Tam Thốn nhân Gian

Chương 595

Chương 595Chương 595
HẮC HỒN VI TINH
Xuống thất cung của Bái Cung các, dựa theo những dặn dò của Phùng Thu Nhiên trước khi ba người truyền tống thì thất cung này thực tế chính là bảy lần thí luyện, cứ thông qua một lần thí luyện dù chỉ là nhất cung thì cũng sẽ nhận được thân phận đệ tử đạo cung.
Về phần cấp bậc thân phận, bắt đầu từ đệ nhất cung theo thứ tự là đệ tử ký danh, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử hạch tâm, đệ tử thân truyền và đệ tử kế pháp của đệ lục cung.
Đệ thất cung cuối cùng là cao nhất, tên là đạo tử thương mang!
Về phần nội dung thí luyện cụ thể thì Phùng Thu Nhiên không hề nói tới.
Lúc này, đứng trước đệ nhất cung, trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ nghiêm
nghị. Hắn nghiêng đầu nhìn Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo, trên mặt cả hai người đều ẩn chứa vẻ chờ mong. Không hề nói câu dư thừa nào, cả ba người nhìn nhau một cái xong thì đồng thời cất bước, tiến thẳng tới đệ nhất cung ở phía trước.
Chỉ trong nháy mắt thì ba người đã đi tới cửa cửa điện của đệ nhất cung, ngay khi bước vào thì thân thể của Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng đồng thời chấn động. Ở giữa mi tâm của Triệu Nhã Mộng xuất hiện một hư ảnh đại thụ, đúng là truyền thừa Ách Thương Cổ Trận của cô ấy. Mà ấn ký Đế Khải trên ngực trái của Vương Bảo Nhạc lúc này cũng lóe sáng như đang bị một sức mạnh nào đó dò xét.
Sau đó, hư ảnh của hai người thoáng cái đã trở nên mơ hồ và biến mất ngay lập tức như bị truýên tống, khi xuất hiện lại đã không phải là khu vực thí luyện gì nữa mà đã đến... trước đại điện của cung điện trên đỉnh núi thứ tư.
Chỉ có Khổng Đạo là xem như chính thức tiến vào bên trong đệ nhất cung, bắt đầu thí luyện dành cho đệ tử ký danh của hắn.
Còn Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng, do đã nhận được truyền thừa ở Vạn Pháp Chi Nhãn nên sau khi được Bái Cung các cảm ứng được thì đã lướt qua ba cung đâu, không cần bắt dẫu từ ký danh nữa mà trực tiếp tiến hành thí luyện của đệ tử hạch tâm trong đệ tứ cung.
Nếu như có thể thông qua thì họ sẽ là đệ tử hạch tâm, cho dù không thông qua, chỉ cần không chết thì vẫn sẽ là đệ tử nội môn.
Đây chính là ưu thế và điểm mạnh của truyền thừa trong Vạn Pháp Chi Nhãn!
Ngay khi hai người xuất hiện ở trước đại điện đệ tứ cung thì một lực hút cực mạnh đã kéo thân thể của hai người vào bên trong. Một giây sau khi bước vào thì trước mắt của Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng đều hoa lên, chỉ trong chớp mắt đã không nhìn thấy đối phương nữa. Bọn họ giống như đã bị chia ra, dõi mắt nhìn lại
thì xung quanh chỉ có một mảnh hư vô và bản thân họ mà thôi.
Vương Bảo Nhạc lập tức cảnh giác nhìn quanh, đồng thời trong vùng hư vô này lại có một thanh âm lạnh lẽo như không mang theo bất kỳ tâm tình nào vang lên.
“Thí luyện đệ tử hạch tâm của đệ tứ cung sẽ bắt đầu sau một trăm giây nữa.”
“Xin người thí luyện chuẩn bị sẵn sàng, ngươi sắp bị truyền tống tới Hắc Hồn Vi Tinh của tinh hệ Hạt Đồng, giết chết dị tu do một luồng hắc phong ngưng tụ thành đã đánh cướp hành tinh này, sau khi giết xong thì sẽ được tính là hoàn thành nhiệm vụ!”
“Tu vi của dị tu này là Nguyên Anh, trong vòng một trăm giây mà người thí luyện không từ chối thì xem như đồng ý! Chú ý, đây không phải ảo trận mà tồn tại thật sự, nếu như chết thì sẽ chết thật, nếu như bỏ cuộc trong thí luyện thì cũng phải chờ thêm một tháng!”
Sau khi thanh âm lạnh lẽo kia kết thúc thì Vương Bảo Nhạc thoáng ngẩn ra. Thật ra, hắn đã nghe rất rõ những gì đối phương đã nói, cũng hiểu rõ ý tứ trong đó, nhưng tin tức để lộ ra trong đó cũng làm hắn cảm thấy khó mà tin nổi.
