Tam Thốn nhân Gian

Chương 635

Chương 635Chương 635
XUA TAN MÂY MÙ
Cùng lúc đó, tu sĩ trong Thương Mang Đạo Cung cũng có khá nhiêu người nhận ra kịch biến ở nơi đây nên Tân lượt chạy tới. Mặc dù không đến gần, nhưng vẻ giật mình không dám tin cùng tiếng hít thở nặng nề của họ vẫn truyền vào trong tai Vương Bảo Nhạc.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi...”
“Vương Bảo Nhạc, ngươi đang làm gì thế hả!!”
Trong tiếng hít thở nặng nề này còn có từng tiếng hét lớn. Vương Bảo Nhạc không quay đầu lại, nhưng hắn nghe thấy giọng của Hứa Tông chủ và Triệu Nhã Mộng. Lúc này, hắn lại im lặng nhìn Phùng Thu Nhiên đang suy yếu, hai mắt dần nheo lại, tay phải giơ lên chỉ một cái như sét đánh. Một đạo chỉ phong nháy mắt đã bắn ra, thoắt
cái xuyên thấu mi tâm của Phùng Thu Nhiên giống như lợi kiếm.
Thân thể của Phùng Thu Nhiên chấn động, hai mắt mở to đày cay đắng và phức tạp nhìn lăm lăm vào Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó tắt thở bỏ mình.
“Phá được chưa...”
Nhìn thi thể của Phùng Thu Nhiên, Vương Bảo Nhạc thì thào quay đầu lại, nhưng thứ hắn nhìn thấy vẫn là tu sĩ Thương Mang Đạo Cung và Liên bang ở xung quanh cùng vẻ hoảng sợ xen lẫn không dám tin của họ.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi điên rồi ư!”
“Vương Bảo Nhạc!”
“Hắn giết Phùng Thu Nhiên trưởng lão rồi!”
Chỉ nháy mắt đã có vô số tiếng xôn xao ầm ầm trỗi dậy. Trong đám người có kẻ ngỡ ngàng, người thì run rẩy, bên lại điên cuồng. Thấy tình hình sắp sửa không thể
áp chế, Hứa Tông chủ đột nhiên bộc phát tu vi, gầm lớn một tiếng.
“Tu sĩ Liên bang nghe lệnh, bảo vệ Vương Bảo Nhạc trưởng lão, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!”
Lời nói của Hứa Tông chủ vang lên khiến những tu sĩ Liên bang đang ngơ ngác hoảng sợ run lên, mặc dù vẻ mặt vô cùng phức tạp, nhưng vẫn nhanh chóng bay thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc để bảo vệ hắn như lệnh của Hứa Tông chủ.
Nhưng tu sĩ Thương Mang Đạo Cung cũng đang nổi giận, há có thể đồng ý nên lập tức ngăn cản. Hai bên giằng co khó tránh khỏi việc chém giết. Chằng mấy chốc thì đợt chém giết này đã lan rộng, tiếng hò hét vang động cả một góc trời. Từng thân ảnh tu sĩ Nguyên Anh của Thương Mang Đạo Cung cũng nhanh chóng tới gần.
“Bảo Nhạc, dù có chuyện gì đi nữa thì ta cũng tin ngươi có lý do làm thế. Bây giờ không phải lúc nghĩ nhiêu, ngươi mau tới
chỗ truýên tống trận, chúng ta phải rời khỏi đây, quay lại Liên bang thôi!!”
Hứa Tông chủ lo lắng hét lớn một tiếng với Vương Bảo Nhạc, sắc mặt của Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng tái nhợt, nhưng vẫn nhanh chóng tới gần Vương Bảo Nhạc.
Sau khi tới bên cạnh Vương Bảo Nhạc, bọn họ kéo lấy hắn đang ngơ ngác nhìn thi thể Phùng Thu Nhiên, nhanh chóng bay về phía truyền tống trận.
Tiếng đấu pháp, tiếng gào thét, ánh sáng thuật pháp và từng tiếng nổ vang lập tức bộc phát trong Thương Mang Đạo Cung, sau đó lan ra xung quanh, Vương Bảo Nhạc im lặng được mấy người Triệu Nhã Mộng bảo vệ rời đi, mắt thấy sắp sửa bước vào truyền tống trận. Đúng lúc này, Vương Bảo Nhạc đột nhiên dừng lại rồi thì thào.
“Ta tin...”
“Ngươi nói gì thế? Bảo Nhạc ngươi mau vào truyền tống trận đi!”
