Tam Thốn nhân Gian

Chương 473

Chương 473Chương 473
ÁO GẤM VỀ LÀNG
LÚC này, trên toàn Liên bang, tất cả các kênh truyền hình và linh võng đều đồng loạt đưa tin về Vương Bảo Nhạc, một vài chuyện lúc bé của hắn cũng được mang ra bàn tán.
“Ta là chồng cũ của chủ nhiệm lớp Vương Bảo Nhạc hồi tiểu học. Từ khi hán còn bé ta đã nhận ra đây là một người sẽ trở thành anh hùng. Ở trường hấn không chỉ chăm chỉ, chịu khó mà còn hay giúp đỡ các bạn học nữ yếu đuối, đây đúng là một phẩm chất ưu tú! Thậm chí, hắn còn tự tổ chức hoạt động giúp các bạn học giảm béo. Đây là một đứa trẻ ngoan, luôn hết mình vì sự phát triển của Liên bang!”
“Ta là bạn thân của Thành chủ Vương Bảo Nhạc, ngồi bàn phía sau hắn suốt ba nám. Thời gian đó đã tác động và ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của ta, chính Vương Bảo Nhạc đã dạy ta nhất định phải không ngừng vươn lên!”
“Nói đến chuyện ngày xưa, năm đó Thành chủ Vương Bảo Nhạc từng theo đuổi ta, nhưng ta không muốn ảnh hưởng tới tương lai của Thành chủ nên chỉ có thể khóc thầm mà từ chối khéo. Nhưng bây giờ, ta muốn nói, Vương Bảo Nhạc, em ở thành Phượng Hoàng chờ anh!”
Trong thời gian ngắn, đủ mọi loại tin tức được đưa lên khiến dân chúng vô cùng hứng thú, nhưng đồng thời cũng có một số luồng tin không hay về hắn. Ví dụ như, có người nói Vương Bảo Nhạc háo sắc, có người lại nói từ nhỏ Vương Bảo Nhạc đã thích luồn cúi, còn có người hắn là thành phần bất hảo ở trong trường...
Đương nhiên, những tin tức như vậy không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì, thậm chí vừa mới truyền ra thì đã lập tức chìm nghỉm trong những tiếng ca ngợi Vương Bảo Nhạc của khắp Liên bang. Lúc này, còn có một streamer góp phần tạo nên tác dụng tuyên truyền không nhỏ cho Vương Bảo Nhạc trên linh võng.
“Chào mọi người, mọi người còn nhớ Tiểu Đạo không? Tiểu Đạo tốt nghiệp tại Đạo viện Phiêu Miễu, từng rất thân thiết với Thành chủ Vương Bảo Nhạc. Ta có rất nhiêu tin tức độc nhất vô nhị, hôm nay, mời mọi người cùng với Tiểu Đạo ta tìm hiểu thêm về thế giới nội tâm của Thành chủ Vương Bảo Nhạc!”
Streamer Tiểu Đạo, cựu đệ tử của Đạo viện Phiêu Miễu này tranh thủ cơ hội Lân này để quay v'ê Đạo viện Phiêu Miễu. Tin tức v'ê cuộc sống của Vương Bảo Nhạc trong Đạo viện Phiêu Miễu đúng là độc nhất vô nhị. Tiểu Đạo còn dùng thủ pháp phóng đại để kể lại mọi chuyện, được rất nhiêu người chú ý.
Đợt tuyên truyền bùng nổ như dội bom này đã hoàn thành mục tiêu của Liên bang, dời sự chú của dân chúng khiến sự kiện sao Thủy từ từ lắng xuống trong lòng mọi người, không bị lôi ra bàn tán nữa.
Về phần Vương Bảo Nhạc, thông qua linh võng và vô số cuộc truyền âm, hắn biết rõ mình đang được tuyên truyền trên phạm vi lớn toàn Liên bang, tâm trạng vô cùng kích động. Chuyện hắn làm nhiêu nhất mỗi ngày chính là đăng nhập vào linh võng để đọc tin tức về mình, vừa vỗ bụng vừa ăn quà vặt, trong lòng hí hửng không thôi.
Có lẽ, do tâm trạng quá tốt, ăn thì nhiều mà vận động lại ít đi, cũng có thể vì Lý Uyển Nhi đã bắt đầu bế quan, bước vào giai đoạn đột phá quan trọng, không chủ động giúp Vương Bảo Nhạc vận động được nữa nên sau một thời gian Vương Bảo Nhạc dãn thấy cảm giác khi vỗ bụng có vẻ khang khác. Dựa theo kinh nghiệm giảm béo phong phú của mình, hắn lập tức đoán ra mình... lại béo lên rồi.
