Tam Thốn nhân Gian

Chương 608

Chương 608Chương 608
PHỤC VỤ TRỌN GÓI CHẤT LƯỢNG CAO
LÚC này, Vương Bảo Nhạc đang hưng phấn bò về phía một viên Cực Hỏa thạch cách đó hơn mười trượng. Rõ ràng, theo hắn thấy thì Cực Hỏa thạch này vô cùng quý giá, đồng thời số lượng lại ít, hắn tìm hồi lâu mà tổng cộng chỉ được có ba viên khá nhỏ.
“Đây chính là tài liệu chí bảo đấy.”
Vương Bảo Nhạc hớn hở bò qua nhặt lấy viên Cực Hỏa thạch này, sau khi nhìn thật kĩ thì trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Tuy rằng hoàn cảnh ở nơi này khá khắc nghiệt, chị đẹp hình như không cho mình đứng dậy, có vẻ như năng lực của cô ấy chỉ
có thể giúp mình khó bị phát hiện khi nằm bò sát mặt đất nên Vương Bảo Nhạc bị thiêu cháy khá khó chịu. Nhưng để nhặt được Cực Hỏa thạch này thì tất cả đều đáng giá.
Để ý thấy vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc, chị đẹp thử truýên tống mãi không được nên bực bội hừ một tiếng.
“Nhặt được mấy viên đá vứt đi thôi mà đã vui như thế rồi à? Ngươi có tiên đồ hơn một chút được không!”
“Chị không hiểu đâu, đây là Cực Hỏa thạch đấy, chị có biết Cực Hỏa thạch là gì không?”
Vương Bảo Nhạc vừa nghe vậy thì lập tức bất mãn. Theo hắn thấy thì sỉ nhục Cực Hỏa thạch cũng là tội ác tày trời giống hệt như mắng mình béo vậy.
“Cực Hỏa thạch chỉ có thể hình thành trong lúc cả một tinh hệ bị vỡ nát, lại còn cần điều khiển vô cùng khắt khe. Mỗi một viên, dù chỉ bé bàng cái móng tay cũng vô cùng
quý giá. Nhất định là do tinh hệ này đã từng bị vỡ nát rất nhiều, sau đó ngưng tụ lại lẫn nữa nên mới xuất hiện nhiêu Cực Hỏa thạch như thế!”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên đáp lại, bắt đầu phổ cập kiến thức sở trường của mình cho chị đẹp.
Mặc dù chị đẹp từng vờ vịt ra vẻ cái gì cũng biết, nhưng Vương Bảo Nhạc đã nhìn ra chị đẹp này chỉ là hổ giấy mà thôi. Mặc dù cái gì cũng biết, nhưng chỉ biết nửa vời.
Thực tế cũng đúng là vậy, sau khi nghe Vương Bảo Nhạc nghiêm giọng nói xong thì chị đẹp lại ngu người, đang định mở miệng thì lại bị Vương Bảo Nhạc chắn ngang.
“Em kết luận số lượng Cực Hỏa thạch trên ngôi sao này cũng chỉ có hạn mà thôi, nó phân tán rải rác ở các khu vực khác nhau. Tiếc là chúng ta khó mà lấy được hết, nhưng nhặt được mấy viên như thể đã là niêm vui bất ngờ rồi.”
Vương Bảo Nhạc cảm khái rồi đặt viên Cực Hỏa thạch này vào trong vòng tay trữ vật. Lúc trước, khi tìm được viên Cực Hỏa thạch này thì hắn đã nhìn quanh, xác định nơi này không còn viên Cực Hỏa thạch nào nữa, dù cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn có thể hiểu được nguyên do.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, đang định hỏi chuyện mở truýên tống thế nào thì đột nhiên giọng nói đầy vẻ cổ quái của chị đẹp đã vang lên trong đầu hắn.
“Ngươi có chắc là số lượng của thứ đá cuội này rất ít và cực kì quý giá không?”
“Đương nhiên rồi, nó...”
Vương Bảo Nhạc nhướng mày toan nói thêm, nhưng chị đẹp đã nhanh chóng hắng giọng một tiếng.
“Ngươi ngẩng đầu nhìn ra hơn trám trượng đi, chỗ đó có một viên kìa.”