Triệu Nhã Mộng lo lắng kéo Vương Bảo Nhạc muốn chạy vào truyền tống trận nhưng lại không thề kéo được. Cô ngẩn ra quay đầu lại nhìn Vương Bảo Nhạc, lúc này vẻ ngỡ ngàng trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là sự kiên định mãnh liệt!
“Ta nói là ta tin chị đẹp, tin vào phán đoán và trực giác của mình!!”
Vương Bảo Nhạc thấp giọng nói. Bởi vì từng trải qua Minh Mộng, lúc trước cũng từng nghiên cứu về điêu này nên hắn biết rõ, nếu như đây thật sự là mộng cảnh hay ảo cảnh thì cách phá giải chính là tìm được ngọn nguồn của nó.
Chỉ khi tìm được ngọn nguồn và tiêu diệt thì mới có thể phá giải mọi thứ. Những nghiên cứu trong Minh Mộng giúp hắn biết rõ, bình thường ngọn nguồn này đều nằm trên thứ có sinh mệnh.
Nên cái đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Phùng Thu Nhiên. Thân là người quen thuộc với mình mà lại có tu vi cao nhất,
khả năng ngọn nguồn nằm trên người cô là rất lớn. Nhưng sau khi cô chết thì tất cả vẫn không hề thay đổi.
“Ta đoán đúng rồi... Có điều chưa tìm ra đúng ngọn nguồn mà thôi!! Bởi vì tất cả mọi thứ ở đây quá chân thật, mà làm được như thế thì cần phải... tập hợp trí nhớ của tất cả mọi người. Chỉ có như vậy mới có thể để ta nói chuyện với những người ở đây mà không lộ ra bất kỳ sơ hở nào!!”
“Như vậy thì trí nhớ của tất cả những người khác, bao gồm cả ta chính là cán cơ để dệt nên mộng cảnh này. Nhưng cuối cùng nó chỉ là trí nhớ, bởi vì không phải người thật, nên dù có trí nhớ của bản thể thì cũng không có được bản năng và tư duy logic tương ứng với bản thể!”
Vương Bảo Nhạc đột nhiên nghiêng đầu nhìn Triệu Nhã Mộng đang nhìn mình với vẻ lo lắng.
“Nhã Mộng, dùng hiểu biết của cô về truyền tống trận để tính toán giúp ta xem,
nếu như ví lượng tu sĩ Liên bang cần truýên tống về thành số liệu, vậy cộng thêm thực lực chung và riêng của tu sĩ Liên bang cùng với quyết tâm ngăn cản của tu sĩ đạo cung, chúng ta phải chia ra truyền tống mấy Lân, tiến hành phân phối mấy Lân mới có thể hoàn thành ở mức độ cao nhất? Có cách nào giúp nhiêu tu sĩ Liên bang truyền tống về hơn không? Đồng thời, nói cho ta biết số liệu ví dụ của cô là mấy?”
Vương Bảo Nhạc đột nhiên lên tiếng, sau khi hắn nói xong thì Triệu Nhã Mộng đột nhiên giật mình ngẩn ra, trong mắt có vẻ bối rối lướt qua, vội nói.
“Đã đến lúc nào rồi mà Bảo Nhạc ngươi còn làm chuyện dở hơi như thế, mau vào truyền tống trận đi!”
“Nhã Mộng, tính thử một Lân được không?”
Vương Bảo Nhạc nhìn Triệu Nhã Mộng, dịu giọng nói.
“Bảo Nhạc, điều quan trọng nhất với chúng ta bây giờ chính là rời...”
Khổng Đạo ở bên cạnh cũng lo lắng lên tiếng. Nhưng Khổng Đạo chưa kịp nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã thở dài một hơi. Hắn thấy được vẻ bối rối chợt lóe lên trong mắt, trong lòng cũng đã có đáp án. Tay phải giơ lên chém nhẹ một cái, chỉ trong nháy mắt thân thể của Triệu Nhã Mộng đã run lên, trên cổ xuất hiện vệt máu. Máu tươi cũng phun trào, cô ngơ ngác nhìn Vương Bảo Nhạc rồi ngã xuống.
Cảnh tượng này khiến Khổng Đạo giật mình, hán hoảng sợ lùi lại vài bước, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt kinh hoàng không dám tin. Như thể Vương Bảo Nhạc lúc này khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Khổng Đạo, tạm thời cứ gọi ngươi là Khổng Đạo đi nhé. Ngươi có thể giúp ta một việc được không? Qua đánh lén người kia đi.”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì chỉ vào một tu sĩ Kết Đan của Thương Mang Đạo Cung đang chiến đấu với người khác.