Chữ béo này có thể sánh với một đòn toàn lực của Nguyên Anh khiến Vương Bảo Nhạc run rẩy định ném cái đùi gà đang ăn dở trên tay đi, nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn bèn đi tới trước gương nhìn thật kỹ thân thể vẫn còn rất chi là mi nhon của mình, trong lòng xoắn xuýt.
“Đây là cái đùi gà cuối cùng của hôm nay, ăn xong thì từ mai ta sẽ bắt đầu giảm béo!”
Vương Bảo Nhạc cắn răng, nhai nhồm nhoàm như có thâm thù đại hận với cái đùi gà, sau đó, hắn khoanh chân ngồi xuống rồi hít một hơi thật sâu, ánh mắt đẫy vẻ kiên định.
“Thân là người đẹp trai nhất Liên bang, cần phải duy trì hình tượng, áp lực lớn quá đi mất...”
Vương Bảo Nhạc cúi dẫu nhìn bụng của mình, cảm thấy thời gian vừa qua bản thân đúng là quá buông thả. Mặc dù tân thành vừa thăng cấp thành đặc khu, lượng công việc chỉ nhiều lên chứ không ít đi, nhưng trước đây thành trì này cũng đã được mở
rộng vài lần, vấn đề thú triều cũng đã được Vương Bảo Nhạc giải quyết, bây giờ tất cả chỉ càn tiến hành từng bước một là được.
Hiện tại, mấy người Kim Đa Minh cũng đã được thăng chức, quýên hạn cũng tăng lên, mọi việc cứ tiến hành theo kế hoạch là được, nên hắn lại càng có nhiêu thời gian rảnh rỗi hơn.
“Không thể để mình rảnh rỗi như thế mãi được...” Vương Bảo Nhạc xoa trán suy nghĩ một hồi, quyết định trở lại Trái Đất một chuyến. Thật ra, ngay từ khi trở về thì hắn đã định làm vậy, chẳng qua do Lý Uyển Nhi đã bế quan, tân thành lại vừa thăng cấp cho nên Vương Bảo Nhạc mới ở lại trấn thủ thêm một thời gian.
”Công pháp lôi đạo của ta chỉ có giai đoạn Trúc Cơ, cần trở về Đạo viện Phiêu Miễu lựa chọn thêm công pháp Kết Đan... Tiếc là đa số công pháp trong Minh Mộng đều có liên quan tới minh khí, nếu không thì cũng cần cảnh giới từ Linh Tiên trở lên mới tu luyện được... Aizz, rõ là coi thường Kết Đan mà!”
Vương Bảo Nhạc thở dài cảm thán.
Tuy chuyện về đạo viện chọn công pháp là chuyện lớn, nhưng nểu chỉ vì mỗi chuyện này thì Vương Bảo Nhạc cũng không cần tự mình trở về. Chẳng qua, do đã lâu ngày không được gặp nhau, dù cứ cách một thời gian hắn vẫn thường xuyên truyền âm cho cha mẹ nên Vương Bảo Nhạc rất muốn trở về Trái Đất thăm cha mẹ, sau đó tiện đường đến đạo viện chọn công pháp. Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc cũng lo không biết để cha mẹ ở lại thành Phượng Hoàng tiếp liệu có ổn hay không.
Tuy biết cha mẹ mình không muốn xa quê hương, nhưng sau khi tu vi và địa vị cùng tăng lên, tầm nhìn cũng mở rộng hơn, Vương Bảo Nhạc nhận ra Liên bang nhìn thì an toàn đấy, nhưng thực tế hạo kiểp như ở Sao Thủy vẫn có nguy cơ sẽ tái diễn Lân nữa.
Bản thân Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ, nhìn vào trong nội bộ Liên bang thì có vẻ ổn định nhưng thật ra có không ít người
đang ghen tỵ và có mâu thuẫn, thậm chí là thù hận với mình.
Chính vì vậy, Vương Bảo Nhạc vẫn không thể yên tâm về tính an toàn của thành Phượng Hoàng, dù Đạo viện Phiêu Miễu vẫn luôn cho người âm thầm bảo vệ cũng thế.
“Phải bàn bạc với mẹ, tốt nhất là cả nhà chuyển hết tới thành Phiêu Miễu. Thế thì sẽ an toàn hơn.”