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác, lập tức ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện nơi đó đúng là có một viên Cực Hỏa thạch. Điêu này khiến hắn kinh ngạc vô cùng. Hắn nhớ rõ lúc nãy mình tìm kiếm ở bên đó thì rõ ràng không có gì cả, đang định bò qua thì thân thể Vương Bảo Nhạc lập tức chấn động, hai mắt mở to, trợn mắt há mồm nhìn khu vực ngoài trám trượng kia.
Vừa rồi ở đó chỉ có một viên Cực Hỏa thạch, nhưng chỉ chớp mắt thì đã xuất hiện viên thứ hai, viên thứ ba, viên thứ tư... Không chỉ vậy, chỉ trong thời gian Vương Bảo Nhạc hít thở vài hơi thì Cực Hỏa thạch ở đó lại như tự mình chui ra từ lòng đất, cứ liên tục chất chồng lên. Chỉ chớp mắt thì đã chồng thành một ngọn núi nhỏ!
Số lượng phải đển mấy ngàn viên, nhưng vẫn còn nhiêu Cực Hỏa thạch hơn đang xuất hiện... Cứ thế, ngọn núi Cực Hỏa thạch thứ hai, thứ ba, thứ tư... Tân lượt chui ra từ lòng đất, chồng lại thành một đống.
Toàn bộ quá trình kéo dài chừng nửa nén nhang, Vương Bảo Nhạc nằm rạp ở đó như bị sét đánh, đầu óc choáng váng, ngay cả hô hấp cũng cứng lại. Hắn thộn mặt ra nhìn xung quanh, lúc này quanh người hắn đã xuất hiện tám ngọn núi Cực Hỏa thạch.
“Đây.... Đây...”
Vương Bảo Nhạc há miệng lắp bắp, đầu óc 0 0. Một cảm giác quỷ dị khó tưởng tượng nổi khiến hắn dựng cả tóc gáy, da đầu tê rần.
Ngay cả chị đẹp cũng quên cả chuyện nói móc này kia, bởi vì lúc này ngay cả cô cũng cảm thấy rợn gáy, mãi đến hồi lâu sau cô mới hít sâu một hơi rồi thì thào.
“Bảo Nhạc... chẳng lẽ nơi này là nhà của ngươi à. Sao ta cảm thấy ngươi vừa nói đến Cực Hỏa thạch thì đống đá này đã chủ động chui ra, chất thành đống trước mặt ngươi thế này. Ta vừa quét qua rồi, đây là cả một mỏ đá luôn, thậm chí tất cả đều được cắt vuông vức đều nhau...”
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác nhìn quanh, sau khi nghe chị đẹp nói thì hắn cũng khó hiểu, thăm nghĩ lẽ nào ngoại trừ việc là con trai của Trái Đất, con trai Sao Hỏa, con trai Đạo Cung thì mình còn là con trai của rừng Mịch La hay sao?
Nghĩ tới đây thì Vương Bảo Nhạc lại lắc đàu nguầy nguậy, cảm thấy suy nghĩ của mình đã bị chị đẹp bẻ lái đi xa quá. Nhưng cảnh tượng hiện tại thật sự quá quỷ dị, Vương Bảo Nhạc đột nhiên nhớ tới chuyện đệ lục cung đổi nhiệm vụ hơn mười Lân.
“Có người cố ý để ta tới nơi này!!”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn. Thân thể nhoáng lên một cái thì đã cố nhét hết Cực Hỏa thạch xung quanh vào vòng tay trữ vật, chứa được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Mãi cho đến khi vòng tay trữ vật đều đầy kín thì hắn mới hít sâu một hơi. Sau khi suy ngẫm một lúc, Vương Bảo Nhạc đột nhiên hét lớn.
“Ta còn cần thú hạch của Tinh xỉ thú nữa!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì chị đẹp lập tức đề cao cảnh giác, cáng thẳng tột độ. Thanh niên đang nằm uống rượu trên ngọn núi cách đó khá xa bật cười.
“Tiểu sư đệ ngươi đúng là không khách khí với sư huynh chút nào, thôi thì cho ngươi cũng được!”
Nói đoạn, thanh niên giơ tay phải lên chỉ thêm một cái. Lúc này, hướng hắn chỉ vào đúng là nơi mà đàn Tinh xỉ thú tụ tập. Ngay khi hắn chỉ tới thì có hai con Tinh xỉ thú có tu vi sánh ngang với Linh Tiên cảnh trong đám Tinh xỉ thú đang hưng phấn gào rú ở sâu dưới lòng đất đột nhiên chẩn động nhẹ, nháy mắt đã lằng lặng lùi lại, bay nhanh đi từ hai hướng khác nhau.