“Ta...”
Khổng Đạo rút lui vài bước, khí tức xao động. Chính hắn cũng không phát hiện lúc này trên mặt mình chỉ đầy vẻ bối rối, tất cả cũng khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy nhẹ lòng.
“Cũng may, tất cả đều là giả.”
Vương Bảo Nhạc thở phào một hơi, tay phải vung lên, kiếm quang lóe qua, trên ngực của Khổng Đạo xuất hiện một lỗ thủng, sau khi thi thể ngã xuống thì Vương Bảo Nhạc lại thì thào.
“vẫn chưa phá vỡ à, ngọn nguồn không ở trên người Phùng Thu Nhiên, cũng không ở chỗ những người thân cận với mình, vậy thì nó sẽ ở đâu đây?”
Vương Bảo Nhạc đứng bên cạnh truyền tống trận, một cảm giác bực bội và nguy cơ khó diễn tả khiến hắn ý thức được, nếu như không nhanh chóng phá vỡ thì có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.
Ánh mắt của hắn đảo qua đám người đang chém giết, nhìn thấy Trác Nhất Phàm, Lý Di, Kim Đa Minh, mãi cho đển cuối cùng, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lại nhìn về phía Phong Tín thụ trên đỉnh núi.
Ngay khi nhìn đến gốc cây này, thân thể Vương Bảo Nhạc chấn động một cái. Hắn lại gửi thấy hương hoa kỳ lạ kia, sâu thẳm trong linh hồn hắn có một cảm giác mãnh liệt, dường như có một giọng nói đang cố gắng hét lớn cho hắn biết, ngọn nguồn... chính là gốc cây này!
Vương Bảo Nhạc đột nhiên lóe lên một cái, lao thẳng đến chỗ Phong Tín thụ. Nhưng ngay khi hắn phóng tới, tất cả mọi người xung quanh như Hứa Tông chủ, Trác Nhất Phàm, dù là tu sĩ Liên bang hay đạo cung đều đồng loạt quay đầu lại nhìn chằm
chằm về phía Vương Bảo Nhạc, đồng thời cũng lao ra muốn ngăn cản hắn.
Nhưng không còn kịp nữa!
Chúc Đoạt Đế Khải của Vương Bảo Nhạc ầm ầm bộc phát, tu vi trong cơ thể cũng bùng lên toàn diện, cánh tay đạo tử phát ra khí tức thần binh trước nay chưa hề có. Dao động ngập trời khiến cho Vương Bảo Nhạc ở giữa không trung như dung hợp hoàn mỹ cùng thẫn binh. Hắn như hóa thành một ngôi sao băng chém thẳng lên Phong Tín thụ.
Sau khi chém xuống, một tiếng gào rú thê lương vang vọng. Phong Tín thụ đổ sụp, thiên địa cũng nổ vang, thế giới đại biến, tất cả tu sĩ Liên bang và Thương Mang Đạo Cung đều biến thành ảo ảnh và tiêu tán. Mà biển lửa xung quanh Thương Mang Đạo Cung lúc này cũng ầm ầm sụp xuống, giống như có một tầng khán che bị gió mạnh nhấc lên giữa khung cảnh sụp đổ này, để lộ ra mặt đất do vô số thi thể tạo thành ở xung quanh.
Phía xa có nước máu chảy thành dòng sông, cuồn cuộn đổ xuôi không thấy điểm cuối. Sau khi lớp khán bị nhấc lên thì những hòn đảo nhỏ vốn có cũng lộ ra chân diện mục.
Đó là những ngọn núi do vô số thi hài chất chồng mà thành.
Trên những núi thây này mọc vô số bông hoa màu đỏ khổng lồ, có cái thì đã nở, cái lại chưa, nhưng mùi hương kỳ lạ quen thuộc kia lại tràn ngập cả không gian.
Lúc này, bầu trời cũng biến đổi theo, không còn là bầu trời của Thương Mang Đạo Cung nữa mà có một vầng mặt trời khổng Lô. Nhưng nếu nhìn kĩ thì cái gọi là mặt trời đó lại là thi thể hung thú khổng lồ biến thành. Thứ như ánh nắng mà nó phát ra chiếu lên người lại hóa thành ánh sáng ảm đạm khiến người ta dấy lên cảm giác chết chóc.
Nơi này không phải Thương Mang Đạo Cung!
Đây là bên trong chiến hạm của tộc VỊ Ương!!
"filepos0013712541">

Bạn cần đăng nhập để bình luận