Vương Bảo Nhạc quyết định khi về phải cố gắng thuyết phục mẹ mình. Còn về phần cha mình thì Vương Bảo Nhạc không bận tâm lắm. Kể từ khi các cô, bác hàng xóm bát đàu gọi ông là lão vương thì địa vị của cha hán trong nhà đã xuống dốc không phanh.
“Chuyện này mình cũng thấy đồng cảm với cha, thế đạo này đúng là... Lão Lưu hàng xóm, lão Trương hàng xóm thì chẳng sao, nhưng nói tới lão vương thì...” Vương Bảo Nhạc lắc đầu cảm thán.
Hắn truýên âm xin phép Vực chủ Sao Hỏa, sau đó lại gọi mấy người Khổng Đạo, Kim Đa Minh và Lâm Thiên Hạo tới để bàn giao một hồi. Đến buổi chiêu cùng ngày thì hắn đã được mấy vị trợ thủ trong đặc khu Sao Hỏa tiễn lên một chiếc khí cầu vũ trụ, rời khỏi Sao Hỏa.
Thân là quý nhân tòng nhị tước của Liên bang, Vương Bảo Nhạc phải báo cáo nhất cử nhất động của mình cho Liên bang nên hành trình của hắn lập tức được Liên bang nắm giữ. Thậm chí, quân đội Sao Hỏa còn phái thêm khí cầu đi theo bảo vệ hắn, tổng cộng có đến năm chiếc khí càu.
Bốn chiếc khí cầu bảo vệ bay vòng quanh khí cầu chính, lướt nhanh trong vũ trụ. Khi đi qua Mặt Tráng lại có thêm ba chiếc khí cầu từ căn cứ Mặt Trăng nhận lệnh của Liên bang gia nhập đội bảo vệ. Cứ như vậy, tám chiếc khí cầu tiến thẳng tới Trái Đất.
Trên đường đi, Vương Bảo Nhạc đứng trong khí cầu chính, đá con lừa đang mải mê liếm láp thân tàu như muốn gặm một cái, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, hành tinh xanh ngày càng gần hơn, trong mắt hấn cũng hiện ánh đẫy mong nhớ.
Nhớ lại mấy năm trước, khi lên đường mình vừa mới Trúc Cơ, chỉ là tòng ngũ tước, ôm theo hoài bão, bước lên một chiếc khí cầu tới Sao Hỏa, tham gia sự nghiệp giáo dục, trải qua bao giông bão mới tới được ngày hôm nay.
Nay mình đã lên tới tòng nhị tước, tu vi cũng đột phá vào Kết Đan. So với mấy nám trước thì đúng là chênh lệch một trời một vực.
“Ta đã v'ê rồi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, khí càu chở hắn được bảy chiếc khí cẫu khác bảo vệ đáp xuống Trái Đất. Khi đội khí cầu tiến vào đại trận bao quanh Trái Đất, trận pháp dẫn dắt bọn họ xuyên qua tầng khí quyển, tiến vào cảng vũ trụ của đô thành Liên
bang.
Lúc này, trong cảng vũ trụ cũng đã được Liên bang phái nhân viên tiếp đón, hơn trăm người xếp hàng chờ đợi. Trong ánh mắt vui mừng và mong chờ của bọn họ, đoàn khí cầu đáp xuống trong tiếng ong ong vang vọng xung quanh. Đầu tiên là hơn trăm chiến tu lao ra từ bảy chiếc khí cầu khác, nhanh chóng chạy xuống bảo vệ. Sau khi xác định xung quanh an toàn thì cánh cửa khí càu chính chở Vương Bảo Nhạc mới từ từ mở ra.
Ngay khi cửa khí càu mở ra, Vương Bảo Nhạc nghiêm nghị từng bước đi xuống, con lừa đi sau lưng hắn đang rất hưng phấn, cứ liên tục ngó nghiêng xung quanh, rõ ràng mọi thứ trên Trái Đất đều rất mới lạ đối với nó.
’’Hoan nghênh vương Thành chủ trở lại Trái Đất!”
Ngay khi Vương Bảo Nhạc xuất hiện, đám người tiếp đón lập tức làm cúi chào.
Dãn đầu là một người đàn ông trung niên, tu vi cũng là Kết Đan. Nụ cười của ông ta nhiệt tình, ôm quyền cúi đàu chào Vương Bảo Nhạc.
"filepos0010445486">

Bạn cần đăng nhập để bình luận