh đó có thể thuận lợi ra ngoài. Dù đây là cơ duyên, nhưng ông cũng sợ sẽ mở ra cánh cửa địa ngục.”
“Đứng trước an nguy của cả nền ván minh Liên bang, dù có chần chừ nhiêu hơn thì cũng không sai. Vậy nên, cuối cùng, dù Lý Hành Văn vẫn chọn cách xây dựng, nhưng vẫn ra sức kéo dài, sau khi đặt ra phương châm này thì ông chọn cách từ chức. Đoan Mộc Tước kế nhiệm, vừa tuân theo kế hoạch của Lý Hành Văn, đồng thời cũng có sắp xếp của mình.
“Ông đưa ra quyết định nghiên cứu chế tạo bom phản linh, định ra phương châm dùng bom phản linh này để làm lá bài tẩy của Liên bang. Đồng thời, cũng không giấu giếm Mặc Cao Tử tiên bối đã khôi phục tu vi và xuất quan và nói rõ Liên bang càn có chuẩn bị kỹ càng và đủ lá bài tẩy thì mới có thể hoàn toàn yên tâm trước khi chính thức hợp tác.”
“Mặc Cao Tử tiên bối cũng đồng ý với chuyện này. ông biết rõ nỗi lo lắng của nền văn minh nhỏ yếu khi gặp phải nền văn minh mạnh hơn nên không nhúng tay vào mà chỉ im lặng chờ đợi.”
“Cho đến mấy nám trước, trận chiến một lần trấn áp thú triều mà ngươi từng tham gia giúp cho Liên bang không cần phân tâm lo lắng sẽ bị thú triều tấn công trong một thời gian dài, cộng thêm việc nghiên cứu bom phản linh đã có thành công bước đầu. Đồng thời, Đoan Mộc Tước sợ Mặc Cao Tử tiên bối chờ lâu sẽ thay đổi nên mới bắt đầu kế hoạch đổ bộ cổ kiếm đồng xanh lần nữa, mở ra kế hoạch bách tử Liên bang!”
“Thế nên mới có chuyện các ngươi đến đô thành Liên bang để tham gia tuyển chọn. Kế hoạch bách tử Liên bang này thật ra chính là dựa theo ước định của Lý Hành Văn và phái Quang Minh của Thương Mang Đạo Cung nám đó. Đây là nhóm người đầu tiên mà Liên bang muốn đưa lên cổ kiếm đồng xanh. Bọn họ sẽ vào Thương Mang Đạo Cung để học tập và tu luyện ở đó, vừa đề cao tu vi, vừa xem như chính thức dung hợp bước đầu với phái Quang Minh!”
Vực chủ Sao Hỏa từ tốn nói ra lịch sử hơn bốn mươi năm của Liên bang giống như trải một bức họa ra trước mặt Vương Bảo Nhạc khiến lòng hắn dậy sóng khó yên.
"filepos0010701661">

Bạn cần đăng nhập để bình luận