“Tinh hệ Hạt Đồng? Hắc Hồn Vi Tinh? Dị tu do hắc phong ngưng tụ thành? Cái khỉ gì thế này...”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, mặc dù cảm thấy hơi khó tin nhưng vẫn nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng và kiểm tra trạng thái của bản thân. Ngay khi giây thứ một trám trôi qua thì một cỗ sức mạnh truyền tống trước nay chưa từng có đã ầm ầm bộc phát khắp vùng hư vô này.
Sau khi bộc phát, một cơn gió lốc vô hình đã quét ngang xung quanh vùng hư vô này, chỉ trong nháy mắt đã vờn quanh Vương Bảo Nhạc và xoay tròn cực nhanh. Trước mắt Vương Bảo Nhạc đột nhiên biến thành màu đen giống như đã qua cả thế kỷ, nhưng lại giống chỉ mới chớp mắt trôi qua.
Khi trước mắt Vương Bảo Nhạc trở nên rõ ràng thì hắn đã không còn ở đệ tứ cung nữa.
Sóng nhiệt phả vào mặt!
Gió nóng hanh khô lại có một mùi kỳ lạ nói không nên lời khiến người ta cảm thấy khó chịu khi hít thở. Dù nhục thân của Vương Bảo Nhạc vô cùng phi phàm nhưng sau khi hít vào hơi đầu tiên thì cũng phải tái mặt, nhịn không được mà ôm bụng nôn mửa liên hồi nhưng lại không thể nôn ra bất kỳ thứ gì, chỉ có mặt đất do cát đen tạo thành ánh vào mắt của Vương Bảo Nhạc mà thôi. Một lúc sau, khi Vương Bảo Nhạc đã làm quen với nó thì mới tái mặt ngẩng đầu lên, nhìn thấy sa mạc vô tận ở xung quanh.
Toàn bộ sa mạc đều do cát đen tạo thành, thoạt nhìn đã khiến người ta có cảm giác nặng nề khó tả. Mà bầu trời lại khác hẳn với những gì trong trí nhớ của Vương Bảo Nhạc.
Nhất là ở nơi này không có Mặt Trời hay Mặt Trăng, chỉ một nguồn sáng lồi lõm bất
thường treo trên trời, vừa soi rọi mặt đất nhưng cũng khiến cho toàn bộ thế giới này trở nên âm trầm và vô cùng quỷ dị.
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác nhìn quanh, ngay khi hắn truyền tống tới thì cũng đã xem xét xung quanh, dù biết rõ gần đây không có uy hiếp gì nhưng vẫn phải sững người một lúc.
“Nền văn minh ngoài hành tinh ư?”
Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới thì thào một tiếng. Hắn vừa tò mò vì có thể hít thở ở nơi này, cũng lấy làm thắc mắc rốt cuộc nền văn minh này là thật hay giả.
Cái đầu thì hắn có thể giải thích được, dù sao thì thân thể tu sĩ cũng không phải người thường, ngay cả vũ trụ cũng có thể vượt qua được thì không cần nói tới chút khí hậu ác liệt trên mấy hành tinh thế này.
Điều khiến Vương Bảo Nhạc hoang mang nhất chính là nếu như chưa từng chơi Giáng Lâm thì còn may, nhưng sau khi chơi xong... Vương Bảo Nhạc nhìn xung quanh,
lại sờ lên thân thể mình, thậm chí còn mở vòng tay trữ vật ra để kiểm tra. Cuối cùng, hắn cũng xác định được mình thật sự không phải đang ở trong ảo cảnh gì cả.
Tất cả mọi thứ ở đây đều là thật!
“Cho nên mới nói, đây chính là Hắc cái gì Hồn trong hệ cái gì Hạt rồi... Nhưng nếu nơi này thật sự có dị tu hắc phong gì đó thì sao Bái Cung các lại có thể xác định nó là nn đây? Dù sao sau khi gặp phải biến cố thì Thương Mang Đạo Cung cũng xem như đã suy tàn rồi...”
“Đồng thời, họ lại tạo thành thí luyện đó như thế nào? Liệu của Triệu Nhã Mộng có giống như của ta hay không?”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên. Hắn có rất nhiêu nghi vấn nên nhịn không được mà hỏi chị đẹp.
Dù sao thì chị đẹp cũng từng nói khi mình khắc tên lên đạo điệp thì cô ấy sẽ ra tay nâng mình lên thêm một tầng.
Rõ ràng vấn đề này rất đơn giản với chị đẹp nên lúc này cô cũng không giả vờ câm điếc nữa mà thản nhiên lên tiếng bằng giọng điệu không gì chị không biết.