Đàn thú không hề phát hiện sự vắng mặt của hai con Tinh xỉ thú này, hoặc nói đúng hơn là có một cỗ sức mạnh nào đó quấy nhiễu, khiến cho những Tinh xỉ thú này, thậm chí là cả con thú vương kia đều khó
mà phát hiện ra được. Mặc dù phương hướng rời đi của hai con Tinh xỉ thú kia đều khác nhau, nhưng lại có cùng mục tiêu.
Ẩy chính là... Vương Bảo Nhạc đang ở ngoài ngàn trượng!
Bởi vì mạnh ngang với Linh Tiên đại thành nên tốc độ của hai con Tinh xỉ thú này vô cùng đáng sợ. Trong cảm thụ của Vương Bảo Nhạc, gần như ngay sau khi mình nói ra nguyện vọng thì đã có hai nguồn khí tức kinh thiên đang nhanh chóng tiếp cận từ hai hướng khác nhau. Trong lòng Vương Bảo Nhạc chấn động xen lẫn hoảng sợ, vội vàng nằm rạp xuống... Hắn thẩy được hai bên trái phải của mình bất ngờ xuất hiện hai con Tinh xỉ thú khổng lồ.
Gương mặt dữ tợn, thân hình tròn vo cùng với những gai nhọn sắc bén như lưỡi dao trên người khiến cho hai con Tinh xỉ thú này trông có vẻ vô cùng hung tàn. Lúc này, chúng đang gào lớn, hai mắt đỏ ngầu lao thẳng tới đây như đang phát điên.
Tới thật rồi kìa...
Vương Bảo Nhạc run rẩy, căng thẳng tột độ, bởi vì khí thế của hai con Tinh xỉ thú này quá mạnh. Hắn sợ hãi nên vội vàng hối thúc chị đẹp mở truyền tống.
“Vương Bảo Nhạc ngươi là đồ mồm quạ đen!!! Không mở truýên tống được thì ta biết làm thế nào!!”
Chị đẹp cũng tức giận quát to, Vương Bảo Nhạc cũng mếu máo. Biết rõ không thể tránh né nên hắn định nói gì đó, nhưng đúng lúc này lại xuất hiện một chuyện rất quỷ dị.
Sau khi hai con Tinh xỉ thú kia tới gàn chỗ Vương Bảo Nhạc thì lại không nhìn hắn lấy một cái mà chỉ xông vào quần nhau.
Thậm chí, vì để đánh nhau được đã hơn mà hai con Tinh xỉ thú này đều thu liễm tu vi của mình lại khiến cho bản thân như bị phong ấn tu vi, trở thành thú thường. Hai con dùng tốc độ nhanh nhất để xông vào nhau.
Ầm một tiếng, bởi vì cả hai con Tinh xỉ thú này đều phong ấn tu vi của bản thân nên không tạo thành ảnh hưởng trên diện rộng. Lúc này, cả hai đều đầu rơi máu chảy, máu tươi phun trào, đâm nhau trọng thương. Sau đó bịch bịch vài tiếng rồi ngã vật ra đất, lán đến trước mặt Vương Bảo Nhạc đã sợ đến choáng váng.
Vương Bảo Nhạc ngu người, chị đẹp cũng há hốc mồm. Chuyện khiến bọn họ cảm thấy kinh khủng hơn nữa đã xảy ra... Trong lúc bị thương, hai con Tinh xỉ thú này lại lán tới trước mặt Vương Bảo Nhạc rồi tự móc thú hạch của mình ra đặt ở trước mặt hắn. Lúc này, thân thể của chúng nó mới run lên một cái, thần hồn vỡ nát, tắt thở bỏ mình.
Dù đã chết nhưng thân thể chúng nó vẫn phát ra khí tức vô cùng khủng bố khiến Vương Bảo Nhạc ngừng thở, cảm thấy mức độ quỷ dị ở nơi này đã vượt quá tầm tưởng tượng của hắn.
Đáng sợ nhất là... hai con Tinh xỉ thú này tự đâm nhau chết thì thôi đi, lại còn vì giúp mình đỡ tốn sức, sợ mình không xẻ nổi da thịt của chúng nó nên còn rất chi là tâm lý và chu đáo mà tự móc thú hạch ra. Phục vụ trọn gói chất lượng cao thế này khiến toàn thân Vương Bảo Nhạc ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"filepos0013145782">

Bạn cần đăng nhập để bình luận