“Chuyện này...”
“Em biết ngay là ba tuổi thì chị đẹp đã biết rồi.”
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một tiếng, sau khi dò xét xung quanh thì thầm hỏi một câu.
“Ngươi sai rồi, một tuổi là ta đã biết rồi!”
Dường như chị đẹp có phần bất mãn nên hừ một tiếng rồi nói tiếp.
“Bái Cung các cũng giống với ngũ giác chi địa, ban đầu không thuộc về Thương Mang Đạo Cung, sau này mới được Thương Mang Đạo Cung phát hiện trong vũ trụ. Sau khi được sửa chữa thì trở thành nơi thí luyện cho đệ tử, toàn bộ vùng đất thí luyện trong đó đều từng là thuộc địa của Thương Mang Đạo Cung. Cho dù nay đạo cung gần như
đã suy tàn nhưng những thuộc địa đó vẫn còn tồn tại, dù đã có nhiêu thay đổi nhưng vẫn bị quản chế mọi lúc.”
“Bây giờ, hãy tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ của ngươi đi. Đợi đến khi lấy được thân phận đệ tử hạch tâm thì ngươi lại tiến hành thí luyện dành cho đệ tử thân truyền của Thương Mang Đạo Cung. Lúc nhiệm vụ của cung tiếp theo được công bố thì hãy vận chuyển vỏ kiếm trong người ngươi, như vậy thì ta nắm chắc có thể đưa ngươi tới một nơi thích hợp nhất để ta ra tay giúp đỡ. Có ta giúp ngươi thì lấy một suất đệ tử thân truyền sẽ dễ như trở bàn tay!”
Chị đẹp kiêu ngạo lên tiếng, Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, trong đàu lại nịnh nọt vài câu, lúc này mới xông thẳng về phía trước.
“Nhiệm vụ là đánh chết dị tu hắc phong... Nhưng hành tinh này quá lớn thì sao mà tìm được, thời gian chỉ có một tháng.”
Vương Bảo Nhạc không có bất kỳ manh
mối nào, sau khi trầm ngâm thì tốc độ lại càng nhanh hơn, trực tiếp tạo thành âm bạo. Một nén nhang sau, Vương Bảo Nhạc đang bay nhanh đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Hắn nghiêng đầu nhìn v'ê phía bên phải, sau khi nhìn quanh một lúc thì thần sắc chợt lóe, đổi hướng đi thằng về phía bên phải. Chẳng bao lâu sau, trên vùng đất ở phía xa lại xuất hiện một nơi trông giống như thôn trang.
Nơi này không lớn lắm, kiến trúc phần lớn đều đơn sơ như đống đất đắp lên, quy mô hơn trăm cái. Vương Bảo Nhạc nhìn qua thì còn thấy cả dân bản địa của Hắc Hồn Vi Tinh này.
Khác với Liên bang, Thương Mang Đạo Cung và Hi La tinh, dân bản địa ở nơi này chẳng những vô cùng gầy yếu mà ngay cả đàu cũng nhỏ, nhưng chi dưới lại vô cùng phát triển, thậm chí một chân còn to gần nửa thân mình.
Thế nên, thoạt nhìn trông rất giống vịt...
Đồng thời, da của họ lại đen tuyền, mặc dù cũng có một đôi mắt, nhưng lại không có con ngươi mà chỉ có tròng trắng. Nay tất cả đang đứng giữa thôn trạng để quỳ lạy một bức tượng.
Bức tượng này lại càng đặc biệt hơn, đàu thì giống với con người, trông giống như một lão bà, trên mặt chỉ toàn là nếp nhăn. Đồng thời nó lại có thân chim, toàn thân đen tuýên nhưng lại phát ra ánh sáng đỏ.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy tò mò nên không khỏi tới gần, nhưng khi hắn tới gân thì tất cả cư dân trong thôn trang đó đều quay đầu lại đồng loạt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc ở trên không trung. Ngay sau khi nhìn thấy bộ dạng của Vương Bảo Nhạc thì bọn họ đột nhiên biến sắc, miệng hô vang mấy lời mà Vương Bảo Nhạc nghe không hiểu, giống như bị bộ dạng của Vương Bảo Nhạc hù dọa nên ngã ngửa ra rút lui...
Nếu như Vương Bảo Nhạc có thể nghe hiểu ngôn ngữ của họ thì nhất định sẽ lấy làm lạ, bởi vì bọn họ đều kêu là quái thú... Rõ ràng trong mắt họ thì người khác với mình như Vương Bảo Nhạc chính là quái thú vô cùng đáng sợ.
"filepos0012879228">

Bạn cần đăng nhập để bình luận